Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 13: Cậu vẫn còn có mặt mũi mà đến bệnh viện sao!




"Trần Minh Triết, cậu đang ở đâu?"

Trần Minh Triết đang ngồi trong phòng bảo vệ xem lại ghi chép ra vào của buổi chiều ngày hôm qua thì nghe được giọng nói chói tai của mẹ vợ là Chu Minh Phượng truyền ra từ trong điện thoại làm anh giật mình.

"Mẹ, có chuyện gì rồi ạ?"

Trần Minh Triết hoàn toàn bị quát đến ngơ luôn.

Thầm nghĩ mẹ vợ vốn cũng không ưa mình nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng gọi điện thoại cho mình, suốt ba năm thì đây là lần đầu tiên.

"Đừng gọi tôi là mẹ. Cậu là hung thủ giết người, cậu hại chết ông nhà tôi. Tội phạm như cậu chờ ngồi tù đi".

Anh còn chưa kịp nói gì thì mẹ vợ đã cúp máy.

Trần Minh Triết hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì hết.

Thế nhưng anh cũng sợ đã thật sự có chuyện rồi. Nếu không mẹ vợ đã chẳng gọi điện đến chửi mình như thế. Hơn nữa còn nói mình là hung thủ giết người. Đây là đâu còn tôi là ai?

Đúng lúc Trần Minh Triết cầm điện thoại định gọi cho vợ mình thì Bạch Diệp Chi đã gọi đến.

"Minh Triết! Bố chúng ta gặp chuyện rồi. Sáng sớm hôm nay bố ngất trên công ty đến giờ chưa tỉnh. Vừa được đưa vào bệnh viện Nhân Dân rồi. Anh mau tới đó đi".

Nghe xong toàn thân Trần Minh Triết run lên.

Lại nghĩ tới vừa rồi mẹ vợ nói mình là hung thủ giết người gì đó, Trần Minh Triết vội hỏi: "Diệp Chi, rốt cuộc bố làm sao?"

"Bác sĩ nói... Thôi, anh đến bệnh viện rồi nói, bố vẫn còn đang hôn mê".

Nghe xong Trần Minh Triết cũng không hỏi thêm nữa.

"Được, vậy anh sẽ tới ngay".

Tắt máy xong, ngồi bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt Bạch Diệp Chi càng ngày càng phức tạp.

"Con còn gọi điện cho cái thứ vô dụng ấy làm gì, nếu tối qua không phải vì nó mang chai rượu kia đến, bố con sẽ bị vậy sao? Bác sĩ điều trị cũng nói cho mẹ rồi, vì bố con uống rượu cho nên mới ngất đấy".

"Mẹ, đây không phải lúc truy cứu trách nhiệm, bây giờ quan trọng nhất là cứu bố".

Bạch Diệp Chi vừa nghe mẹ nói thế trong lòng càng thêm khó chịu. Tuy rằng trong lòng cô biết rõ chuyện này chắc tám chín phần mười là vì chai rượu hôm qua Trần Minh Triết mang về. Thế nhưng giờ không phải lúc đổ lỗi cho nhau, mà phải lập tức chữa trị cho bố.

"Con vẫn còn bênh nó à? Con có tình cảm với nó rồi phải không, Diệp Chi..."

Đúng lúc Chu Minh Phượng đang nói chuyện, trên hành lang có mấy người đi tới. Người đi đầu không phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa mới hôm qua còn ảo não rời khỏi nhà họ Bạch.

Có điều, lúc này nhìn dáng vẻ Phương Thế Hoa vô cùng lo lắng sốt ruột, không biểu hiện ra chút xíu xấu hổ nào vì chuyện tối qua cả.

Theo sau anh ta là mấy bác sĩ.

"Diệp Chi, cô, bây giờ chú sao rồi?"

Phương Thế Hoa lo lắng đi tới trước mặt Chu Minh Phượng quan tâm ân cần hỏi, không hề tự cho mình là người ngoài.

Cứ như Phương Thế Hoa mới là con rể bà ta vậy.

"Thế Hoa à, cháu tới thật là tốt. Tối qua chú Bạch của cháu uống rượu của Trần Minh Triết mang về, sáng nay dậy cảm thấy không khỏe rồi, vừa mới tới công ty thì ngất đến giờ vẫn chưa tỉnh. Bây giờ phải làm sao, nếu ông ấy có chuyện gì, làm sao cô sống nổi đây..."

Nói xong, nước mắt đã tràn trên mặt Chu Minh Phượng.

Phương Thế Hoa vội vã an ủi nói: "Cô đừng lo lắng. Mấy vị này đều là bác sĩ chủ chốt khoa nội của bệnh viện Nhân Dân. Lúc cháu tới, nghe nói chú Bạch bị hôn mê đã gọi điện thoại cho viện trưởng để bọn họ sắp xếp cả rồi. Cô yên tâm, chú Bạch sẽ không sao đâu".

"Ừ được, phiền Thế Hoa rồi!"

Phương Thế Hoa vội lắc đầu cười nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Bạch Diệp Chi.

"Đừng đứng đầy ở cửa nữa, mọi người mau vào xem bố tôi thế nào rồi đi chứ?”

Lúc này, Bạch Tuyết mới nói.

Thật ra sau khi bố ngất rồi được đưa đến bệnh viện, Bạch Tuyết đã báo cho Phương Thế Hoa biết đầu tiên.

Dù sao ở Tân Thành, Phương Thế Hoa cũng được coi là nhân vật có chút thế lực.

Mấy vị bác sĩ vội vàng vào phòng bắt đầu kiểm tra cho Bạch Dũng Quang vẫn đang hôn mê trên giường.

Bên ngoài phòng bệnh.

"Chuyện này chỉ tại Trần Minh Triết, nếu không phải anh ta mua cho bố chai rượu chết tiệt kia thì sao bố lại phải vào viện chứ?"

"Mà bố cũng đã bị vậy rồi còn không thấy mặt mũi đâu. Người ngoài còn đến nhanh hơn..."

Bạch Tuyết vừa nói vừa đưa mắt nhìn Phương Thế Hoa.

Ý tứ rõ ràng là em đã cho anh cơ hội rồi đấy, tiếp theo xem anh có thể giữ được chị gái em hay không.

"Thế Hoa đâu phải người ngoài, lần này mẹ phải hỏi rõ xem Trần Minh Triết làm con rể kiểu gì, ăn không uống không ở nhà mình thì thôi, bây giờ còn hại bố con nữa".

"Cái loại người này, nhà họ Bạch chúng ta làm sao mà chứa nổi."

Trong mắt Chu Minh Phượng tràn đầy lửa giận.

Bạch Diệp Chi nhìn một cái rồi cúi đầu không nói gì, Phương Thế Hoa hạ giọng nói: "Cô, cô đừng giận. Bây giờ cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Thật ra trong lòng Diệp Chi cũng không dễ chịu gì. Chúng ta vẫn để từ từ xem tình trạng chú Bạch xem thế nào đã".

Lúc này, hai mắt Bạch Diệp Chi mờ mịt nghe mẹ và em gái nói chuyện, cô chẳng nói được câu gì biện bạch cả.

Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói rõ ràng, bố cô là vì uống quá nhiều rượu hơn nữa vốn đã có bệnh tim mạch cho nên mới xảy ra chuyện. Sau khi ngất xỉu còn phải chờ kết quả kiểm tra toàn thân mới biết được vấn đề cụ thể như thế nào. Tóm lại tình hình không tốt chút nào.

Vốn là qua tối hôm qua, Bạch Diệp Chi biết bố mình đã có cái nhìn khác về Trần Minh Triết, nhưng ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này...

Liếc nhìn về phía cuối hành lang, Trần Minh Triết vẫn còn chưa thấy đến.

Bên tai vẫn là tiếng của mẹ và em gái, lại thêm mấy lời giả dối của Phương Thế Hoa, cô bỗng thấy thật lạc lõng.

"Diệp Chi... bố thế nào rồi?"

Lúc Bạch Diệp Chi đang ngồi trên chiếc ghế lạnh băng tự bịt tai mình thì nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Không hiểu sao vào lúc ấy, trái tim cô bỗng run lên.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Trần Minh Triết mặc bộ đồng phục bảo vệ cũ kĩ đang đi về phía này.

"Cậu vẫn còn mặt mũi mà đến đây à? Mau cút đi cho tôi!"

"Cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu!"

Chu Minh Phượng vừa nhìn thấy Trần Minh Triết đến đã chỉ thẳng mặt quát.

"Mẹ, mẹ nói nhỏ chút, ở đây là bệnh viện!"

Bạch Diệp Chi vội vàng nói.

Bấy giờ Trần Minh Triết mới bước tới trước mặt Bạch Diệp Chi, thấy hai mắt cô đỏ hết lên liền cau mày.

"Ngay cả anh Phương đẹp trai cũng đến sớm hơn anh, ai không biết còn tưởng anh ấy mới là con trai bố tôi đấy!"

"Bạch Tuyết... Em đừng nói linh tinh".

Bạch Diệp Chi trừng mắt liếc Bạch Tuyết một cái.

"Rốt cuộc thì bố làm sao?"

Lúc này Trần Minh Triết mới nhìn Chu Minh Phượng sốt ruột hỏi.

"Còn không phải tại cậu à, cái loại yêu tinh hại người. Không những làm lỡ dở Diệp Chi nhà tôi, bây giờ còn muốn hại cả chồng tôi cậu mới hả lòng phải không? Cậu cút ngay cho tôi..."

Từ đầu đến cuối, Phương Thế Hoa không nói câu nào. Trong mắt anh ta thấy đối phó với Trần Minh Triết căn bản là không cần ra tay. Hơn nữa anh ta biết bây giờ ngay cả cái chức bảo vệ quèn mà Trần Minh Triết cũng không được làm nữa. Anh ta còn rất tự tin chỉ cần có anh ta ở Tân Thành, Trần Minh Triết sẽ bị anh ta đì cho không ngóc đầu lên được. Đến lúc đó Bạch Diệp Chi chắc chắn sẽ là của anh ta.

Tuy rằng sẽ phải chờ đợi một thời gian nhưng Phương Thế Hoa chắc chắn việc chờ đợi này là xứng đáng.

Mỗi khi nhìn đôi mắt ngập nước của Bạch Diệp Chi thì anh ta càng thấy mê mẩn hơn nữa.

Bây giờ, trong đầu anh ta đang tưởng tượng ra Bạch Diệp Chi sẽ khóc thế nào khi nằm dưới thân anh ta, khỏi cần nói trong lòng anh ta vui sướng biết bao nhiêu.

"Mẹ..."

Bạch Diệp Chi dường như muốn nói gì đó nhưng đúng lúc bác sĩ đã kiểm tra xong.

Đang mở cửa phòng bệnh đi tới.

"Chủ nhiệm Lưu, chú Bạch rốt cuộc là bị sao vậy ạ?"

Vừa nhìn thấy mấy vị bác sĩ đi tới, Phương Thế Hoa đã đon đả tới đón, vẻ mặt sốt sắng hỏi, biểu hiện cứ như mình là con rể không bằng.

Càng nhìn Chu Minh Phượng càng cảm thấy Phương Thế Hoa mới đúng là con rể của mình.

"Haizzzz..."

Chủ nhiệm Lưu lắc đầu, vừa thấy thế tất cả mọi người đều run lên.

"Tình trạng bệnh nhân khá đặc biệt. Nói thế nào nhỉ. Ông ấy bị ngất là bởi vì trước đó hấp thụ lượng cồn quá lớn, mà lượng cồn này nồng độ lại cao khiến bệnh tim mạch tái phát nên mới hôn mê. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, cụ thể thế nào cần làm thêm một vài kiểm tra mới xác định rõ được nguyên nhân dẫn đến hôn mê".

"Vậy bố chúng tôi rốt cuộc..."

"Ông nhà chúng tôi khi nào mới tỉnh lại?"

"Thế này đi, mấy ngày nay có một vị bác sĩ nổi tiếng đang ở Yến Kinh đến bệnh viện chúng tôi tổ chức tọa đàm. Ngày hôm qua, người giàu nhất Tân Thành là Thẩm Vinh Hoa đấy, có biết không? Người thân nhà ấy nằm viện mấy tháng, hôm qua được vị bác sĩ nổi tiếng kia châm cho mấy kim thì đã khỏi xuất viện rồi".

"Chủ nhiệm Lưu, vậy ông có thể gọi vị bác sĩ Đông y kia tới chữa trị cho ông Bạch nhà chúng tôi được không?"

Ngay lập tức, Chu Minh Phượng nói với vẻ mặt đầy hi vọng.

Vị chủ nhiệm Lưu kia cười gượng lắc đầu.

"Tôi làm gì có cái tài ấy, nhưng mà cậu Phương ở đây, còn là con rể nhà bà, không chừng cậu ấy có cách đấy".

Nói xong không để mọi người kịp giải thích, mấy vị bác sĩ đều rời đi.

Lúc này, Phương Thế Hoa cũng không nói gì, Chu Minh Phượng cũng không để bụng nói: "Thế Hoa, chỉ cần cháu mời được vị bác sĩ kia tới chữa trị cho chú Bạch cháu thì cháu chính là con rể nhà cô. Hôn sự của cháu và Diệp Chi cô đồng ý".

"Mẹ, sao mẹ lại như vậy..."

"Con im lại, không được nói gì hết!"

Bạch Diệp Chi tràn đầy uất ức. Mặc dù cô rất bực bội vì Trần Minh Triết không có chí tiến thủ, vô cùng mất mặt. Nhưng lúc trước chính cô chọn Trần Minh Triết, hơn nữa ba năm nay Trần Minh Triết hiền lành thật thà, không hề oán giận nhà cô nửa lời.

So với Phương Thế Hoa, Bạch Diệp Chi càng mong muốn được sống yên ổn bên Trần Minh Triết hơn.

"..."

Trần Minh Triết nhìn khuôn mặt oan ức đầy nước mắt của Bạch Diệp Chi muốn mở miệng nói nhưng lại bị Chu Minh Phượng liếc mắt.

"Sao cậu vẫn chưa cút, vẫn còn mặt mũi mà đứng đây à..."

Bạch Diệp Chi nghe thế, nhìn Trần Minh Triết một cái rồi xoay người chạy đến cuối hành lang, vừa chạy vừa khóc.

Chu Minh Phượng quay người mang theo vẻ mong chờ nhìn Phương Thế Hoa, bao nhiêu hi vọng đều gửi gắm hết lên người anh ta.

Tuy rằng nhà họ Bạch ở Tân Thành cũng là công ty gia đình, nhưng dẫu sao Bạch Dũng Quang cũng vẫn bị dòng họ ghẻ lạnh, cho nên nhà họ cũng chẳng nhận được bao nhiêu nguồn lực.

Nếu phải đi cầu xin những người trong họ giúp đỡ, Chu Minh Phượng thà gửi gắm hi vọng lên người con rể quý hóa này còn hơn.

Lúc này Trần Minh Triết cũng không nói gì, anh biết bây giờ mình có nói gì cũng vô ích, lập tức xoay người đi tới chỗ rẽ.

Lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số...