Em Là Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 17: Cô nhi viện Maria




- Chị Na

- Chị Na kìa

- Mấy đứa khỏe không chị mang đồ tới cho mấy đứa này- Na nói rồi hai tay nâng hai túi đồ lên

Lâm hai tay cũng hai túi rốt cuộc thì tại sao cậu lại ở đây vậy?

-------------------------------------

Như lời hứa sáng hôm sau Lâm tự tiến đến và nói chuyện với Na. Và điều đầu tiên Na làm đó là nở một nụ cười đắc thắng. Hàn và Thần dạo này dường như mất hút chả thấy đâu, họ nói là gia đình họ có việc đột xuất. Na hẹn Lâm có mặt tại quầy hoa quả và bánh kẹo gần trường. Và sau khi mua một đống đồ thì họ bắt xe buýt và hiện tại là đang ở đây Cô nhi viện Maria.

- Tôi hỏi cái, tại sao chúng tôi lại ở đây vậy?- Lâm hỏi

- Tôi thực hiện lời hứa của mình chứ còn sao nữa?- Na nói ngắn gọn mắt vẫn không thèm nhìn về phía Lâm mà vẫn chia kẹo cho các nhóc ở đây

- Tôi chưa thấy?- Lâm nói

- Tôi đâu nói là anh sẽ thấy nó ngay lập tức- Na nói

Và Lâm không thể tin nổi mức độ "phũ" của Na cũng như tất cả mọi việc đang diễn ra. Mị lực của anh kém hơn cả con nít?

- Còn không mau phát kẹo tôi cho cậu vài đòn bây giờ- Na nói làm Lâm giật bắn

- Ờ...- Lâm ngán ngẩm nói

- Tôi đánh cậu thật đấy- Na thét

Những đứa nhóc ở trại trẻ mồ côi nhìn nhau rồi cười

- Anh ấy là bạn trai của chị Na hả?- Một cô bé rất dễ thương mặc váy trắng nói

Lâm đương nhiên là sẽ trả lời rằng:

- Do chị ấy cứ nài nỉ nên anh...

Nhưng Na đã nhanh miệng hơn và đáp một câu rất"phũ"

- Anh ấy không đủ trình đâu nhóc

Lâm liếc sang nhìn Na ít ra cũng phải để cho anh ít mặt mũi chứ. Thế nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười gian xảo và đắc thắng. 

- Anh ơi

Lâm cúi xuống nhìn cô bé đang bám vào áo mình

- Sao vậy nhóc?- Lâm nói

- Anh... anh có thể lấy em không?

Lâm và Na và tất cả những đứa trẻ khác đều đơ vài giây

- Ha ha ha, cậu mị lực thật lớn nha- Na nói rồi cười sặc sụa

- Cậu biết gì mà nói, mị lực tôi cao tôi tự biết- Lâm ngượng chín nói

- Ừ...nhỉ...- Na châm chọc

- Cậu...- Lâm không nói lên lời 

- Tôi xin lỗi- Na nói rồi nháy mắt một cái làm tim Lâm đập thình thịch

- Không có gì...- Lâm lắp bắp đáp

Lũ nhóc xung quanh đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra 

- A! Mẹ- một cậu nhóc nói

Thấy thế Na, Lâm và tất cả mấy nhóc khác quay ra nhìn. Lũ nhóc chạy Na cũng chạy mà không biết mắt mũi kiểu gì nó vấp ngay vào hòn đá.

- Cẩn thận- Lâm nói rồi nhanh tay kéo Na lại 

Na nằm gọn trong vòng tay Lâm rồi ngẩng đầu lên

- Cảm ơn- Na nói

- Không có gì...- Lâm ngượng ngừng nói

- Đừng làm thiên thần của tụi em buồn đó- Một cậu nhóc nói

- Sao lại là thiên thần?- Lâm ngạc nhiên hỏi 

- Tóc chị ấy màu vàng nè và hơn hết khi chị ấy cười giống như thiên thần vậy đó- Cậu nhóc đó giải thích

- Đừng lo anh sẽ làm tròn trách nhiệm- Lâm không những không chối mà còn đồng ý luôn 

- Mọi người đang nói cái gì vậy?- Một giọng nói vang lên

- Dì/Mẹ- Na và mấy nhóc gần đó đồng thanh

- Không có gì đây ạ, chỉ là chị Na sắp ngã rồi anh kia dỡ chị ấy thôi ạ- một cô bé nói

- Na cháu vẫn hậu đậu như ngày nào- Vị sơ lắc đầu ngán ngẩm

- Dì thật là con chỉ vô tình thôi mà- Na phồng mồm nói

- Được rồi con, mấy nhóc và cậu bạn đó của con mau vào đây đi- Sơ nói

Khi trời đã xế chiều Na và Lâm ra về

- Anh Lâm cố mà cưa đổ chị Na đi nhé

- Nhóc cứ yên tâm nhưng anh cũng có tình địch đấy nhớ mà ủng hộ nhé- Lâm nói

- Dạ- Lũ nhóc quay Lâm đồng thanh nói

Na nói chuyện với Sơ một lúc rồi về

- Thế nào?- Na hỏi- Đó là thứ tiền không bao giờ mua được đấy

- Tôi biết lần sau... cậu có thể rủ tớ đi được không? - Lâm nói

- Sao lại không- Na cười nói

- À...- Lâm bỗng nhớ ra cái gì đó- Tên cậu là Trần Lê Na nhỉ

- Ừ- Na đáp

Lâm bỗng mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai Na

- Biết gì chưa? Tớ là một trong 3 người sẽ trẻ thành vị ôn thê của cậu đấy....