Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 49-2




Editor Hoa Trong Tuyết

"Anh giặt quần áo." Phản phất có thể nhìn thấy bóng dáng bên trong, Phó Minh Thời thấp giọng giải thích, nói xong đi đến vòi nước máy bên kia, dùng bồn rửa mặt lấy nước.

"Anh để đấy đi, một lát em sẽ giặt." Chân Bảo cất tiếng nói nhỏ như muỗi bay, chỉ muốn anh nhanh  đi lên.

"Không cần." Phó Minh Thời cố ý mang thau  giặt đồ đến gần cửa nhà tắm, ngồi trên băng ghế nhỏ bắt đầu vò quần áo. Nghe bên trong không có động tĩnh, Phó Minh Thời đè nén vui vẻ nói: "Em yên tâm, anh sẽ không  lén nhìn."

Chân Bảo cắn môi, đoán được Phó Minh Thời cố ý đùa cô. Đuổi anh không đi, Chân Bảo liền chậm rãi kỳ cọ tắm rửa, muốn lúc Phó Minh Thời đi rồi sẽ dội nước, như  vậy Phó Minh Thời muốn làm chút gì, cô còn ngăn chặn kịp.

Trong nhà có muỗi, Phó Minh Thời lo lắng cho vị hôn thê ở bên trong: "Em tắm  chậm như vậy, không sợ c muỗi đốt?"

Chân Bảo có chút ít đắc ý: "Em không sợ muỗi."

Phó Minh Thời trầm mặc, đột nhiên đứng lên, đi về phía cô.

Chân Bảo khẩn trương nắm chặt tay.

"Em chờ anh, anh mang đồ cho em." Phó Minh Thời đưa tay đến, âm thanh bình tĩnh.

Chân Bảo cúi đầu, nhìn bàn tay của anh, tim thình thịch đập loạn, "Không cần đâu, anh đi nhanh lên được không?"

"Em lấy đồ, anh đi ngay lập tức." Phó Minh Thời kiên trì.

Chân Bảo thấy anh kiên quyết, do dự một chút, lấy  quần short jean, áo ngắn tay qua. Phó Minh Thời rút tay về, mặc dù thiếu hai thứ, nhưng anh cũng không đành lòng trêu cô, cười lui về phía sau, tiếp tục giặt quần áo. Chân Bảo tắm rửa nhưng nơm nóp lo sợ, khi thấy bóng Phó Minh Thời rời đi, nàng mới dội nước, thuận tiện giặt luôn quần áo.

Làm xong đi ra, lại nhìn thấy một bóng người ở phía xa, nhìn kỹ, là Phó Minh Thời.

Chân Bảo chuyển tay ôm đồ, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không lên trên nhà?"

"Chờ  em." Phó Minh Thời nhìn cô nói, âm thanh  thuần hậu mát lạnh, giống như luồn gió mát,  thổi tan thời tiết nóng bức ban ngày.

Chân Bảo cúi đầu, "Em phơi quần áo."

"Nhanh lên." Phó Minh Thời sờ đầu cô, đi tới nhà chính.

Chân Bảo trong lòng hoản loạn, đi đến trước dây thừng, nhìn thấy quần áo Phó Minh Thời đã phơi trước đấy, trong ngoài ba loại. Ánh mắt nhanh chóng đảo qua góc quần của Phó Minh Thời, chân Chân Bảo cố ý phơi quần áo mình ra xa một chút, cũng quyết định ngày mai sẽ ngủ dậy  sớm, xuống lấy quần áo vào trước.

Treo xong, Chân Bảo quay đầu, lúc này mới phát hiện Phó Minh Thời đứng ở cửa ra vào, những  hành động kia của cô...

Chân Bảo ngốc tại chỗ.

Không biết tại sao cô lại vờ ngớ ngẩn như vậy, Phó Minh Thời bất đắc dĩ ngoắc.

"Anh đi đóng cửa." Hiện tại Chân Bảo không muốn nói chuyện với anh, vừa đi đến liền đi thẳng lên cầu thang,  quên điểm cuối cùng là nhất định sẽ gặp anh ở phòng ngủ.

Thỏ con bước vào bẫy, Phó Minh Thời càng nhẫn nại hơn, nghe âm thanh đùng đùng khi cô leo cầu thang,  anh không nhanh không chậm đóng cửa thật kỹ, sau đấy tắt đèn dưới lầu, từng bước một mà bước lên. Cầu thang đã rất lâu, phát ra âm thanh khi châm giẫm lên thanh gỗ, từng tiếng êm tai.

Lầu hai chỉ có một gian phòng sáng đèn, Phó Minh Thời đẩy cửa ra, trông thấy vị hôn thê của mình ngồi trước bàn đọc sách, bóng lưng thẳng tắp. Mở ra lưu bút, bóng dáng như một nhân vật hoạt hình, Phó Minh Thời trở tay khóa của phòng ngủ, mắt nhìn Chân Bảo, anh đi thẳng đến bên giường.

Phòng ngủ của Chân Bảo đã hơn mười năm, đèn sáng chỉ còn một nửa, nhưng không gian trong phòng cũng không lớn lắm, gian phòng chỉ sáng mờ. Phó Minh Thời  lười biếng lưng tựa gối ôm, gọi Chân Bảo: "Mang đến đây, cùng xem."

Trong phòng ngủ chỉ có một cái ghế, muốn ngồi cùng một chỗ xem, chỉ có thể ở trên giường.

Chân Bảo ôm máy tính bản bước đến gần bên anh, tầm mắt vẫn luôn nhìn xuống dưới, đến bên giường, trước tiên cô đưa máy tính bản cho Phó Minh Thời, ai ngờ lúc Phó Minh Thời đưa tay ra làm động tác nhận lấy, ván giường liền phát ra âm thanh kẽo kẹt. Giường này là ba Chân Bảo tự mình làm, dùng gỗ trên núi, qua vài chục năm, phát ra âm thanh này cũng rất bình thường.

Nhưng đêm nay, cái thanh âm này quá ái muội, rất dễ dàng kích thích trí tưởng tượng.

Chân Bảo cũng không dám ngồi xuống.

Phó Minh Thời nhìn cô chằm chằm, không  lo lắng nói: "Cái giường này, hai chúng ta nằm, chắc không có vấn đề?"

Sắt mặt Chân Bảo như lửa thiêu, khẩn trương quay lưng lại.

Phó Minh Thời cho là cô  muốn chạy, tay để máy tính bản xuống, giống như chỉ cần cô xe dịch một bước, anh sẽ ngay lập tức nhào qua bắt người.

Cô  bất động, Phó Minh Thời cũng buộc mình trấn định, khàn giọng thúc dục cô: "Đi lên."

Trước tiên Chân Bảo tắt đèn.

Phó Minh Thời đặt máy tính bản lên đùi.

Chân Bảo cố gắng làm động tác nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần di chuyển một chút, giường đều sẽ kêu, thật vất vả mớ đến ngồi cạnh Phó Minh Thời, trán Chân Bảo đều đổ mồ hôi. Phó Minh Thời di chuyển tay, tay phải đưa ra, Chân Bảo bất ngờ bị kéo vào người anh, không ngờ được, người anh so với cô còn nóng hơn.

Chân Bảo không nhúc nhích.

Phó Minh Thời xoa bóp bả vai nàng, nhìn như bình tĩnh không có việc gì, nhưng bàn tay bên kia lại nắm lại thả ra liên tục.

Phim gần hai giờ, xem hết, mới  hơn chín giờ.

Cánh tay Phó Minh Thời giật giật, Chân Bảo cũng không phát hiện ra, vẫn như cũ dựa vào bả vai anh, hơi vội vàng nói: "Mới hơn chín giờ, tiếp tục xem bộ 2 nha?" Cái này phim hoạt hình có ba bộ, lần trước hai người quan hệ có bước tiến triển, Phó Minh Thời cũng xem cùng cô ba bộ phim.

Phó Minh Thời  không mắc mưu, cúi đầu hôn đỉnh đầu cô: "Anh  buồn ngủ."

Không có cớ kéo dài, Chân Bảo ngoan ngoãn dịch chuyển, thừa dịp Phó Minh Thời  đi cất máy tính bản, cô kéo chăn mền, xoay lưng về phía anh nằm sát vào phía trong.

"Khát nước không?" khi Phó Minh Thời trở về ôm một bình nước.

Đúng là Chân Bảo khát nước, lúng túng ngồi dậy lần nữa, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, uống xong lại nằm xuống.

Phó Minh Thời mang nước bỏ dưới mặt đất bên cạnh giường, đi theo ngồi vào trên giường, hắn cũng không giống Chân Bảo cẩn thận, không sợ giường phát ra âm thanh. Phó Minh Thời bật quạt, bấm cho quạt xoay, phát ra âm thanh vù vù,  Phó Minh Thời nghiên sang bên cạnh, tay cầm lấy mền trên người Chân Bảo nói: "Thời tiết như vậy đắp chăn, em  không nóng?"

Chân Bảo lắc đầu, nóng cũng sẽ không nói cho anh biết.

Phó Minh Thời sờ trán cô, có mồ hôi.

Hắn anh quan tâm giúp cô lấy mền ra, Chân Bảo cũng không cản, hai mắt nhắm nghiền.

Phó Minh Thời rất nóng, hiện tại quạt máy đối với anh không có tác dụng gì, hắn cởi áo ngắn tay, sau đó lật người Chân Bảo lại, anh giống như núi cao đè xuống, hai tay chống đỡ thân thể, cúi đầu hôn lên mi tâm của cô. Lông mi của cô thật dài đang rung động, hô hấp nặng dần.

"Muốn lần đầu tiên của chúng ta, là ở đây?" Phó Minh Thời dừng nụ hôn trên môi cô nói, nói thật nhỏ, một giọt mồ hôi từ trên khuôn mặt tuấn tủ của hắn chảy xuống, dừng lại trên cằm, rồi nhỏ trên người cô.

Chân Bảo vừa khát, khẩn trương liếm miệng một cái.

Giống như là ra ám hiệu, sắc mặt Phó Minh Thời trầm xuống, đột nhiên bịt kín môi cô.

~

Quạt điện vù vù chuyển động, giường gỗ cũ kẽo kẹt vang lên, từng tiếng chói tai.

"Chậm một chút." Chân Bảo chịu không được tiếng vang đó, hai tay bấu chặt bả vai anh, nhỏ tiếng nói.

Phó Minh Thời liền chậm lại.

Vô dụng, giường gỗ vẫn kêu, chỉ là không còn vội vả như vậy.

Chân Bảo quẫn bách che mặt.

"Cũng không có ai nghe thấy." Phó Minh Thời di chuyển khỏi tay cô, cố ý làm ra động tĩnh lớn.

"Bà quách, bà Quách nghe được thì làm sao bây giờ?" Chân Bảo gấp đến độ đánh anh, một bên chịu khổ.

"Lỗ tai bà cụ không có tốt như vậy?" Phó Minh Thời không tin lắm.

Chân Bảo nhỏ giọng thút tha thút thít: "Vạn nhất nghe được thì sao?"

Phó Minh Thời bất đắc dĩ, ôm lấy cô kéo sang bên cạnh, giống như hai bên đều biết rõ không có khả năng như vậy.

Không có tác dụng, Chân Bảo vẫn không yên lòng, Phó Minh Thời cũng không để ý, càng lúc càng kịch liệt hơn.

Giờ này khắc này, ai còn quan tâm một bà cụ?

...

Ngắn ngủi mười mấy phút, đối với Chân Bảo lại giống như mấy mươi năm, chú ý tiếng động của giường gỗ còn hơn việc thân thể khó chịu.

Phó Minh Thời muốn bật đèn, cô không cho.

"Khó chịu sao?" Phó Minh Thời  ôm cô hỏi, đặt trên tráng cô, những nụ hôn nhỏ vụn.

Chân Bảo lắc đầu, chí ít, không thống khổ  như trong tưởng tượng.

Phó Minh Thời nghĩ đến tiếng khóc đáng thương của cô, khóc đến thảm như vậy, làm anh chút nữa thì dừng giữa chừng.

"Phượng Bảo..." Anh  lầm bầm gọi cô.

Lông mi Chân Bảo giật giật.

"Thích không?" Phó Minh Thời thỏa mãng cọ lên gò má cô.

Chân Bảo quay đầu, vấn đề này không nên trả lời.

"Anh rất thích." Phó Minh Thời xoay mặt cô qua, hôn không đủ, "Anh rất thích, thích đến, muốn một lần nữa."

Chân Bảo mở to hai mắt nhìn.

Phó Minh Thời cười, ôm cô hung hăng hôn mấy cái.

Chân Bảo đề phòng trong chốc lát, rất nhanh liền buồn ngủ, ngủ thật say, ngủ ngủ, trên người bị đè nặng, bên tai là Phó Minh Thời thở gấp. Hô hấp gấp rút, trên mặt trên cổ, nụ hôn của anh như  lửa. Chân Bảo buồn ngủ quá, cô muốn cự tuyệt, nhưng anh kiên trì không ngừng, đuổi theo cô. Càng hôn thì càng làm Chân Bảo tỉnh, làm cảm giác cũng thức tỉnh, Phó Minh Thời từ dưới gối lấy ra cái gì đấy.

Ba phút sau, trong căn phòng nhỏ trong thôn sơn, lại có tiếng giường kẽo kẹt vang lên...