Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 33




Đối với một số người mà nói, eo là khu vực mẫn cảm không thể dễ dàng gì đụng vào, Đậu Trạch thuộc về cái quần thể đấy. Hoắc Tư Minh phóng tay tới bên hông hắn thời điểm, nhiệt độ trong lòng bàn tay làm hắn nóng đến run một cái, hắn lập tức hướng về phía trước đi nhanh hai bước, cùng Hoắc Tư Minh kéo dài khoảng cách, cũng không nói lời nào, chỉ là quay đầu lại cảnh cáo liếc mắt nhìn hắn.

Nữ thư ký bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, cửa phòng họp không ra mà đi đâm vào tường.

Đậu Trạch bước nhanh về phía thang máy, đứng ở đằng kia chờ Hoắc Tư Minh, chờ hắn lại đây mới nhỏ giọng nói: "Còn nói là yêu âm thầm, anh xem nhân viên của công ty anh nhìn tôi thế nào."

Cửa thang máy keng lên một tiếng mở cửa, Hoắc Tư Minh ngậm miệng cười đẩy hắn vào trong, nói: "Em đến tuần tra, bọn họ đương nhiên phải lên tinh thần rồi."

"Anh nói sai." Đậu Trạch mở mắt ra liếc hắn: "Đại khái là ở trong lòng hỏi, "Giám đốc là một nhân tài, làm sao tìm được đối tượng như thế được?""?

Hoắc Tư Minh cười kề sát bên tai hắn, nói: "Em thừa nhận?"

"..." Đậu Trạch hướng về bên cạnh đạp một bước, rời xa hắn, rồi quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt mang theo dò xét.

Hoắc Tư Minh nhìn thấy ánh mắt của hắn, ôm lấy khóe môi, hỏi: "Làm sao?"

"Nói thật, tôi vẫn muốn hỏi anh, làm sao coi trọng tôi?

Thế gian này đều có những thứ tình cảm rất không rõ ràng, không biết từ đâu trong cái nháy mắt, liền tự giác tình nguyện đem người kia cất vào trong lòng, một lòng oan ức cũng không muốn nói cho hắn biết. Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút, nói: "Không biết."

Đậu Trạch nhìn hắn: "Làm sao không biết? Tính cách? To lớn? Vẫn có tình thú?..."

"Không biết, em nói em chỗ nào tốt?" Hai tay Hoắc Tư Minh để trong túi quần, trong mắt mang ý cười, ngoẹo cổ nhìn hắn.

"Làm sao tôi biết." Đậu Trạch bị hắn nhìn thật không tiện, vặn lấy ngón tay quở trách chính mình: "Ẩu tả, tính cách kém, không ôn nhu, cũng không thẩm mỹ, không tình thú..."

"Tôi không biết." Hoắc Tư Minh đánh gãy lời hắn nói, ánh mắt như đang hồi tưởng cái gì, nói: "Lần đầu thấy em thì tôi nghĩ chính mình nhìn thấy ánh sáng."

"..." Đậu Trạch há miệng, không biết nên nói cái gì, mặt hắn đỏ lên.

Hoắc Tư Minh còn tiếp tục nói: "Đại khái chính là vừa nhìn thấy tấm chân tình."

"Tôi lúc đó người đầy mồ hôi, mặc áo bóng rổ, còn làm anh bị thương đầu gối, anh làm thế nào mà thấy được ánh sáng? Không có cảm giác mình nhìn nhầm à?" Hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Hoắc Tư Minh nói: "Chính là cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa em rất có trách nhiệm, em không phải kiên trì mang tôi đi tới phòng y tế à?"

"Nói tới cái này tôi liền....anh lúc đó sao không nói cho tôi biết sau đó anh còn phải diễn thuyết?" Đậu Trạch cau mày nhìn hắn "Thiếu chút nữa liền hại anh đến muộn."

"Tôi lúc đó cho rằng em biết tôi là ai." Thang máy đến gara, Hoắc Tư Minh một bên chào với nhân viên của hắn vừa đến, vừa nói: "Lại nói không đi theo em đến phòng y tế, thì làm sao có thể xin được số điện thoại của em?"

"Tôi lại không phải học kinh tế, làm sao biết anh được? Có điều trước kia bạn gái tôi...hay theo tôi nhắc tên anh, mỗi lần nói tới anh, nàng đều làm ra vẻ mặt ngây ngất." Đậu Trạch cười, không để ý tự mình nói cái gì.

Hoắc Tư Minh kéo mở cửa xe, đứng ở đàng kia nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, hỏi hắn: "Trước đây em từng có bao nhiêu bằng hữu là nữ?"

Hắn ngửa mặt lên suy nghĩ một lúc, nói: "Nghiêm túc mà nói thì...có 3 4 ngươi?" Dứt lời vừa cười, kéo mở cửa xe ngồi vào trong xe, nhìn Hoắc Tư Minh đứng bên ngoài nói: "Làm sao? Anh còn muốn hỏi hoàn cảnh sinh sống?"

Hoắc Tư Minh cũng ngồi vào xe, hỏi hắn: "Em từng làm tình với mấy nàng?"

"..." Đậu Trạch cau mũi một cái: "Tôi từ chối trả lời."

Hoắc Tư Minh nhìn thấy vẻ mặt của hắn, có phần sung sướng nói: "Vậy là không có."

Đậu Trạch có phần xấu hổ, nói: "Anh đang chê cười tôi?"

"Không có. Tôi đang rất vui vẻ." Hoắc Tư Minh một bên khởi động xe, một bên nghiêm túc nói: "Nghe theo dục vọng bản thân, như con chó tùy ý động dục, là không đúng." Xe chạy rãi chạy ra khỏi gara, hắn xoay đầu về phía Đậu Trạch, nói: "Chỉ có xác định cả đời muốn yêu một người mới có thể cùng người đó làm tình, đó mới gọi là yêu."

Đậu Trạch nuốt từng ngụm từ ngụm nước xuống yết hầu, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác lạnh sống lưng, cả người dựng tóc gáy.

Thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, Hoắc Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Tại sao không nói chuyện?"

"Tôi đang nghĩ, nếu như tôi thật cùng những người con gái kia làm tình, anh có hay không giết tôi? Hơn nữa, cái gì gọi là xác định yêu một người? Vạn nhất đối phương không nhận định người ấy?" Hắn dựa lưng vào cửa xe, hơi lo lắng.

Hoắc Tư Minh từ từ nói: "Mỗi người đều có một quan điểm riêng, tôi không ép em phải tiếp thu tư tưởng của tôi."

"Thật là anh rõ ràng ép buộc, anh đều mắng người khác là cẩu."

Phía trước vừa vặn đụng phải đèn đỏ, Hoắc Tư Minh giẫm phanh, hai bờ môi kép mở, làm cho người ta định tính, nói: "Nếu như tùy ý động dục còn có hài tử nhưng không chịu trách nhiệm, kia chẳng bằng con chó."

Đậu Trạch cau mày nhìn hắn: "Anh đang nói tôi à? Lại không phải tôi muốn cùng anh...kia cái gì."

"...Không có." Hoắc Tư Minh mím môi, bỗng nhiên phát hiện mình đã nói sai cái gì.

Đậu Trạch không tiếp tục nói nữa, hắn hoài nghi Hoắc Tư Minh đang nói hắn.

Đèn xanh sáng lên, đoàn xe phía trước chậm rãi chuyển động, Hoắc Tư Minh giẫm chân ga, lại đưa qua nắm tay Đậu Trạch, kết quả bị đánh, còn kèm theo ánh mắt khinh thường.

Chờ xe vào khu gara, Đậu Trạch mở cửa xuống xe, đi vào thang máy, Hoắc Tư Minh theo phía sau chạy chậm hai bước, giải thích: "Tôi không có nói em."

Đậu Trạch bấm nút thang máy, mới quay đầu nhìn hắn, nói: "Chuyện này chấm dứt tại đây, không nói nữa."

"..." Hoắc Tư Minh khe khẽ thở dài, tới gần hắn.

Đậu Trạch cho rằng hắn định nói xin lỗi liền không nhúc nhích, không ngờ lại bị người bên cạnh hôn trộm bên tai, nhiệt độ hơi thở tryền đến gương mặt, làm trong lòng hắn hoảng, lại quay đầu trừng mắt: "Này!"

"Em có vẻ tức giận quá đáng yêu." Hoắc Tư Minh dừng lại, cười nhìn hắn.

"Đừng nói lời ngon tiếng ngọt giọng điệu đó với tôi, cái này so với anh tôi còn biết rành hơn." Đậu Trạch khoanh tay lại, bày ra tư thế phòng ngự: "Nếu như anh muốn theo đuổi tôi, đầu tiên phải thừa nhận tôi giống anh, nam nhân bình đẳng."

Hoắc Tư Minh nhìn hắn, trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Được, tôi sẽ ghi nhớ."

"..." Đậu Trạch ý thức được lời nói chính mình còn rụt rè, trong lòng ảo não, theo vào nhà, mỗi ngày đều sinh hoạt ở đây như là nơi cư trú luôn vậy. Trong phòng ăn bày ra mấy món thơm ngon, hắn đi tới liếc mắt nhìn, nói: "Ngày hôm nay có rán giáo."

Hoắc Tư Minh ừ một tiếng, hỏi: "Thích không? Sau này kêu người giúp việc làm thêm."

"Tôi nhớ anh hình như thích món này, mỗi lần ăn món này đều ăn được rất nhiều." Hắn đi tớ, cởi áo khoác xuống, hỏi: "Tại sao một tuần chỉ làm một lần?" 

"Yêu thích nhưng cũng phải khắc chế, quá dễ dàng ăn được hoặc ăn được rất nhiều sẽ không còn yêu thích như lúc đầu." Hoắc Tư Minh một bên vừa lên lầu vừa nói.

Đậu Trạch đi theo phía sau hắn, cố ý cười nói: "Đồ ăn như vậy, người cũng phải như vậy mới đúng, nếu đã có được, chỉ sợ cũng không còn yêu thích."

Hoắc Tư Minh dừng lại, nhìn hắn nói: "Em không giống thế."

Đậu Trạch bị hắn nhìn ra có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ eo hắn: "Đi mau."

Hai người thay quần áo, rửa tay rồi xuống lầu ăn cơm, tà dương chỉ còn lại ánh hào quang, xuyên thấu qua pha lê chếu vào trong phòng khách, lúc sáng lúc tối. Hoắc Tư Minh đưa tay mở đèn, Đậu Trạch múc cháo vào trong chén, bưng đến bên bàn, nói: "Chờ qua trung thu, cha tôi bắt đầu trị liệu, không biết phải nên nói thế nào với ông."

"Kỳ thực, bá phụ không hẳn không biết bệnh tình của mình, hoặc ông không nghĩ nhiều đến như vậy." Hoắc Tư Minh ngồi đối diện hắn: "Bá phụ khoảng thời gian này khôi phục thế nào rồi?"

"Cũng tốt, đã có thể ăn được, nhưng bước đi còn phải có người đỡ." Nói xong hắn bỗng nhiên cảm giác được trong bụng bị đá một cước, kêu lên một tiếng, liền gọi Hoắc Tư Minh: "Mau tới mau tới!"

Hoắc Tư Minh để đũa xuống, vòng qua bàn ăn bước nhanh đi tới bên cạnh hắn, một mặt lo lắng hỏi: "Làm sao?"

"Hài tử đá tôi!" Hắn một tay đỡ bụng, trợn mắt kinh ngạc nói: "Hài tử đá tôi! Lần này là thật!"

Hoắc Tư Minh lập tức đưa tay xoay, lại không có động tĩnh gì, đợi một lúc, hài tử không nể mặt mũi, không cử động nữa. Đậu Trạch nói: Hiện tại không động nữa."

Hoắc Tư Minh nở nụ cười, nói: "Em có cảm thấy hay không chúng ta hiện tại như phu thê?" Hắn đứng lên, trở lại chỗ ngồi cầm lấy đũa.

"..." Cảm thấy...Đậu Trạch trong lòng thở dài, hắn hiện tại thậm chí đối với bạn gái trước đều không còn cảm giác gì, chỉ muốn trả tiền lại.

Hoắc Tư Minh không ép hỏi hắn nữa mà gắp rau cho hắn, còn nói: "Ngày mai tan việc lại đi kiểm tra một chút."

Đậu Trạch gật gù.

Sau khi ăn xong, hắn thay đồ đi bệnh viện, ngày hôm nay Đậu Ái Quốc luyện tập đi dọc theo chân tường rồi, đang nằm trên giường xem TV, sau khi giải phẫu tựa hồ dễ mệt mỏi, cả người ông đều có vẻ già đi không ít.

Thời gian trước Đậu Nguyên nhất thời bận rộn, mấy ngày nay lại đi làm bình thường, mỗi lần tới bệnh viện so với Đậu Trạch còn sớm hơn, buổi tối cũng có thể chăm sóc hài tử đi ngủ. Nàng hỏi: "Buổi tối Trung thu, em lại đây sớm một chút, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."

Đậu Trạch gật gù, lại nghĩ đến Hoắc Tư Minh, nếu như hắn ở nhà một mình ngắm trăng, khẳng định sẽ cô quạnh, hắn là người đa sầu đa cảm mà.

Người một nhà ngồi cùng nhau nói chuyện một chút chờ cha mẹ ngủ rồi hắn mới đi.

Hoắc Tư Minh theo thường lệ ở cửa công viên chờ hắn, cần cù chăm chỉ, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Một hồi mưa thu một hồi lạnh, lại gần tới trung thu, khí trời càng se lạnh hơn. Đậu Trạch đã không kịp chờ đến cuối tuần về ký túc xá lấy quần áo, nhưng không nghĩ rằng Hoắc Tư Minh vì hắn từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng áo lạnh, y phục cùng hắn giống y phục của mình, treo trong phòng giữ đồ.

Đậu Trạch nhìn thấy khe khẽ thở dài, một lát không nói, Hoắc Tư Minh nheo mắt nhìn vẻ mặt của hắn nói: "Là nhãn hiệu bình thường, không phải đắc lắm, năm rồi em cũng không có mua thêm quá nhiều quần áo."

Đậu Trạch đi lên trước lật qua lật lại, cuối cùng cười cợt, nói: "Cảm ơn." Lại nói: "Hai ngày nữa đi nhà anh, mặc bộ nào giờ?"

Hoắc Tư Minh nhìn thấy hắn không giống sinh khí, cũng yên tâm nói: "Mặc bộ nào cũng được."

Đậu Trạch lật qua lật lại xem đường may y như thợ may tay, nói: "Có phải nên mặc luôn? Mặc với âu phục à? Có điều hiện tại tôi mặc âu phục khẳng định không dễ nhìn, bụng to ra như thế." Hắn chỉ chỉ cái bụng mình.

Hoắc Tư Minh đi tới, lấy ra một cái áo khoác jacket khác, nói: "Không cần phải mặc với âu phục, cái này thế nào?"

"Rất đẹp." Hắn gật gật đầu, phối hợp với đồ bên trong nhìn ra rất đẹp, nói: "Anh có mắt thẩm mĩ lắm đó."

Hoắc Tư Minh cười cợt, có chút ngượng ngùng, nói: "Em thích là tốt rồi."

Đậu Trạch nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng như bị cái gì kích động một chút, hắn không tự chủ đưa tay ra, muốn đụng vào Hoắc Tư Minh, cuối cùng lại thu tay về túi quần, cười nói: "Cảm ơn."

"Khen thưởng cho tôi à?" Hoắc Tư Minh đưa đầu đến mặt hắn, Đậu Trạch không nhúc nhích, hắn liền mân mê nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của hắn, nhận cái nụ hôn yên lặng mà nhẹ nhàng.

Đậu Trạch cúi đầu.

Cái trung thu này nhất định không giống bình thường, Hoắc Tư Minh lái chiếc xe bạc về nhà, Đậu Trạch phảng phất biết được kiến trúc nhà này trải qua tang thương, phấn hồng dọc theo vách tường cũ kỹ từng tảng lớn nở rộ. Hắn còn không kịp nói chuyện, liền nghe cách đó không xa có âm thanh hướng về bọn họ bên này gọi: "Chú út."

Đậu Trạch ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một thanh niên trẻ xấp xỉ tuổi hắn, dã tâm bừng bừng trên gương mặt, cao lớn như Hoắc Tư Minh. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Tư Minh, phát hiện người kia hơi khẽ cau mày, nhìn người trẻ tuổi phía xa đi tới.