Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 19: Nắng chiều chan hoà khắp phòng




Lúc còn học cấp 3, thầy giáo thường hay nói rằng: đến khi các em học đại học rồi thì tha hồ mà hưởng thụ. Triệu Thuỷ Quang mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, cô luôn thầm nghĩ trong đầu: thầy ơi, thầy đúng là kẻ lừa đảo mà.Đại học chỉ là một trải nghiệm khác trong cuộc đời của con người, việc học thì đúng thật là nhẹ gánh hơn nhẹ, nhưng mọi gánh nặng lại chuyển sang cuộc sống thường nhật. Mỗi ngày khi giặt quần áo, Triệu Thuỷ Quang lại vô cùng thương nhớ cái máy giặt ở nhà mình. Rồi cứ cách hai ngày cô lại bị Hứa Óng Ánh tóm lấy bắt phải đi giặt đồ, cô đành phải đầu hàng chen chúc với mọi người mà giặt đồ. Trong một ký túc xá người người chung sống thì có người chăm chỉ siêng năng, đương nhiên cũng có người lười biếng. Hứa Óng Ánh chính là loại người thứ nhất, đến quần jeans cũng muốn tự tay mình giặt. Mà Triệu Thuỷ Quang thì thuộc loại người thứ hai, chịu đựng không được nữa, cô đành nhét hết quần áo dơ vào túi, lỉnh khỉnh xách về nhà, hiếu kính máy giặt nhà mình.

Thức ăn ở trường cũng không thể so với tay nghề của mẹ Triệu được, quan trọng chính là thức ăn ở trường không giàu protein, phòng của các cô nằm tuốt trên lầu năm, cô mỗi ngày vác cái bụng đói meo đến căn tin, ăn no trở về thì phải lội bộ lên tuốt lầu năm, đến nơi thì ngồi phịch xuống ghế mà thở hồng hộc, ăn no cũng như không ăn vậy, toàn bộ đều tiêu hao hết sạch.

Mẹ Triệu cũng lấy làm lạ, con gái bà mỗi tuần về nhà là cứ y như châu chấu đổ bộ, máy giặt trong nhà hoạt động không ngừng nghỉ, rồi còn chén sạch hết toàn bộ thức ăn, mà ăn xong còn gói lại, nói là đem về ký túc xá để dành ăn, trước khi đi còn quanh quẩn trong nhà một vòng, gom luôn cả đồ ăn vặt, bánh trái, sữa bò, toàn bộ đều mang về ký túc xá hết.

Người mẹ nào nhìn con mình thế mà không xót chứ, may mắn là bà không để đứa nhỏ này đi quá xa nhà.

Trong lòng Triệu Thuỷ Quang cũng tính toán sâu xa, cô nói, “Con nhớ canh mẹ nấu, không có con gái bên cạnh, mẹ già đi nhiều lắm.”

Mẹ Triệu cũng không biết nên nói gì nữa, cười khổ vì thừa biết cô đang nghĩ gì trong lòng, nói cô trưởng thành thì không phải, mà nói cô suy nghĩ quá nhiều càng không phải, nhưng mà người có người mẹ nào mà không muốn được con cái quan tâm chứ.

Bốn cô sinh viên nhanh chóng quen thân với nhau, nhưng lại có vấn đề nảy sinh, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy rất bất công, mọi người trong phòng lúc nói chuyện điện thoại đều dùng tiếng địa phương, chí choa chí choé nói, Triệu Thuỷ Quang nghe mà không hiểu mô tê gì cả, cứ y như vịt nghe sấm, cô nghĩ tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, thế mà lại nghe không hiểu họ đang nói gì, mà thôi cũng cho qua đi, thế mà hết lần này tới lần khác chỉ có một mình cô nói giọng Nam Kinh ai nghe cũng hiểu, bí mật gì cũng bị nghe hết, cô nói: giọng Nam Kinh của mình phổ biến lắm. Dương Dương còn định bắt chước học theo giọng Nam Kinh của cô, hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Vậy mình học có thể học ở đâu?” Triệu Thuỷ Quang trả lời, “À, được, đến trung tâm học ấy.”

Dương Dương vui vẻ nói, “Thật à, trung tâm nào thế?” Triệu Thuỷ Quang ngẫm nghĩ xa xôi nói, “Trạm 3, khoa thần kinh bệnh viện.”

Dương Dương tra, bệnh viện tâm thần, lập tức liếc ngang liếc dọc Triệu Thuỷ Quang.

Nhiều năm sau đó, Triệu Thuỷ Quang ngồi trên xe lửa đi ngang qua Vô Tích, có hai cô gái người Vô Tích ngồi đằng sau cô, Triệu Thuỷ Quang phát hiện đoạn đối thoại của hai người đó nghe được hết cả, ngẫm lại cũng lạ, chẳng lẽ cô là thiên tài ngôn ngữ sao, cô đột nhiên nghĩ đến giọng địa phương của Bành Hiểu Hiểu, rốt cuộc cũng hiểu rõ ngọn ngành.

Có những việc chính là như vậy, không biết cuối cùng là người thay đổi ta, hay là ta thay đổi người.

Các bạn yêu dấu, những năm tháng kia tôi sẽ nhớ mãi không quên.

Đứng trước cửa căn tin, các cô thơ thẩn nhìn đám người đông như kiến đang chen nhau trước cửa sổ nhà bếp, cho dù đã đi học hơn một tuần, nhưng các cô quả thật không chịu đựng nổi chuyện này, mà cái bụng thì đã đói đến sôi sùng sục, buổi chiều còn có tiết, bởi thế cũng kiên trì xông pha lên phía trước.

Vọt tới một nửa thì mới phát hiện chỉ còn mình cô và Hứa Óng Ánh là con gái, chung quanh toàn là con trai, nhìn y như nai vàng lọt vào hang sói vậy, hai mắt bọn con trai đều sáng rực, Triệu Thuỷ Quang thiệt bội phục bọn họ ngày nào cũng chen nhau giành đồ ăn, cô cũng đi theo Hứa Óng Ánh “đấu tranh đẫm máu”.

Vọt đến cửa sổ rồi, nhìn thấy đầu bếp đang khua muôi, đúng thiệt là may mắn mà, Hứa Óng Ánh đang định mở miệng, thì đã bị một nam sinh viên khác giành trước, đặt khay để xuốg, nói, “Hai bánh nướng loại to, mì xào rau,…”

Hứa Óng Ánh là người có tính cách mạnh mẽ, bị người khác phỗng tay trên, lại thêm Hứa Óng Ánh không chịu thua ai, ngang ngạnh nói, “Cái người này, bị sao vậy hả, không biết xếp hàng hay sao thế? Một chút lịch sự cũng không có.”

Nam sinh viên kia cũng không phải dạng vừa, lớn tiếng cãi lại, “Cô nói cái gì? Lặp lại thử xem.”

Triệu Thuỷ Quang biết không nên gây chuyện, tuy chính cô cũng thấy nam sinh viên này thô lỗ, trong lòng thầm mắng nhiếc hỏi thăm tổ tông mấy đời của anh ta, nhưng nghĩ kĩ lại, cô bèn giật nhẹ tay áo của Hứa Óng Ánh bảo đừng cãi cọ ở chỗ này, dù sao cũng chỉ mới đi học có vài ngày mà thôi, với lại người kia bị mắng mà mặt không hề đổi sắc, nhìn là biết không phải tân sinh viên, hơn nữa lúc này còn là giờ cao điểm ăn cơm, có nhiều đang người nhìn.

Hứa Óng Ánh giận đến tái mặt, cũng không chịu thua, hai người cứ thế mà trừng mắt nhìn nhau.

Bỗng một sinh viên từ đám đông bước ra nói, “Được rồi, con trai thì nhường nhịn chút đi, ai bảo con gái là trên hết chứ.”

Nam sinh viên này đứng ra giảng hoà, kéo người lúc nãy đi, cũng không quên quay đầu nhìn bọn cô cười cười, nam sinh viên này mày rậm mắt to rất điển trai đấy, nhìn rất chất phác.

Thế nên việc này cũng kết thúc tại đây.

Triệu Thuỷ Quang cầm chén dĩa, cùng Hứa Óng Ánh ngồi xuống ghế, cô tinh ranh chọc ghẹo Hứa Óng Ánh, “Đừng bực nữa… con trai ăn nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng mắc bệnh phù thũng mà thôi.”

Hứa Óng Ánh bật cười, mây đen bỗng dưng tan biến hết.

Một lát sau Bành Hiểu Hiểu và Dương Dương cũng lấy cơm xong đi tới, Dương Dương “đầu cơ phá giá thất bại” đặt khay lên bàn, chù ụ nói, “Cái người bới cơm trong trường này nhất định là bị bệnh run tay, thế nên cầm cái muôi bới cơm cũng run tay, run run lại bới run run, trời ạ, toàn là run.”

Mọi người nhìn vào chén Dương Dương chỉ có chút xíu cơm, cả đám liền cười một tràng rất vui vẻ.

Đúng vậy, con gái thời buổi này lúc nào cũng so bì tị nạnh như thế.

Ăn được một nửa, Dương Dương lên tiếng, “Buổi chiều chúng ta cùng đi đăng kí môn học tự chọn đi.”

Bành Hiểu Hiểu miệng đang nhai đồ ăn nói, “Không thể không đăng kí hả?”

Dương Dương nói, “Ai nói là đi đăng môn học chứ, ý mình là chúng ta đi ngắm thầy giáo ấy, nghe nói học kỳ này trường chúng ta có một thầy giáo cực kì đẹp trai, còn tốt nghiệp thạc sĩ ở một trường đại học Anh quốc nổi tiếng nữa!”

Hứa Óng Ánh nãy giờ buồn bực uống canh, cũng ngẩng đầu lên nhiều chuyện, “Đúng đúng, mình cũng nghe mọi người nói thế, nhưng mà đăng môn học hình như là dành cho sinh viên năm hai mà, mà thôi, đăng ký đại hết luôn đi.”

Triệu Thuỷ Quang đang lựa mấy miếng cà rốt bỏ sang một bên, đây là món ăn mà cô ghét nhất, nghe thế bỗng nhiên rùng mình lạnh cả xương sống, lập tức ngừng tay lại, ngẩng đầu nói, “Có đi cũng không được chọn bây giờ, đừng đi làm gì.”

Nghĩ lại thì Đàm Thư Mặc mấy ngày trước đã về rồi, cô không muốn nhanh như vậy lại làm học trò của anh, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Dương Dương cố gắng nài nỉ, “Đi đi, cùng đi xem thôi cũng được mà.”

Bành Hiểu Hiểu cũng thẳng thắn gật đầu tán thành, vừa cầm muỗng gõ lên bàn chỗ Triệu Thuỷ Quang đang ngồi vừa nói, “Mặc kệ bạn ấy đi, chúng ta mà đi thì thế nào bạn ấy cũng phải đi thôi.”

Triệu Thuỷ Quang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, Hứa Óng Ánh thế mà lại rất hiểu cô, mấy ngày hôm nay bốn người đã kết thân với nhau, đi đâu cũng đi cùng cả, dính nhau như sam.

Lúc Triệu Thuỷ Quang ôm laptop đi vào từ cửa sau phòng học, nhìn chỗ ngồi trong phòng được xếp theo hình bậc thang đã đầy người, nói đúng hơn là toàn sinh viên nữ không, cô bỗng linh tính hôm nay có thể sẽ là ngày xui xẻo. Dương Dương thấy một đống khăn giấy nằm rải rác trên bàn, cầm lên và nói, “Giờ có cái chiêu dùng khăn giấy dành chỗ đấy.” Dương Dương không chút do dự ném đi, kéo cả đám cùng ngồi xuống. Triệu Thuỷ Quang càng cảm thấy hôm nay là chắc là ngày xui của cô. Ngay lúc cô đưa mắt nhìn Đàm Thư Mặc từ cửa bước vào, nghe được chung quanh rì rào bàn luận xôn xao, cô đã biết rõ hôm nay mình nhất định xui xẻo rồi.

Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, đứng dựa người phía trước bàn giáo viên, anh mặc chiếc áo len màu trắng sọc caro kiểu xưa của Anh, cổ áo len rộng để lộ cổ áo sơmi màu xanh da trời, anh vận chiếc quần tây màu xám tro, ướm một đôi giày đen mũi nhọn, ăn mặc đơn giản kết hợp với khuôn mặt điển trai như một kiệt tác của tạo hoá càng tôn thêm sự lịch lãm sang trọng của anh, điều làm mọi người bang hoàng hơn chính là người đàn ông này đã tiếp thêm sinh khí cho học viện khô khan buồn tẻ này, khiến nó trở nên đầy sức sống.

Đây là lần đầu tiên sau khi khai giảng Triệu Thuỷ Quang gặp Đàm Thư Mặc, tuy là cô đã nghiệm qua sức hấp dẫn chết người này của anh, nhưng đến hôm nay cô vẫn thất điên bát đảo, cô ngồi yên trong đám người lòng tràn đầy thích thú dõi theo nhất cử nhất động của anh.

Đàm Thư Mặc cũng không quan tâm phía dưới ồn ào thế nào, tay trái cầm một tờ danh sách, tay phải để vào túi quần, thong dong tựa vào bàn giáo viên, sau đó ngẩng mặt nhìn một vòng phòng học, Triệu Thuỷ Quang chỉ cần nhìn thấy ánh mắt anh đảo quanh nhìn, cô chợt hoảng sợ, cả người co ro rúc sát vào cửa sổ phòng học.

Đối với Triệu Thuỷ Quang, cô không muốn quan hệ của mình và Đàm Thư Mặc bị mọi người biết được, nói đúng hơn là Triệu Thuỷ Quang không chắc chắn lắm về quan hệ của hai người. Thứ hai nữa là cô không muốn người khác gán ghép tên mình với Đàm Thư Mặc suốt mấy năm học đại học này, anh là Đàm Thư Mặc, anh có cuộc sống riêng của anh, cô là Triệu Thuỷ Quang, cô có cuộc sống riêng của cô, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy như vậy rất tốt.

Đàm Thư Mặc cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nghĩ lại cho dù công khai quan hệ, thì anh cũng không thể làm gì cho cô được, cuộc sống là như thế, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tiên trong đời có cảm giác bị người khác ghét bỏ, anh vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười, cô bé này thật cho rằng bản thân không nói thì sau này không ai phát hiện ư?

Đàm Thư Mặc cất lời nói, “Môn học này phần lớn là tham khảo trong sách, tôi cũng sẽ giảng thêm một số kiến thức cho các bạn, không muốn nghe giảng thì không cần đến lớp, đến lúc thi thì xin tự mình đoán đề. Hoan nghênh mọi người dự thính, chỉ hi vọng các bạn giữ yên lặng, đương nhiên tôi biết rõ các bạn sẽ không thể yên lặng được.”

Anh vui vẻ nở nụ cười, phía dưới tiếng cười cũng rộ lên.

Anh nghiêm mặt nói, “Tôi không thích điểm danh, tuy nhiên nhà trường lại yêu cầu như thế, hôm nay mượn điểm danh để biết mặt các bạn, không cần khẩn trương, đây là lần điểm danh cuối cùng, nếu tôi có gọi sai tên ai, thì hãy nói tôi biết.” Anh bắt đầu đọc to tên từng người, không có ai bị sai tên cả.

Anh cũng thật không có cầm bút đánh dấu điểm danh, lúc người bị gọi tên nói “Có”, anh ngước mắt nhìn một chút.

Triệu Thuỷ Quang cũng đã quen với phong cách dạy học nước ngoài của Đàm Thư Mặc, còn mọi người thì chỉ biết rằng giáo sư của họ không chỉ là rất đẹp trai.

Đọc đến cuối danh sách, anh mới cầm lấy bút viết lên giấy, Triệu Thuỷ Quang không thấy rõ, cũng tò mò không biết anh viết cái gì, người nọ bỗng ngẩng đầu, gọi tên, “Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang phản xạ có điều kiện, lập tức giơ tay lên, nói “Có”.

Đàm Thư Mặc xoay người, bỏ tờ danh sách xuống bàn giáo viên, lúc xoay lại thì miệng đã cười toe toét, cô cho là anh sẽ không thấy được cô à? Lại co ro rúc vào một góc.

Anh là Đàm Thư Mặc, làm sao lại không phát hiện ra cô Triệu Thuỷ Quang chứ, anh cũng chẳng bị mù!

Tên cuối cùng trong danh sách hoàn toàn được viết bằng tay, không hề đánh máy như tất cả tên phía trên, “Kinh tế quốc dân 1, Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang bỏ tay xuống, cô cảm thấy hơi lạ, giờ cũng không phải đang học cấp 3, mà hơn nữa cô cũng chưa từng đăng kí học lớp này, lúc xoay qua mới phát hiện ánh mặt tức giận của Dương Dương, “Triệu Thuỷ Quang, đạo hành cậu cao thâm lắm, còn dám nói là không có đăng kí!”

Triệu Thuỷ Quang giờ có giải thích thì cũng chẳng ai thèm tin, nhìn Đàm Thư Mặc ung dung giảng bài, trong lòng cô ấm ức vô cùng, quá xấu xa, cái người này!!!

Triệu Thuỷ Quang đành phải nói, “Mình cũng không biết mà, mình thật không có đăng ký, có thể do nhà trường nhầm lẫn rồi đó!”

Hứa Óng Ánh ngẫm lại Triệu Thuỷ Quang cũng không có gan làm chuyện này, nói, “Cũng có thể lắm!”

Bành Hiểu Hiểu nói lí nhí, “Giáo sư Đàm đã được liệt vào danh sách những anh chàng đẹp trai của mình, nếu là mình, bất chấp mọi giá cũng muốn học lớp này, Tiểu Quang, cũng khó trách bạn lắm.”

Đừng tưởng Bành Hiểu Hiểu là người hiền dịu gì, mỗi ngày trước khi ngủ đều ngồi liệt kê vanh vách mấy anh chàng đẹp trai mà bạn ấy hâm mộ đấy, nào là Cổ Thiên Lạc, rồi Lâm Phong, Hoắc Kiến Hoa, Bảo Kiếm Phong, bla bla bla, khoan đã, hôm nay lại kết nạp thêm Đàm Thư Mặc nữa.

Dương Dương thòn tay xuống phía dưới nắm tay Triệu Thuỷ Quang, điệu bộ hy sinh vì nghĩa, nói, “Tiểu Quang, đừng sợ, sau này mỗi lần có tiết mình sẽ đi học cùng bạn!”

Triệu Thuỷ Quang nhìn đôi mắt háo sắc của họ, rồi lại nhìn vẻ mặt hồ hởi của Đàm Thư Mặc trên bục giảng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Sau giờ học, Triệu Thuỷ Quang vơ lấy sách vở, đi theo sau Đàm Thư Mặc, đi được một đoạn dài, Đàm Thư Mặc vẫn để tay trong túi quần, quay đầu mỉm cười nói, “Bạn học Triệu Thuỷ Quang, nhớ phải đi học đầy đủ.”

Khai giảng cũng đã được mấy tháng, văn phòng của giáo sư thường là hai người một phòng, mà giáo sư cùng văn phòng với Đàm Thư Mặc đã nghỉ phép rồi, bởi thế anh nghiễm nhiên một mình một phòng làm việc. Triệu Thuỷ Quang cũng bắt đầu thường xuyên lui tới văn phòng của Đàm Thư Mặc.

Mà giáo sư trong trường cũng ít khi ở văn phòng, nhất là khoa Quản Trị Kinh Doanh, ai nấy cũng đều làm thêm công việc khác, Đàm Thư Mặc cũng như thế, anh làm cố vấn đầu tư tài chính cho các công ty, đồng thời nghiên cứu viết luận văn tiến sĩ. Nhưng chiều nay anh lại ở văn phòng làm việc.

Triệu Thuỷ Quang cũng từng nghĩ đến nếu cùng một người như Đàm Thư Mặc yêu nhau rốt cục sẽ như thế nào, thật ra phần lớn thời gian hai người đều ở cùng với nhau, nhưng mỗi người làm việc riêng của mình.

Sau buổi trưa, Đàm Thư Mặc đeo mắt kiếng ngồi tại bàn làm việc, xem bản fax luận văn học thuật từ nước Mỹ gửi đến, Triệu Thuỷ Quang ngồi bẹp trên đất cạnh bàn làm việc của anh, ôm laptop của anh mà lên mạng.

Hương hoa hoè thơm ngát hoà quyện trong làn gió nhẹ cùng nắng vàng lùa vào phòng, thổi tung màn cửa sổ trắng toát vang lên sột soạt, căn phòng như tách biệt với thế giới bên ngoài, không gian yên ắng bình lặng vô cùng.

Triệu Thuỷ Quang hơi buồn ngủ, Đàm Thư Mặc đúng lúc nhìn thấy cái đầu cô gật gù lên xuống, anh bật cười trong trẻo, Triệu Thuỷ Quang thoáng cái bị đánh thức.

Ngẩng đầu trông thấy đôi mắt biết cười của anh, cô ngây ngô gãi gãi đầu, đột nhiên phát hiện có chuyện để chọc anh rồi, hào hứng ngẩng cao đầu nói, “Thầy Đàm à, anh nổi tiếng rồi nha, anh nhìn nè, hình của anh được đăng trên forum trường này.”

Đàm Thư Mặc lơ đãng ngó qua trang web, quả thật có mấy tấm hình của anh đăng trên đó, đều là hình chụp lén lúc anh đang dạy học, anh hơi cau mày, nhất định là do mấy sinh viên tự chụp rồi đăng lên.

Anh đó giờ cũng không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, có thể là do đã trưởng thành rồi nên không xem trọng mấy chuyện thế này, vả lại cũng chỉ là vài tấm hình, hơn nữa đăng thì cũng đã đăng rồi, anh có nói gì thì cũng vậy mà thôi, thế nên anh tiếp tục cúi đầu xem tiếp bài luận văn.

Xem được một chút anh lại nghiêng đầu nhìn, phát giác cô bé kia vẫn mải miết coi, anh tự dưng cảm thấy hơi giận, những người khác ngược lại thì không sao cả, nhưng cô đã ngồi xem nãy giờ rồi.

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu, nhe răng cười với anh, để lộ hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, cô bắt đầu giở giọng bình phẩm, “Tấm này không đẹp lắm. Mũi của anh còn đẹp hơn so với trong hình nữa!” Cô cứ y như là mới phát hiện chuyện động trời nào đó, khí thế phấn chấn, chỉ vào một tấm hình khác trong đó, nghiêm túc nói, “Tấm này là đẹp nhất!”

Anh mỉm cười, cô bé này, ngay ở trước mặt anh mà cô cũng có thể như vậy, anh đã phớt lờ, nhưng cô lại chăm chú ngồi xem.

Anh dứt khoát bỏ bút xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô xem hình, ừm, thật ra anh thấy cũng giống nhau cả thôi, cùng là một người.

Một lát sau cô mở một trang blog rực rỡ đầy ắp hình chụp của con gái, chỉ vào một tấm hình và hỏi, “Cô gái này đẹp không?”

Anh nhìn vào, mắt tròn to, mặt nhỏ nhắn, còn giơ hai ngón tay hình chữ V, anh lắc đầu, anh sớm đã qua cái tuổi thích con gái đáng yêu rồi.

Cô nhăn mặt nói, “Em cảm thấy đẹp mà, Dương Dương nói rất đúng, ánh mắt của con trai và con gái không giống nhau.”

Cô chưa từ bỏ ý định, lại tìm một tấm hình khác hỏi anh, anh vẫn lắc đầu, vì người trong ảnh trang điểm quá loè loẹt.

Cô lại tiếp tục tìm, đơn giản chỉ muốn tìm hình mẫu con gái anh ưa thích, thế mà anh vẫn kiên trì lắc đầu.

Triệu Thuỷ Quang ảo não nói, “Vậy anh thích dạng con gái thế nào, anh tự chỉ đi.”

Anh đảo mắt nhìn, nhiều hình như vậy, anh làm sao có thể nhìn hình rồi nói đây là hình mẫu con gái anh thích chứ, hình nào hình nấy đều giống nhau, lại kêu anh phải nhìn hình mà chọn ra dạng con gái mình ưa thích, đúng thật là tính khí trẻ con!

Anh đóng laptop lại, tay chống ra đằng sau, ngẩng đầu nói, “Triệu Thuỷ Quang, anh sẽ không đánh giá một người nào có qua tướng mạo đâu, cũng giống như em vậy, sau này em sẽ trưởng thành, sẽ không là một cô bé ngây thơ như ngày nào nữa, nhưng em vẫn là em, tình cách, thói quen vẫn như thế, Đàm Thư Mặc anh vẫn sẽ yêu Triệu Thuỷ Quang là em thôi.”

Triệu Thuỷ Quang đỏ mặt đến không nói ra lời, chỉ thấy người nọ nghiêng đầu cười nhìn cô, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời rực rỡ.

Đàm Thư Mặc nhìn cô há hốc mồm, bộ dạng thẫn thờ, anh tháo mắt kiếng xuống, cọ mũi vào mũi của cô, cười nói, “Bộ em nghĩ anh không cần tắm rửa, không cần đi toilet sao?”

Triệu Thuỷ Quang vừa nghe đến việc tắm rửa lại liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ, còn đi toilet thì chả có gì phải liên tưởng cả.

Đàm Thư Mặc thở gài, nhìn ánh mắt mông lung của cô anh thừa biết cô đang suy nghĩ lung tung, anh vươn tay phải, vuốt đôi má mềm mịn, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu thật dài, hai đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào nhau lịmtrong vị thanh ngọt của những trái anh đào chín mọng mơn mởn đượm nắng vàng.

Ngày ấy, làn gió ấm áp thổi tung một góc màn cửa sổ, những tia nắng vàng của buổi chiều hoàng hôn len lỏi vào phòng, nơi ấy dưới bàn làm việc trên nền nhà trắng phau, đôi tình nhân trao nhau nụ hôn thắm thiết, nồng nàn đắm say hoà điệu cùng nắng chiều chan hoà khắp phòng.