Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 7




*21h tại phòng Quỳnh*

“Xin lỗi nha Quỳnh, lâu lắm rồi tôi mới phone cho bà được, cũng tại tui mải chơi với Khang quá, nghỉ hè mà…thế bà với Hoàng đã có kế hoạch riêng gì chưa, hai rào cản là Minh và Anna đã đi rồi mà!”

“Kế hoạch? Kế hoạch gì cơ?????! Tụi tui đâu có kế hoạch gì đâu”

“Bà đừng giấu tui! Cái cách xưng hô “tụi tui” của bà là tui biết ngay có rồi, bà không nói tôi nghỉ chơi với bà luôn đó!”

“Được rồi! Nhưng bà giữ bí mật giùm tôi nha!”

“Ok! Hứa với bà luôn! Hihi…”

“Hoàng mới xuất viện trở về, cậu ấy nhờ tui đến chăm sóc cho đến khi khỏe hẳn”

“Xuất viện? bà nói rõ hơn xem nào!”

*^$$%##&%%%#@!^...Quỳnh kể lại chuyện ngày hôm đó. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói mơ mộng của Thư:

“Wow, anh hùng cứu mĩ nhân à nha!”

“Tôi chịu bà luôn @@”

“Bà tỏ tình với Hoàng đi, kì nghỉ hè này là cơ hội rất tốt đấy. Hai người có thể đi chơi với nhau !!! ^^”

“Nhưng còn Minh? Cậu ấy sẽ nghĩ rằng vì xa nhau nên tôi mới bỏ cậu ấy và theo Hoàng!”

“Nhưng thật sự bà không yêu Minh đúng không?”

“Trong hoàn cảnh này thì ai cũng sẽ nghĩ như Minh thui à!”

“Vậy bà gọi điện nói thằng với Minh luôn đi, sự thật có hơi mất lòng một chút nhưng thà thế còn hơn là đau khổ cả đời đó…..”

“Ừ, vậy tôi cúp máy đây!! Tôi sẽ cố nói thẳng với Minh.”

Quỳnh bấm số của Minh mà tay cô vẫn run. Cô sợ Minh sẽ không chịu nổi cú sốc này. Cậu ấy đang giúp việc công ty mà chỉ vì việc này có khiến cậu ấy xao nhãng không? Có ảnh hưởng đến công ty không?

“Bất ngờ chưa? Hôm nay tình yêu lại chủ động call cho tớ à nghen! Có chuyện gì zậy?"

“Tớ…có chuyện muốn nói…..”

Minh hơi khựng lại, nhưng cậu trả lời

“Ừ, cậu nói đi !”

“Từ trước đến nay….tớ…….cậu đã làm rất nhiều điều vì tớ, cảm ơn cậu rất nhiều!”

“Ờ….ừ…không có gì đâu O_o”

“Ừm, vậy pye nha!”

“Ơ…. Này…chỉ thế thôi à? Tớ chả hiểu gì cả!!”

Tút…tút…tút…

Minh vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Cậu cũng không nghĩ rằng Quỳnh sẽ nói với cậu những lời cay đắng vì tình cảm của hai người đang rất tốt đẹp. Còn về phía Quỳnh, nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn không đủ can đảm để nói thẳng với Minh, nhưng vẫn phải nói với Thư một tiếng để nhỏ nắm bắt tình hình, nếu cô không muốn gặp rắc rối :”Cứ nghe cái giọng tự tin vui vẻ của cậu ấy là tui lại không đành lòng nói, cậu ấy chắc cũng đã quá mệt mỏi với chuyện công ty rồi, chắc cũng không chịu nổi cú sốc này đâu. Tui không thể nói được. Cậu ấy đã làm rất nhiều việc vì tui. Bà không cần nhắn tin trả lời đâu. Tui ngủ đây. Mai tui vẫn sẽ đến nhà Hoàng nhưng chắc không tỏ tình đâu.hi”

****

Kính coong…

Cửa mở ngay sau đó vài giây…

“Mời tiểu thư vào nhà! Thiếu gia đang đợi ở trong, để tôi cất xe giùm tiểu thư!”

“Ơ …vâng! Cháu cảm ơn bác ạ!”

Biệt thự này được thiết kế công phu bởi một kĩ sư nước ngoài, xây dựng theo kiến trúc châu Âu nên có phần hiện đại xen chút cổ kính. Nội thất trong nhà toàn những thứ đắt tiền, nhìn là mê. Ngay đến chiếc thảm cũng lên tới giá bạc triệu rồi còn những thứ khác…Quỳnh không dám nghĩ đến con số ấy. Ông quản gia đưa cô tới phòng Hoàng. Con nhà giàu nên Hoàng dùng toàn hàng hiệu. Phòng của cậu có khi rộng đủ để 10 người ở vẫn thừa.

“Cậu đến rồi hả Quỳnh?” Hoàng đang ngồi trên ghế sofa, nhấm nháp ly café đen thơm nức

“Ừ, nhà cậu có nhiều người giúp việc thế này sao lại phải gọi tớ đến chăm cậu chứ?”

“Tớ cho họ nghỉ hết rồi!”

“Cậu đuổi việc họ à? Thế còn bổ mẹ cậu?”

“Không, tớ cho họ nghỉ một thời gian thôi! Còn bố mẹ tớ…một năm họ về đây chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay”

“Vậy giờ chỉ có tớ với cậu ở nhà thôi à?”

“Còn ông quản gia nữa. nhưng ông ta sẽ không làm phiền cậu đâu. Tớ muốn xem tay nghề cậu thế nào! ^^”

“Vậy tớ khác gì osin nhà cậu chứ!”

“Cậu chỉ việc chăm sóc tớ thôi mà! Tớ đã bảo vệ cậu khỏi bọn du côn còn gì . hehe…”

“Còn ông quản gia?”

“Ông ta tự lo được!”

“Tớ chỉ ở đây đến lúc xế chiều thôi!”

“Ừm. Tớ biết chắc cậu sẽ nói vậy nên đã xin phép ba má cậu cho cậu ở đây luôn rồi. Quản gia đã lo hết đồ dùng cá nhân cho cậu! Tí nữa sẽ có người mang đồ của cậu từ nhà cậu đến đây! “

“Bố mẹ tớ đồng ý rồi à?”Quỳnh trố mắt, sao bố mẹ cô lại dễ chấp nhận đến thế

“Ừ! Có sao không?” Hoàng thờ ơ hỏi

“À…ừ…k…không…thế…thế…cậu ăn sáng chưa?”

“Chưa, tớ mới ngủ dậy thôi! Cậu nấu món gì cho tớ đi!”

“Ừ…đợi chút nhé…nhanh thôi”

Ông quản gia dẫn Quỳnh xuống bếp. Cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ lại cho mình sống chung với một đứa con trai không họ hàng mà chỉ là bạn học. Không biết Hoàng đã xin phép bố mẹ cô kiểu gì. Cô hơi tức vì cậu đã làm việc này mà không hỏi ý cô, người mà đáng ra cậu phải hỏi đầu tiên.