Em Là Của Chính Tôi

Chương 2: Mờ mịt




Bữa ăn xã giao có phần tẻ nhạt, đều là người lớn nói chuyện với nhau. Hội các mẹ mà, ngồi với nhau là lại lôi chuyện ngày xưa ra kể. Khả Ngân cúi đầu, dùng đầu đũa gảy miếng cá ngừ trong bát.

Đối tượng xem mắt là boy nhà giàu, lại còn rất đẹp trai. Khả Ngân thở dài trong lòng, cuộc đời thật là bất công mà, đã có tiền lại còn đẹp trai thế làm gì chứ?

Nghĩ tới đó cô vô thức ngẩng đầu lên, lén lút nhìn hắn một cái. Dịch Phong trước sau vẫn điềm tĩnh dùng bữa, rất có phong thái. Khả Ngân thở dài, người đàn ông này có chút nào là đang đi xem mắt không? Một cái nhìn cô cũng không buồn liếc.

Khả Ngân buồn chán liếc mắt thấy một nam nhân đi tới, đôi mắt không khỏi sáng lên. Đúng là mỹ nam, không những khuôn mặt rất điển trai mà thân hình còn đạt vào hạng cực phẩm. Cô nhìn nam nhân ấy đi qua trước mắt, đến lúc quay lại thấy Vương Dịch Phong đang chăm chú nhìn mình thì không khỏi giật mình. Cô vội cúi đầu, giả vờ gắp thịt cá trong bát, không phải hắn đã nhận ra ánh mắt khác lạ của cô rồi chứ?

Phía hành lang bên ngoài truyền tới một vài âm thanh trò chuyện nho nhỏ, Vương Dịch Phong ngẩng đầu nhìn, xuyên qua lớp cửa kính nhìn thấy người đi ngoài kia, đột nhiên nhíu mày một cái. Khả Ngân nhìn hắn. Đột nhiên Dịch Phong đứng dậy.

- Con xin phép đi vệ sinh một chút.

Mà Vương mama từ lúc thấy được đoàn người kia đi bên ngoài ánh mắt liền tối lại, nghe thấy Vương Dịch Phong muốn ra ngoài khuôn mặt lại càng thêm sa sầm. Tuy biểu hiện của hai người bọn họ không quá rõ ràng, nhưng Khả Ngân có thể nhận thấy, chỉ có mẹ Vương là thoải mái gật đầu.

- Được, cháu mau đi đi.

Một lúc sau Khả Ngân có điện thoại, cô ra ngoài nghe máy tiện thể đi vệ sinh luôn. Lúc ngang qua lối rẽ liền nghe được một tiếng quát nhẹ, Khả Ngân nhíu mày, bước chân liền khựng lại. Nếu cô không nhầm, đây là giọng nói của Vương Dịch Phong.

Khả Ngân dừng lại, tự nhiên lại thấy phân vân, cô đoán chắc là hắn đang ở trong khúc quặt góc khuất của dãy hành lang này. Nghe giọng thì chắc là hắn đang nói chuyện với ai đó, bây giờ mà tới xem thì thật là kì quặc quá, chẳng may lại bị hắn thấy thì lại càng mất mặt hơn. Thế nhưng, Khả Ngân lưỡng lự, không biết người đang nói chuyện cùng hắn là ai? Là người như thế nào mà khiến hắn lấy lý do bỏ ngang bữa cơm để chạy ra ngoài?

Nghĩ tới đó, Khả Ngân không nén nổi tò mò rón rén bước lại gần, cô tự nhủ chỉ nhìn một cái, một cái thôi. Ở phía khúc quặt của hành lang là một góc khuất, không mấy ai sẽ tới chỗ này, hắn làm gì lại cùng người đó ở một địa điểm mờ ám như thế này để gặp mặt? Khả Ngân khẽ khàng bám vào góc tường, thò một nửa khuôn mặt ra nhìn trộm.

Lúc cô nhận ra Vương Dịch Phong là khi, hắn đang cùng một người con gái khác ôm nhau. Khả Ngân trợn mắt, thoáng chốc nữa thì đã hét lên, vội vàng giơ tay bịt lấy miệng mình lại. Người con gái kia quay lưng về phía cô, nhưng nhìn hai bàn tay cô ta đang bám chặt vào vai hắn cô cũng hiểu bọn họ hẳn là thân thiết lắm.

Lần đầu tiên gặp phải loại tình cảnh này, hai đầu gối Khả Ngân bủn rủn. Ngẩng đầu nhìn Vương Dịch Phong, cô giật mình. Xuyên qua vành tai ửng đỏ của người con gái kia, Khả Ngân thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm không khác gì khi nãy. Dù đang làm chuyện mờ ám kia, bắt được kẻ rình trộm là cô, hắn cũng không hề giật mình hay lúng túng. Khả Ngân rùng mình, ánh mắt Vương Dịch Phong đang nhìn cô như thế kia rõ ràng là đang chứa đựng đầy vẻ ngang tàn.

Sau hôm gặp mặt đó, Vương mama bên nhà kia gọi điện tới nhà mẹ Vương khen Khả Ngân không ngớt, bà dường như rất ưng cô. Nghe mẹ Vương mừng rỡ thuật lại, cô im lặng ôm chặt cái gối, ánh mắt rũ xuống, cảnh tượng ngày hôm đó ở trong góc khuất kia của nhà hàng lại hiện về trong tâm trí cô. Mẹ Vương thấy con gái chẳng hề tỏ ra một chút gì là phấn khởi liền đánh vào tay cô một cái.

- Cái con bé này, không vui sao chứ? Còn biểu hiện của con hôm gặp mặt là sao thế? Cả buổi đều yên lặng không nói?

Khả Ngân buồn chán không muốn trả lời, úp mặt chôn sâu vào cái gối. Nếu mẹ cô thử là cô mà xem, thấy đối tượng xem mắt của mình ôm người khác ngay trước mắt liệu còn có thể vui vẻ được không chứ? Khả Ngân thở dài, Vương Dịch Phong cũng thật là kì lạ, đã có người trong lòng còn đi xem mắt để làm cái gì?

Buổi chiều tại nhà của Vương gia, Dịch Phong vừa từ công ty trở về đã thấy lão quản gia đợi sẵn ở ngoài cửa, khuôn mặt hết sức khẩn trương, nhìn thấy hắn ông liền vội vàng bước tới.

- Thiếu gia.

Vương Dịch Phong một bên vừa cởi áo khoác, một bên vừa đi vừa hỏi.

- Mẹ tôi như thế nào?

Lão quản gia thở dài.

- Phu nhân vẫn như vậy, cả ngày đều không chịu ăn uống.

Vương Dịch Phong im lặng, bước nhanh tới phòng của Vương mama. Sau buổi xem mắt trở về, mẹ Thanh Hồng liền thúc giục hắn kết hôn với Khả Ngân, còn không ngừng khen ngợi cô hết lời. Vương Dịch Phong không đồng ý, bà liền lập tức khóc lóc kêu than, còn khóa mình trong lòng không chịu ăn uống.

Những lần trước đi xem mắt, Dịch Phong luôn khiến cho đối tượng xem mắt ngay lần gặp đầu tiên đã bị nhục nhã mà phải bỏ đi. Nhưng Khả Ngân thì không, khi trở về khuôn mặt Khả Ngân tái đi vì sợ hãi, bà cũng đoán ra được phần nào, hắn chắc chắn đã làm cho cô sợ. Nhưng đến cuối cùng cô bé đó cũng đã kiên trì ở lại bữa cơm cho đến sau cùng, không bù lu bù loa lên như những đối tượng xem mắt trước của Dịch Phong.

Thật ra đằng sau suy nghĩ của bà, mọi chuyện đều không đơn giản như vẻ bề ngoài. Dịch Phong và Thiên Ân yêu nhau, nhưng hai người lại là anh em họ với nhau, theo lý thì chính là loạn luân. Cả hai nhà Vương gia và Hoàng gia đều tìm cách ngăn cản, cuối cùng Vương mama chỉ còn cách bắt buộc Vương Dịch Phong kết hôn. Thế nhưng những đối tượng tới xem mắt đều không thể chấp nhận được sự nhục nhã khi biết hắn đã có người khác. Nhưng Khả Ngân thì không, cô dù có biết chuyện này những cũng chỉ có im lặng. Vương mama nằm ở trên giường thở dài, bản tính Dịch Phong ngang ngược như vậy chắc chắn sẽ không từ bỏ Hoàng Thiên Ân. Nếu như đối tượng kết hôn của hắn không chịu được chuyện này thì hắn sẽ làm lớn chuyện lên. Thật hiếm gặp được người biết chịu đựng như Khả Ngân. Trước mắt cứ để hai người kết hôn, sau này ở với nhau lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Nghĩ tới đó Vương mama khoái chí cười cười. Đột nhiên nghe được tiếng bước chân vội vã ở trên hành lang, đoán chừng Vương Dịch Phong đã về, bà liền nhanh chóng đắp chăn lại, bắt đầu khóc lóc cực kì thống khổ.

Vương Dịch Phong dừng lại trước cửa phòng, nghe được tiếng khóc thê lương từ trong phòng truyền ra. Hắn lặng lẽ thở dài một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa:

- Mẹ.

Bên trong phòng tiếng khóc càng thêm to hơn, Dịch Phong mím môi, không còn cách nào.

- Mẹ mở cửa ra đi.

Bên trong phòng giọng Vương mama truyền tới.

- Anh còn quan tâm tôi làm gì? Sao không để tôi chết quách luôn đi cho rồi?

Vương Dịch Phong thở dài thêm một tiếng, tính tình của lão mẹ, hắn đương nhiên hiểu rõ. Hắn nói một tiếng không muốn kết hôn, bà liền đóng cửa khóc tức khóc tưởi.

- Mẹ nói gì vậy?

Vương mama uất ức nói.

- Tôi nói kết hôn anh còn không chịu? Anh muốn để bà già này tức chết sao?

Dịch Phong bất lực trốn tránh.

- Chuyện này sao có thể vội vàng được? Con còn chưa hiểu được con người của cô ta.

Vương mama bực bội ngồi dậy, chăn cũng tung xuống sàn.

- Tiểu Ngân thì có gì không tốt? Khả Ngân vừa ngoan vừa xinh đẹp. Người như con bé anh tìm còn không được. Có phải anh đang muốn chọc tức tôi không hả?

- Mẹ đừng nói như vậy.

Vương Dịch Phong thở dài.

- Vương Dịch Phong, tôi nuôi anh lớn đến ngày hôm nay mà nói gì anh cũng không chịu. Anh mà không lấy nó tôi liền chết cho anh xem.

Vương mama lại càng khóc to hơn.

Người ta nói phụ nữ là sinh vật lợi hại nhất trên đời này, quả là không sai mà. Vương mama chỉ cần tự nhốt mình trong phòng mà khóc lóc cũng đủ làm cho Dịch Phong đau đầu nhức óc mà giơ cờ trắng nhận thua. Một tuần sau đó, Khả Ngân ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ trong phòng ngủ, vẫn không tin được thực tại đang diễn ra.

Ba ngày trước người nhà Vương gia mang tới một đống quà tặng, Vương mama tới nhà gặp mẹ Vương, mừng rỡ bàn về truyện đám cưới. Tất nhiên mẹ Vương vui như mở cờ trong bụng, tức tốc lo tới chuyện kết hôn. Mà gặp nhau mới chỉ có một lần, lại còn xảy ra chuyện kia, Khả Ngân trăm ngàn lần cũng không thể tưởng tượng được Dịch Phong đồng ý kết hôn với cô. Mọi chuyện hệt như một giấc mơ, khiến cho cô cứ mơ mơ hồ hồ.

Hôm sau hai người cùng đi chụp ảnh cưới. Ảnh của họ chụp gượng gạo vô cùng. Cuối cùng cũng chụp xong, Khả Ngân tới ghế uống nước.

- Tôi biết cô không cam tâm, nhưng đã chấp nhận kết hôn với tôi rồi thì kết hợp một chút đi, sau này còn phải cùng nhau chung sống nữa.

Khả Ngân sửng sốt, hắn dám thẳng thừng nói ra chuyện này. Tuy rằng cô kết hôn với hắn là vì tiền, nhưng ở trên phương diện người ngoài nhìn vào vẫn phải cho họ cảm tưởng giống như hai người họ thực sự có tình cảm vậy. Vương Dịch Phong ở đây nói hôn nhân này như một cuộc giao dịch vậy, biết đâu đây lại là một cái bẫy. Khả Ngân giả bộ không hiểu.

- Anh nói gì thế chứ?

Vương Dịch Phong đứng từ trên nhìn xuống.

- Giả bộ làm cái gì? Tôi thừa biết cô lấy tôi là vì tiền.

Khả Ngân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, khăn bông trong tay vô thức bị nắm chặt.

- Vậy sao anh còn chấp nhận kết hôn với tôi?

Vương Dịch Phong hai tay bỏ trong túi quần, nhếch miệng phun ra một câu.

- Tôi không biết nhưng chắc chắn không phải là vì yêu cô.

Vương Dịch Phong xoay người bỏ đi. Khả Ngân ngẩn người, hoá ra ngay từ đầu Vương Dịch Phong đã biết cô kết hôn với hắn là vì gia cảnh nhà hắn. Nghĩ rồi lại tự vỗ đầu, mà suy cho cùng có là não heo thì cũng phải phát hiện ra điều này chứ? Làm gì có tình yêu sét đánh trên đời này...

- ----------------------

Khả Ngân diện một bộ váy trắng, cùng Vương Dịch Phong tổ chức hôn lễ. Vốn cũng là dịp để các đối tác tạo lập quan hệ, cả bữa tiệc đều là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, thay nhau tới chúc mừng. Vương mama dường như rất vui vẻ, ăn mặc cũng thật sang trọng.

Mẹ Vương cùng anh trai Vương Phong hôm nay ăn mặc cũng rất đẹp. Anh trai vỗ vai cô.

- Ngân Ngân, hôm nay em xinh lắm.

Cô cười khì khì vò vò tóc, mẹ Vương thấy vậy liền giơ tay giữ lại.

- Coi chừng hỏng tóc đẹp.

Sau đó liền xuýt xoa.

- Nhìn quần áo trên người con xem, đúng là chất liệu tốt. Cái này hẳn là rất đắt tiền.

Khả Ngân phẩy tay, mũi ửng đỏ.

- Sau này có nhiều tiền nhất định mua quần áo tốt hơn cho mẹ.

Vương Dịch Phong ở cách đó một khoảng, trên người mặt âu phục màu đen, cầm theo ly rượu vang đỏ, gọi.

- Ngân Ngân.

Khả Ngân ậm ừ một tiếng, quay ra nói nhỏ với mẹ và anh trai một câu rồi chạy lại về phía Vương Dịch Phong. Hắn nhíu mày nhìn cô.

- Đừng có rời xa khỏi tôi.

Khả Ngân bĩu môi.

- Anh làm gì căng thẳng vậy? Tôi mới qua đó có một chút.

Vương Dịch Phong hừ một tiếng.

- Còn phải đi chúc rượu với các đối tác nữa.

Khả Ngân sửng sốt.

- Tôi không biết uống rượu.

Vương Dịch Phong không quan tâm, ghé sát tai cô phun ra một cô.

- Chết cũng phải uống.

Khả Ngân tranh thủ lúc Vương Dịch Phong quay đi liền trợn mắt lườm hắn một cái. Dù sao rượu vang này cũng là loại nhẹ, nồng độ không quá bốn lăm, mỗi lần Khả Ngân cũng chỉ nhấp một ngụm cho nên không ảnh hưởng nhiều. Lúc không có ai Khả Ngân cúi đầu nhấp một ngụm, Vương Dịch Phong nhíu mày.

- Sao cô nói không biết uống?

Khả Ngân khịt mũi.

- Nhưng loại này ngọt mà, có cả vị trái cây.

Hai người còn đang tranh luận một chút, đột nhiên có người bước tới. Vương Dịch Phong ngẩng đầu nhìn, lập tức ngẩn người. Là Hoàng Thiên Ân.

Thiên Ân nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng, nâng ly rượu vang đỏ trên tay.

- Chúc hai người hạnh phúc.

Khả Ngân ngẩng đầu, bỗng chốc cảm thấy người này thật quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó. Cô ậm ờ.

- Cảm.....cảm ơn.

Hoàng Thiên Ân nhìn Khả Ngân, khẽ cười.

- Tôi là Hoàng Thiên Ân.

Khả Ngân gật đầu.

- À, vâng.

Hoàng Thiên Ân đưa ly rượu chạm vào ly của Khả Ngân, sau đó quay người, chạm vào ly của Vương Dịch Phong. Thiên Ân ngẩng đầu, đối diện con ngươi hắc sắc của hắn, nhàn nhạt cười.

- Chúc anh hạnh phúc.

Hoàng Thiên Ân ngửa cổ tự sạch ly rượu, thứ chất cồn không quá cay nồng như những loại rượu trong bar mà cô đã uống suốt mấy ngày qua. Nó đơn giản chỉ là chất lỏng hơi nồng, chảy vào trong cuống họng mang theo cảm giác tê tê. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô, nó lại cay đến như vậy.

Vương Dịch Phong nhìn cô, chỉ thấy lòng xót xa. Là do hắn không đủ can đảm, chẳng thể vứt bỏ gia đình, địa vị hay tất cả mọi thứ để cùng cô bỏ trốn. Là chính hắn đã làm cô tổn thương. Ngay từ khi bắt đầu, hắn biết tình yêu của bọn họ là sai trái nhưng lại chẳng có cách nào dừng lại được, đến cuối cùng thì cũng có lúc làm cả hai tổn thương.

Hoàng Thiên Ân xoay người rời khỏi. Nhìn bóng lưng cô, Khả Ngân mới giật mình, bóng lưng đó là của người đã cùng Vương Dịch Phong ôm nhau trong góc khuất của nhà hàng ngày hôm đó. Cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt dại đi của Dịch Phong, âm thầm mím môi một cái. Người này, là người mà Vương Dịch Phong yêu.

Cuối bữa tiệc mọi người đều đã ra về, Khả Ngân gọi một chiếc xe cho mẹ Vương và anh Vương Vũ trở về, cả hai người dường như đã rất vui vẻ nên uống khá nhiều. Vương mama thì được cảnh vệ đưa về, Khả Ngân đứng ở cửa sảnh trước của khách sạn, trên người vẫn còn mặc lễ phục. Một chiếc Lamborghini Aventandor màu đen lái đến trước mặt cô, người trong xe hạ cửa kính xuống.

- Lên xe đi.

Khả Ngân nhìn thấy người lái là Vương Dịch Phong, có chút ngần ngừ, cuối cùng vẫn là bước tới. Giơ tay mở cửa, nhưng mà không được. Cô nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Vương Dịch Phong. Hắn chỉ đáp lại bằng cách lạnh nhạt hất đầu về phía sau một cái.

Ở nơi không có người hắn liền hiện nguyên hình là một kẻ thô lỗ như vậy, ai thèm ngồi ghế phó lái của hắn chứ. Cô chỉ là tiện tay mở cửa trước thôi mà. Khả Ngân hậm hực mở cửa sau ngồi vào.

Vương Dịch Phong không lái xe nhanh lắm, trên đường cả hai đến một câu cũng không nói. Dù sao cũng chẳng thân thiết mà tán gẫu, hắn cũng biết mục đích của cô rồi, chẳng cần phải tỏ ra lấy lòng hắn. Cả ngày mệt nhọc, Khả Ngân tựa đầu vào cửa kính, bắt đầu say sưa ngủ.

Tới nhà, Vương Dịch Phong về phòng trước, lúc Khả Ngân bước vào hắn còn đang tắm. Cô ngẩng đầu nhìn căn phòng một lượt, thật sự to lớn, so với phòng khách nhà cô còn to hơn. Trong phòng không trang trí quá cầu kỳ, cô bước tới mở tủ quần áo, bên trong đã chuẩn bị mấy bộ đồ mới tinh. Khi cô đi cũng không mang theo đồ đạc, Vương mama nói đã chuẩn bị cho cô hết rồi.

Lấy ra một bộ đồ ngủ, Khả Ngân ngồi ở trên giường chờ Vương Dịch Phong tắm xong, tranh thủ ngắm nhìn căn phòng thêm một chút. Ở đây còn có lan can, đứng gần một chút còn thấy được cả một bầu trời đầy sao lấp lánh. Khả Ngân giơ tay, những cơn gió nhẹ khẽ khàng luồn qua ngón tay cô, cảm giác thật là thích.

- Đóng cửa vào.

Vương Dịch Phong bước tới, trực tiếp đưa tay qua người Khả Ngân đóng cửa lại.

- Ngẩn ra làm gì? Cô không biết làm vậy sương đêm sẽ vào phòng sao?

Khả Ngân sực tỉnh quay trở lại hiện tại, vội bước lùi lại một bước.

- Anh xong rồi sao?

Vương Dịch Phong không trả lời lại, mày nhíu chặt, vẻ như: cô không nhìn thấy hay sao mà còn hỏi.

Khả Ngân thấy vậy cũng không nói gì thêm, ôm lấy đồ ngủ trên giường bước vào trong phòng tắm. Hai má đỏ bừng, cô giơ tay ôm lấy hai má mình.

Thật kì lạ, tính hướng của cô bình thường. Tại sao lại đỏ mặt vì một người đàn ông? Khả Ngân vừa lầm bầm vừa điên cuồng hắt nước lên mặt.

Đến khi cô tắm xong, ra khỏi phòng thì Vương Dịch Phong đã trèo lên giường từ lúc nào rồi, đang đọc sách. Khả Ngân không nói lời nào, bước lên lật chăn định chui vào. Vương Dịch Phong bỏ quyển sách trên tay xuống nhìn cô.

- Làm gì vậy?

Khả Ngân nhíu mày.

- Tôi có làm gì sai sao?

Vương Dịch Phong mở quyển sách ra tiếp tục đọc, lạnh lùng phun ra một câu.

- Cô, xuống đất mà nằm.