Em Nghe Anh Giải Thích

Chương 11




******

Trình Dung đem Thẩm Ký đi ra ngoài. Khi ra đến cửa nhà trọ, Trình Dung đột nhiên dừng chân, Thẩm Ký quay đầu nhìn hắn ánh mắt kỳ quái hỏi: “làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Thẩm Ký đoán hắn là thân thể không khỏe, dù sao vừa nãy vận động quá dữ dội: “Nếu không anh không cần đưa em về, em vẫn nhớ đường mà.”

“Không sao, đi thôi.”

Trình Dung ôm lấy Thẩm Ký đi ra một đoạn, không dấu vết quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Tuyết rơi xuống mặt đường, rơi vào dấu chân hai người vừa lưu lại không lâu. Mẹ Thẩm như mộng du mà đi trên đường trở về.

Mẹ Thẩm một đường theo đuôi Thẩm Ký chen chúc trên xe bus, lẫn trong đám người nhìn chằm chằm Thẩm Ký. Dọc theo đường đi là vô hạn suy đoán ở trong đầu không ngừng đảo quanh, mãi đến khi Thẩm Ký xuống xe, mẹ cũng vội vội vàng vàng mà xuống, nhìn thấy con mình bị một người đàn ông dắt đi.

Mẹ Thẩm đi đàng sau, các loại ánh mắt hành động mờ ám của hai người đều rõ mồn một.

Chờ đến khi vào trong tiểu khu, trên đường bây giờ chỉ còn lại ba người, yên tĩnh đến ngay cả âm thanh giẫm lên tuyết cũng rất rõ ràng. Mẹ Thẩm Ký không thể không kéo dài khoảng cách, xa xa nhìn thấy 2 người quẹo vào một dãy nhà, nhưng khi bước tới cửa thì bóng dáng hai người đã biến mất không tung tích.

Mẹ Thẩm đứng dưới lầu chờ rất lâu nhưng con trai vẫn không thấy về.

Bà cẩn thận hồi tượng lại hình ảnh hai người liền tự nói với mình chắc chỉ là bạn học hay bạn của nó mà thôi, nhưng tâm vẫn từng bước từng bước chìm xuống. Bà không thể thuyết phục được chính mình bởi vì bà thấy Thẩm Ký đưa tay vào túi nam nhân sưởi ấm, nam nhân nghiêng đầu nở nụ cười, tràn đầy ôn nhu, đó chỉ là đối với những người yêu nhau mà thôi. Lại nhớ tới gần đây Thẩm Ký lúc vô thức sẽ lộ ra mỉm cười, lén lén lút lút gọi điện thoại, tùy tiện biện lý do để ra ngoài…mẹ Thẩm Ký toàn thân rét run, trong đầu loạn thành tương hồ, cuối cùng ngơ ngác mà ra khỏi tiểu khu nhỏ.

Đồng tính luyến ái là cái gì? Mẹ Thẩm đã xem qua tin tức, cũng nghe qua ti vi, sách báo kinh kịch. Lạm dao, bệnh sida, ánh mắt xã hội, chống đối cha mẹ, bị buộc đến con đường chết. bà cứ nghe vài lần, cứ nghĩ chỉ là mấy tiết mục bịa ra cho mọi người nghe, xa rời với sinh hoạt quá xa. Bà thực không ngờ chuyện này lại phát sinh trên bản thân mình.

Thẩm Ký cùng một người đàn ông ôm ôm ấp ấp —— mẹ Thẩm rùng mình một cái, lại muốn xóa tan hình ảnh trong đầu. làm sao có khả năng? Con trai thông minh hiểu chuyện như thế, vì sao ở dưới sự quản giáo của mình lại thành thế này? Tại sao phải làm như vậy? Sao muốn gạt mình chứ? Hắn biết hắn sẽ đối mặt với cái gì không?

Mẹ Thẩm hầu như muốn tóm chặt Thẩm Ký mà gào lên, đem đồ vật trong đầu hắn ra mà xem từng cái. Bà đột nhiên xoay người trở lại, bên tai truyền đến tiếng thắng xe và tiếng tài xế mắng mỏ: “không có mắt sao.”

Bà yên lặng đi trên đường cho người đi bộ, ép buộc mình phải tỉnh táo lại. thời điểm thế này không thể tùy tiện, huyên náo không phải cách hay. Xu hướng *** không thể mắng một lần như thành tích thi cử, nói vài câu là có thể sửa lại. từng hình ảnh khốc liệt trên truyền hình từng cái từng cái hiện ra trước mắt, lấy tính của ông lão kia, nóng nảy như thế cũng không biết sẽ phản ứng gì. Bà thực sự không dám tưởng tượng.

Bà đứng dưới gốc cây hồi lâu, lâu tới mức khiến người đi đường dồn dập liếc mắt, bà hít sâu một hơi, đổi phương hướng mà quay lại.

Mẹ Thẩm bước vào văn phòng giao dịch, sau khi cùng nhân viên nghiệm chứng thân phận mới tra số gần đây cùng ghi chép tin nhắn của Thẩm Ký. Bà chỉ nhìn một lát liền đoán được suy nghĩ của mình chính xác. Đếm không hết số lượng tin nhắn cũng cuộc gọi nhưng cũng liên lạc với một dãy số.

Ôm tia ảo tưởng và hi vọng cuối cùng, mẹ Thẩm Ký bấm gọi số điện thoại kia.

“uy?” giọng nam ôn hòa.

Mẹ Thẩm lập tức cúp điện thoại, phẫn nộ, thương tâm, tuyệt vọng trong nháy mắt tràn ra, hai tay đều run rẩy. Đây chính là người đàn ông kia, đem con của bà đi một bước sai lầm. Bà đã phải mất nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, lại một lần nữa bình tĩnh quay số.

“uy?” Đối phương không có nghe thấy trả lời, dừng vài giây, “Xin hỏi ngài là?”

mẹ Thẩm chăm chú nắm điện thoại di động: “tôi là mẹ của Thẩm Ký.”

Đối phương giống như không sợ hãi chút nào: “Chào bác.” Tiếng nói của hắn không nóng không lạnh, “Có một số việc trong điện thoại không tiện nói, chờ lúc nào bác rảnh rỗi, chúng ta sẽ nói chuyện, ý bác thế nào?”

” hợp ý tôi. Cậu hiện tại có thời gian không.”

___________

Thẩm Ký kéo một đóa hoa cúc đau nhức trở về nhà, cũng không lâu sau thì cha trở lại. mẹ Thẩm rất muộn mới về, nói là cùng bạn bè ăn cơm. Thẩm Ký trong lòng có quỷ, không dám nhìn mặt mẹ mà sớm trở về phòng.

Ngày thứ 2 đã trở về với quy củ của trường. Sau tết mấy người đều được tẩm bổ ăn cho đến mặt mày đều hồng hào, duy chỉ có Thẩm Ký một mặt đau khổ, bước đi cũng không ra đi, Đông An Á từ sau đuổi theo, vỗ hắn một cái: “em gái đây đi nhà vệ sinh sao? Cần anh giúp đỡ không?”

“Cút.”

“Em gái ngoan không nên tức giận, cẩn thận đụng hoa cúc.”

“…” Thẩm Ký hiếm thấy trên trên mặt xuất hiện bí bách, “Tết đến ăn phát hỏa.”

“Tớ cái gì cũng chưa hỏi, cậu cứ thế gấp gáp giải thích làm gì, chẳng lẽ thực sự tu thành chín quả rồi?”

Thẩm Ký xù lông: “đầu óc như cậu chỉ hoạt động có thế thôi à!!”

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ở nơi nào đó không nhìn thấy đuôi cũng đã ngoắt lên tận trời rồi__ tu thành chín quả, từ ngữ thật tốt đẹp. tuy rằng hoa cúc còn đau, nhưng cái này cũng chỉ tạm thời thôi, không chừng lần sau sẽ thích ứng.

Thẩm Ký lòng tràn đầy cho rằng chẳng mấy chốc sẽ có lần sau.

Kết quả cả ngày trôi qua, Trình Dung cũng chưa gửi tin nhắn hỏi thăm hoa cúc của hắn.

Chuyện như vậy trước đây chưa bao giờ có, Thẩm Ký đợi được buổi tối, rốt cục không nhịn được mà bản thân tự gởi nhắn tin hỏi: “Rất bận sao?” Hắn đưa điện thoại di động đặt ở trong tay, một bên làm bài tập thỉnh thoảng liếc mắt nhìn. Năm phút đồng hồ, mười phút, một giờ, điện thoại di động màn hình cũng không sáng lên.

Có thể hay không là tức rồi? Thẩm Ký thấp thỏm nghĩ lại mình làm sai cái gì rồi. Vừa nãy cái kia tin nhắn thật giống có chút ý tứ chất vấn, hắn vừa phát hiện lại bổ sung một cái: “Bận bịu phải chú ý thân thể nha ^▽^/~ ”

Lần thứ 2 lại đá chìm biển lớn (một đi không trở lại). mẹ Thẩm Ký lần đầu tiên không mang hoa quả sang đây, nhưng lại cầm tờ báo ở sau Thẩm Ký không xa mà lật lật xem, cái này chính là đang giám sát, Thẩm Ký hôm qua mới vừa nói dối, trong lòng chột dạ không yên, cũng không dám chạm điện thoại di động, cúi đầu làm bài tập. sau khi xong, Thẩm Ký mới chạy vào phòng cửa lại, dơ điện thoại ra nhìn___ vẫn không có tin tức nào.

Hắn gọi điện đến, chỉ nghe tiếng tút tút truyền đến nhưng không một ai bắt máy.

Thẩm Ký cảm thấy ngực một trận buồn bực.

Nguyên nhân gì mà đột nhiên Trình Dung không để ý tới mình? Mới hai ngày thôi? Chẳng lẽ vận động không hợp nên mới khiến hắn không có hứng thú? Nhưng thời điểm hai người tách ra vẫn còn cười a!! hay là.. xảy ra chuyện gì?

Thẩm Ký đột nhiên một trận cả kinh. Sẽ không phải sinh bệnh chứ? Nghiêm trọng đến điện thoại cũng không thể nghe? Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, vò đầu bứt tai cuống lên chốc lát, vỗ vỗ cái trán mới nghĩ tới, mau mau gọi điện thoại Hứa Quốc Tề.

Hứa Quốc Tề đúng là lập tức nhấc lên, chưa nói đã cười cợt: “hiếm thấy cậu gọi điện cho tôi nha.. Trình Dung, hắn không có chuyện gì, tôi mới hặp hắn, vẫn khỏe mạnh.. không có, hắn ngày hôm nay không thấy nhắc tới cậu…. tại sao lại như vậy? Cậu đừng vội, tôi sẽ giúp cậu hỏi một chút, lát nữa gọi lại cho cậu.”

Hỏi xong lại chờ đợi. Thẩm Ký chờ một canh giờ, không nhin được lại gọi trở về, bây giờ ngay cả Hứa Quốc Tề cũng không nhận được điện thoại.

Thẩm Ký có một buổi tối đầy ác mộng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Trình Dung như là bốc hơi khỏi thế gian, một điểm hồi âm cũng không có. Lúc mới bắt đầu Thẩm Ký không ngừng mà gởi tin nhắn, một hồi hỏi dò một hồi xin lỗi, cách mấy tiếng gần như tám cuộc điện thoại, sau đó đầu kia đơn giản tắt điện thoại. Lần này Thẩm Ký triệt để xác định, Trình Dung là có ý định tránh né mình. Đầy ngập oan ức dần dần biến thành lửa giận. Ngay cả cái giải thích cũng không nói thì có chuyện gì chứ?

Thẩm Ký nghĩ tan học sẽ đến tiệm bánh, không nghĩ tới mới bước ra cổng trường đã thấy di động trong túi rung lên. Tâm hắn run rẩy, lấy ra nhìn trên màn hình: “mẹ”

“mẹ ở đường đối diện, nhìn thấy không?” mẹ Thẩm Ký cười híp mắt kéo cửa kính xe xuống, “Học kỳ này rất quan trọng, mẹ tới đón con về nhà, đỡ mất thời gian.”

“Không cần, con tự về cũng không mất thời gian..”

“gì mà nhanh hơn chứ, học kỳ trước không phải rất muộn con mới về đến nhà sao.” Mẹ Thẩm Ký vô tình mà nói.

Thẩm Ký yên lặng ngồi vào xe, nịt giây an toàn. Đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, cả người trở nên đông cứng.

Xe yên ổn đi về phía trước, một không khí quỷ dị len lõi giữa hai người. sắc mặt của mẹ Thẩm Ký vẫn như thường mở radio đang báo tin tức. Thẩm Ký nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe,tấm thủy tinh phản chiếu ngũ quan căng thẳng của mình.

Mẹ Thẩm Ký cười cười giảm nhỏ thanh âm: “gần đây có cuộc thi, vẫn muốn nỗ lực duy trì chứ?”

“… dạ.”

“Điện thoại di động là để cho con cùng với ba mẹ liên hệ, đừng chơi lung tung.”

Trên tấm kính phản chiếu con ngươi của thiếu niên đang co rụt lại: “dạ”