Em Là Nữ Quỷ!

Chương 37: Tâm tư của Lan Linh




- Anh à, đi sớm về sớm nhé! Em chờ anh! (tiếng Hàn)

Vẫn là giọng ngọt lịm, cười tít mắt, người uốn éo, mặt nghiêng nhẹ, tay vẫy chào. Đây là lần thứ ba anh chàng gặp cảnh này rồi. Với tính thích nghi cao, anh ta không khựng người nhìn lại nữa, mà vững vàng lên xe. Chỉ là không hiểu sao lại có cảm giác dáng vẻ... chạy trối chết?

Chiếc xe khuất tầm mắt rồi, nữ quỷ thu lại nụ cười, tay buông xuống. Thở ra một hơi. Đã xong nhiệm vụ tống tiễn tên đó đi. Xì! Sức chịu đựng của ta càng ngày càng tốt đó chứ? Có thể bình thản mặt không đỏ tim không đập nhanh làm thứ động tác và giọng nói buồn nôn kia! Thực rất nghi ngờ! Có đúng người Hàn chào hỏi như vậy không hả?

Lại nhăn nhó quay ra nhìn con ma còn ngây ngây nhìn đằng xa. Này này, ta nhớ chưa đánh tan hồn phách nhà ngươi nha! Sao biểu cảm như mất hồn thế kia? Miệng còn cười toe ngu ngơ nữa. Cái xe đó mất hút mất dạng từ lâu rồi, còn ngắm gì hả? Định chờ nó quay lại cho ngươi nhìn hay sao?

Bỏ mặc con ma nữ ngơ ngác lơ lửng ngoài đường, nữ quỷ kéo ''phập'' cổng lại.

''Cạch cạch!''. Đã khóa cổng xong xuôi. Vậy là thong dong vào nhà, tiếp tục sự nghiệp vợ ngoan nội trợ chờ chồng đem tiền về nuôi rất thiêng liêng. Có lẽ... có lẽ vậy! Con ma đó cuồng tên tiểu tử kia đến nỗi ảo tưởng mình là cô vợ nhỏ của hắn luôn? Khi xem cảnh phim cực kì phi thực tế hôm qua cũng tủm tỉm cười suốt mà.

À nha, thôi thôi! Còn rất nhiều việc phải làm nữa. Làm gì có thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Còn phải quét sân, lau nhà, cọ nhà tắm, rửa bồn cầu, phơi quần áo, tưới hoa,, cắt cỏ,... bao nhiêu là thứ việc.

Bắt tay vào làm thôi!

Lan Linh bị vất ngoài đường kia, mãi sau mới hoàn hồn, thu lại nụ cười ngơ, quay đầu nhìn thì, cổng đã khóa và chị quỷ đâu mất rồi? Rất muốn khóc luôn! Sao chị ấy không gọi mình chứ? Đành lủi thủi bay xuyên qua cổng vào vậy. Ngoài này bắt đầu cảm nhận được kết giới rồi, phải vào nhanh gặp chị ấy mới an toàn.

Bíp...ppp!

Bíp...ppp!

Nữ quỷ đang mải cọ sạch bồn tắm thì nghe tiếng chuông cửa. Quái! Tên tiểu tử kia không thể về sớm vậy được. Mình cũng không nghe tiếng xe của hắn về. Cả khí của hắn, cũng không phải luôn!

Bíp...ppp!

Bíp...ppp!

Bíp...ppp!

Tiếng chuông càng dữ. Nữ quỷ đành đi ra. Ma nữ cũng tò mò ra theo.

- Ai vậy ai vậy? Ra rồi đây! Nhấn gì ồn quá!

Ba cô gái trẻ ngoài cổng, ăn mặc sặc sỡ, bôi son trát phấn đậm, còn đang nhí nha nhí nhố tranh cãi. Chợt thấy có người ra, sáu cặp mắt đánh đen kịt cùng ném thật nhanh tụ một điểm nhìn. Mắt banh lớn, tay bóp cằm, càng như muốn xem xét rõ ràng nhất.

Người này... con gái? Ăn mặc quê mùa, mặt mộc, còn đang đeo găng tay hồng nữa. Găng tay hơi ướt, chắc vừa nãy làm việc nhà, vội ra chưa bỏ.

Nữ quỷ cũng thong thả đến chỗ cổng, đánh giá một lượt ba con ''chính chòe hoa'' bên ngoài song sắt kia. Ai đây? Chẳng lẽ tên nhóc chủ nhà còn có sở thích đặc biệt yêu thích kết bạn với mấy đứa ranh lòe loẹt son phấn thế này? Nhìn không ra nha!

- Mấy người tìm ai?

Ba cô gái hơi bất ngờ. Quê mùa, vẻ mặt ngơ ngơ ngốc ngốc sao có giọng nói lạnh mà uy như thế? Một cô gái đeo nơ hồng to tướng trên đầu, lên tiếng:

- Đây có phải nhà của oppa Tae Min không?

Te... Te Min? Tên quái gì vậy?

Ba giây chờ đợi yên lặng trôi qua. Chậm chạp.

- Nhầm nhà rồi!

Nữ quỷ bỏ câu đó rồi quay phắt hướng cửa đại ngôi nhà thẳng tiến. Ma nữ còn đang thắc mắc về ba cô gái lạ, thấy hành động bất ngờ của nữ quỷ, cực sốc, vội kéo lại, la hét:

- Tae Min là oppa! Là oppa đó! Chị! Chị! Tae Min là chủ nhà này mà. Oppa tên Tae Min!

Lúc này nữ quỷ mới chợt khựng lại. Chậm rãi để tiêu hóa thông tin trên. Vỗ trán. À đúng ha, giờ cũng chưa biết tên thằng nhóc người Hàn kia. Cũng tại con ma nữ suốt ngày huyên thuyên tiếng Hàn làm mình cũng loạn luôn. Nữ quỷ cũng vừa chợt tỉnh ngộ, ba cô gái ngoài kia đã không ngừng hét rồi:

- Chị nói dối, đây rõ ràng là nhà oppa!

- Tôi còn thấy oppa ra khỏi đây mà!

- Chị còn chào oppa nữa!

- Chị đừng mong lừa chúng tô!

Nữ quỷ khóe miệng giật giật. Bọn trẻ thời nay cũng quá mạnh mẽ đi. Là xã hội xưa mình sống con gái đâu dám thô lỗ thế này.

- Vậy mấy người đến đây có chuyện gì?

Từ từ quay người lại, giọng âm u chậm rãi xoáy nhẹ vào không gian. Lạnh quá! Da gà nổi đầy. Ma nữ theo trực giác mách bảo lén lén và vội vàng cách xa nữ quỷ ba mét.

Ba cô gái hơi run. Bỏ ngay vẻ hùng hồn khi nãy, cô gái nơ hồng thay mặt cả bọn, lắp bắp hỏi:

- Chị... chị là ai... vậy?

Chẳng... chẳng lẽ đây là em gái oppa trong truyền thuyết? Một người cực lì bí ẩn, đáng sợ, hành xử quái dị? Quái dị đến độ có sợ thích ăn mặc kì cục thế này?

Cũng... cũng đúng! Lúc nãy chị ta còn thân mật vẫy tay chào oppa mà. Quan hệ thân thiết như vậy. Không được, sao mình lại gây ác cảm với em gái trong truyền thuyết thế này?

- Người giúp việc.

Tròn mắt. Đứng sững.

Một giây sau, ba cô gái chằm chằm nhìn cô gái vẫn rất bình thản trước mắt vừa thốt ra lời kia. Không tin được! Ờm mà... nhìn kĩ thì... cũng có thể.

Hừ! Sao soi ta kĩ quá vậy? Không phải đang coi thường ta đấy chứ? Người giúp việc thì sao? Không phải nghề à? Làm việc lương thiện không trộm cướp lừa gạt vi phạm pháp luật, còn phải chính mình bỏ tiền lo bữa ăn cho hắn ta kìa! Dám ở đó trừng mắt coi thường ta?

Đang định nổi đóa cho ba đứa ranh một trận, con bé tóc vàng hoe xoăn bồng đã mắt rưng rưng nhìn nữ quỷ, tay nắm trước ngực:

- Thật hâm mộ quá! Sao chị làm được vậy? Oppa có yêu cầu rất cao nha! Em lần trước đến dự tuyển cũng không được nữa... Oa oa, chị thật giỏi quá đi! Cho em bí quyết đi!

Hai con bé còn lại cũng một bộ mặt rưng rưng như thế.

Ực! Khó khăn nuốt nước bọt.

Nữ quỷ càng ngày càng không hiểu sao bọn trẻ ngày nay có thể trở thành bộ dạng như này mà lớn lên. Bất giác nhìn sang ma nữ Lan Linh còn lơ lửng, vẻ bình thản kia. Đồng loại của cô ta đây mà. Nhìn lại ba con bé lần nữa. Ừm, dù son phấn đậm đặc nhưng tính ra cũng một dạng xinh xắn. Mấy người còn trẻ còn tương lai vẫy gọi đừng bắt chước con ma nữ mà chết sớm uổng phí thanh xuân cống hiến sức trẻ cho Tổ quốc; sau đó làm tình làm tội quỷ nguyện ước bọn ta! Rất tội nghiệp đó!

Một cỗi xót thương dâng lên, nữ quỷ giãn mặt, nhẹ giọng hơn:

- Thế mấy cô đến đây có việc gì?

Cô gái còn lại váy xòe trắng chấm bi đen, vẻ mặt còn hâm mộ lắm, cười toe nói:

- Bọn em muốn tặng quà cho oppa!

Hai cô kia cũng tranh nói:

- Đúng thế! Đúng thế!

- Khó khăn lắm mới tìm được đến đây đấy!

- Chị nhận hộ bọn em đi!

- Còn nữa, chị biết oppa thích gì không? Kể cho bọn em với!

...

Oanh oanh yến yến thi nhau hót. Nhận ba túi quà to, chào tạm biệt ba cô gái kia, nữ quỷ vẫn ngơ mặt đi vào nhà.

Người hâm mộ? Ra đây là cuộc sống của siêu sao. Cất túi quà vào một chỗ, nữ quỷ vào nhà tắm định tiếp tục công việc. Chợt nhớ ra gì đó, quay ra thắc mắc với ma nữ:

- Ngươi không sao chứ?

- Sao là sao?

- Mấy đứa kia cũng là người hâm mộ. Ta nghĩ ngươi nên tức tối, khó chịu, không vừa lòng... phải như chiếm hữu... Như thế đó!

Ma nữ tròn mắt. Rồi mỉm cười, khuôn mặt sáng lên, tươi tắn:

- Sao em phải như vậy? Oppa càng nhiều người hâm mộ, em càng vui cho oppa chứ! Như thế em mới thực là fan trung thành nhất. Mà em cũng không muốn mình là kẻ ích kỉ. Thực ra, có thể bên cạnh chăm sóc oppa thế này em đã may mắn hơn nhiều người rồi.

Con ma Lan Linh kể ra cũng có chút suy nghĩ.

Nhưng là...

Người đâu phải thánh thần. Lại tôn sùng thành không giống người như thế! Nếu chúng biết suy nghĩ như vậy cho người thân cùng dòng máu có phải tốt không chứ?

Tiếp tục làm việc...

Không hiểu sao hôm nay phải đi tiếp mấy lượt fans của tên này rồi! Mấy đứa này, hôm qua không thấy đâu, hôm nay tầng tầng lũ lũ kéo đến là sao? Hết tặng quà lại hỏi Đông Tây liên thiên. Toàn hỏi tên nhóc đấy có sở thích gì không là sao? Làm việc nhà mà cứ bị gián đoạn như vậy. Nhìn sang con ma nữ, hình như nó cũng vui vui. Miệng còn cười kìa.

- Bọn chúng toàn hỏi tên nhóc đó thích gì. Ngươi nói thử ta nghe hắn ta thích ăn gì?

Ma nữ vui vẻ:

- Oppa thích kim chi!

- Còn gì nữa?

- Hả?

- Chẳng lẽ thích mỗi món đấy thôi. Dù sao ta hiện tại cũng là giúp việc của hắn. Cũng nên biết hắn thích gì.

Ma nữ ngẩn người ra. Chợt nàng ta im lặng. Nữ quỷ hỏi xong để đấy, tiếp tục vui vẻ làm đồ ăn, quên luôn mình vừa hỏi gì.

Một lúc sau, Lan Linh chợt vỗ nhẹ vai nữ quỷ bảo:

- Chị, hay là chị cho em về nhà đi! Nhà chị Dung đấy.

- Hả? Sao lại muốn về?

Ma nữ tươi cười:

- Thì là em muốn thôi. Không sao! Chị ở đây chăm sóc oppa em rất yên tâm.

Vốn dĩ lúc đó nghĩ đơn giản con ma ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân, mà có lẽ nó cũng chán cứ loanh quanh theo mình rồi, nên rất vui vẻ biến phép cho nó về nhà.

Vậy là ổn, cô ta về nơi phong ấn kia, mình không phải duy trì yêu thuật đó, càng khỏe ra. Tiếp tục trang trí món ăn thôi!

Còn Lan Linh, khi bất chợt đang là nhà thần tượng bỗng chốc trước mắt là khung cảnh quen thuộc nhà chị Dung, vẫn thấy hơi lạ lẫm, chưa quen ngay. Nhìn toàn cảnh xung quanh, môi không còn nụ cười vui lúc nãy, mắt ngân ngấn nước.

Lan Linh òa khóc. Tiếng nức nở hòa trong dòng nước mắt chảy dài, mãi không ngừng được.

Sao dễ khóc vậy chứ? Nhưng thực sự đã chịu hết nổi rồi. Chị Dung từng nói sẽ không dễ để siêu thoát đâu, bởi lẽ vốn dĩ bản thân còn chưa biết điều mình thực sự muốn là gì. Hình như sau câu hỏi vừa rồi của nữ quỷ, ma nữ mơ hồ nhận ra sự bất lực trong mình.

Qủa thực mình chẳng biết gì cả. Không biết gì hết! Dù có cố lụy bản thân đi, lừa chính mình đi nữa...

Mãi mãi vẫn là con bé vô tâm đáng ghét ngày xưa.

- Oppa...

Trong tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh nho nhỏ thốt ra, mờ ảo và nhanh chóng biến mất.

***

Ma nữ rất hối hận vì quyết định đã không bảo nữ quỷ chốc nữa đưa mình trở lại nhà oppa. Kết quả là sau một hồi khóc đỏ cả mắt, mặt lem nhem xong, ma nữ mới giật mình nhớ ra một vấn đề quan trọng: nữ quỷ không biết tiếng Hàn. Vốn còn tưởng chị ấy sẽ đưa mình đến nhà oppa, dù sao hiện tại không thể ự thoát khỏi nơi phong ấn được, nhưng chờ cho đến tối mịt vẫn không thấy nữ quỷ đâu. Bản thân thì hãy còn trong nhà chị Dung, không gian xung quanh tối mịt. Vừa lo lắng không biết chị quỷ ứng phó ra sao, lại còn sợ hãi bóng đêm nữa. Dù bây giờ đã là ma, đã trải qua đau đớn cái chết, nhưng Lan Linh vẫn như khi trước cực kì sợ bóng tối.

Làm ma thật khổ mà, thấy công tắc bật đèn ở ngay kia mà không thể chạm vào bật được. Trong bóng tối bao trùm, Lan Linh lại thấy cô độc, không lối thoát. Hình như lúc trước còn có chị Dung, sau lại có chị quỷ nói chuyện cùng, ít nhất cũng nhận biết và lắng nghe mình nói, cảm xúc ấy trở nên quá mơ hồ.

Nhưng bây giờ lại chỉ có một mình, giật mình nhận ra thì ra làm ma rất cô đơn, không ai nhận thức mình tồn tại cả. Nhưng bản thân rõ ràng mình tồn tại, vẫn biết vui, buồn, biết khóc, biết cười. Không ai nhớ đến mình?

Qủa thực rất đáng sợ!

Không để ma nữ ngẩn ngơ lâu, căn phòng chợt sáng choang. Nữ quỷ xách túi gì đó đột ngột xuất hiện trước mặt.

Ma nữ nhìn lên, mắt còn ươn ướt, rồi chợt òa lên lao về phía nữ quỷ, miệng không ngừng la hét:

- Chị làm sao mà không gọi em chứ? Sao cứ để em ở đây? Làm em lo lắm đấy! Oppa sao rồi? Chị có làm gì oppa không?... bla...bla...

Nữ quỷ hơi ngớ người, chưa kịp phản ứng với một loạt câu hỏi trên.

Ma nữ càng nói càng hăng say, càng lớn tiếng, nước mắt tự nhiên không hiểu sao cứ chảy mãi, nghẹn đắng.