Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 11: Đẹp nhưng mà les




-“Tìm thấy tiểu thư chưa?”

-“Vẫn chưa ạ…”

-“Gọi điện cho cậu Minh, cậu Hiếu xem sao? Cả con Mận nữa, nó đi đâu rồi?”

-“Bác Táo, bác bình tĩnh, chắc chị Linh lại mải chơi chỗ nào đó thôi…”

-“Bình thế nào được mà bình, tạm thời không được nói gì cho ông chủ biết.”

-“Dạ…”



-“Vẫn không có tin tức gì?”

-“Mau, mau, huy động thêm lực lượng…”



Hoàng Ái Linh tính ra cũng không phải một cô chủ tốt, mỗi lần bỏ trốn lại hại cả nhà nháo nhác loạn xạ. Anh vẫn nhớ như in cái cảm giác khiếp sợ năm đó, khi nghe tin cô đứng trên sân thượng của toà nhà cao nhất với ý định quyên sinh.

Từ bao giờ, người đó, đã chẳng đơn giản chỉ là người anh có trách nhiệm đưa đón bảo vệ? Không thấy cô trong tầm mắt, ngứa ngáy cồn cào tới bức bối. Thời gian trôi, có những loại cảm xúc tưởng là mãi mãi chôn vùi, vậy mà bỗng chốc lại trở về.

Quá khứ, hiện tại, quá nhiều rào cản giữa họ. Nhưng giờ phút này, Jun không đủ sức nghĩ nhiều tới vậy, việc duy nhất anh quan tâm, là tìm được Sa.

Điện thoại gọi đến cháy máy, cũng chỉ là những tiếng tút tút dài vô hạn.

Quản gia nói tiểu thư đi chơi vài ngày.

Tất cả các nơi cô có thể đến, tất cả các chỗ cô hay chơi, đều không thấy bóng dáng. Có người tưởng như phát điên, khổ sở lục lọi kí ức, cố gắng tìm kiếm chút manh mối ít ỏi.

Hình như ai đó đã từng nói, cô yêu anh nhiều lắm, cô thề cả đời sẽ chung thuỷ. Thật buồn, lời nói gió bay, người ta chẳng hề nhớ.

Sa cũng từng hỏi, Jun thương Hạnh hơn hay thương cô hơn? Cảnh cáo rằng cô đang hơi ghen ghen, doạ anh liệu hồn không thì cô sẽ giết cả hai. Lần này thì cô giữ lời, tiếc rằng lại chỉ ra tay với một mình Hạnh.

-“Jun à, em vừa muốn Jun nổi tiếng vừa không ý.”

-“Sao tự dưng tiểu thư đăm chiêu vậy?”

-“Nếu Jun có sự nghiệp thì ba sẽ dễ dàng chấp nhận hơn, nhưng mà nếu nổi tiếng quá rồi thì sao? Có nhiều cô theo không biết lúc ấy còn yêu một mình em không?”



-“Nó tự dưng bầm dập thì liên quan gì tới em?”

-“Coi như tôi xin tiểu thư một ân huệ đi, xin cô nể tình tôi.”

-“Em chỉ nói một lần thôi, em không đánh nó, em doạ không đồng nghĩa với việc em ra tay…anh vẫn không tin? Được, vậy thì tuỳ…”



-“Ừ đấy, coi như em sai người làm nhục nó đấy, anh định làm gì? Làm nhục lại em để trả thù? Có giỏi thì anh ra tay luôn đi…”



-“Trương Quốc Lập, anh một vừa hai phải thôi. Chúng ta suốt ngày cãi nhau vì nó có đáng không?”

-“Báo cho anh biết, đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của em, chỉ cần chọc thêm một lần nữa thì anh hối cũng không kịp đâu. Tới lúc đấy, xem anh vui ra sao khi người yêu mình trở lại sàn nhảy…nói cho anh thêm một thông tin nhé…đàn ông chỗ đó, toàn yêu râu xanh thì phải…”

Khi ấy, giọng Sa cực thách thức, rốt cuộc Jun phải đầu hàng nhận thua. Nghĩ lại vẫn thấy mình ngốc, bị cô chèn ép trêu chọc đủ đường.

Sa giỏi nhất là doạ Jun.

Nhưng từ đã…nếu như không phải doạ? Có người khẽ rùng mình, lập tức quay đầu xe, điên cuồng tăng tốc.



Quả thật, đúng như anh dự đoán. Jun cười khổ, cái người này, có nên phong cho cô danh hiệu dám nói dám làm? Quần jeans bó sát, áo hai dây ngắn cũn cỡn để lộ eo nhỏ đầy sexy, cơ thể uốn lượn đầy điệu nghệ.

Những ánh flash nháy liên hồi, lũ đàn ông khốn nạn kia, còn hơn cả thú dữ chết đói thèm mồi. Mọi ánh mắt đều đổ về cô gái ấy, có chút gì đó quý phái yêu kiều, lại chút gì đó hoang dã lả lướt, từng đường nét hoàn hảo, quyến rũ đến chết người.

Linh với lấy chai rượu, tu một hơi rồi tiếp tục nhún nhảy theo tiếng nhạc sôi động. Đây là điệu nhảy gia truyền của nhà cô, sao có thể không hot?

Nói có khi không ai tin, nhưng năm xưa nghe đồn nhờ điệu nhảy này mà bà nội đã hoàn toàn chinh phục được trái tim của ông nội, bà sau đó muốn đem nhiệt huyết truyền cho mẹ cô, nhưng mẹ quá ngốc, không theo được. Thành ra Linh chính là hậu duệ được bà hết lòng yêu thương bồi dưỡng.

Quả thật nếu so về độ ăn chơi trác táng thì cô cũng chẳng thua kém anh trai là mấy, đua xe, hàng hiệu, nhảy bar, tiệc tùng đàm đúm,… đủ cả. Không hẳn là chơi trội, chỉ là, con người cô thích trải nghiệm. Đôi khi mệt mỏi quá, xoã một chút cũng tốt mà.

Phía dưới đã có một vài tên không nhịn được, đấm đá chen chúc muốn lên cọ xát cùng kiều nữ. Tình hình quá mức rối loạn, MC vội vã chạy ra, nhanh trí nghĩ biện pháp.

-“Ấy ấy các đại gia của tôi, bình tĩnh, bình tĩnh. Đã là quý ông thì không nên hạ cẳng chân thượng cẳng tay, đẳng cấp là ở hầu bao. Thế này đi, ai chi nhiều nhất người ấy được.”

Hoàng Ái Linh phì cười, chúng nghĩ cô là hạng gái gì đây? Nhưng không sao, cũng khá vui đấy chứ, cô cực tò mò giá của mình được bao nhiêu?

-“Mười triệu em chịu không?”

Sặc! Rẻ mạt vậy ư?

-“Một ngàn USD.”

Người đàn ông bụng phệ phía trái lên tiếng. Ngay sau đó một tên săm trổ đẩy mình gần đấy cũng ra giá một ngàn, nhưng đã sửa USD thành bảng Anh, khổ nỗi ai đó vẫn dửng dưng.

Hai ngàn.

Hai ngàn năm trăm.

Ba ngàn…Năm ngàn…

Giá mỗi ngày được đẩy cao mà nàng vẫn chưa hề động lòng. Một vài tên bỏ cuộc, một vài tên khác lại như bị kích thích nặng, liên tục tăng số. Cuộc đua quyết liệt hơn bao giờ hết. Ở vũ trường này, đại gia chịu chi mười chín ngàn chỉ đơn giản để được nhảy cùng một điệu với mỹ nhân là chuyện vô cùng hiếm hoi.

Cứ ngỡ anh ta được.

Tiếc thay, phía cuối khán phòng, người đàn ông lặng thinh từ đầu tới giờ lại chậm rãi lên tiếng.

-“Một trăm ngàn!”

Mọi người há hốc. Riêng Linh, ngay lúc này đây, chỉ muốn độn thổ. Người ấy, chẳng phải đang bận bịu ở công ty sao? Ba mươi phút nữa hình như có show diễn mà?

Anh tới từ khi nào? Chứng kiến bao nhiêu rồi chứ? Thử hỏi còn gì bẽ bàng mất mặt hơn không? Chẳng còn cách nào khác, kiều nữ đáng thương đành giả bộ vấp ngã, nhắm mắt vờ chết.

Tưởng rằng Jun sẽ chán ghét bỏ đi, ngờ đâu lại từng bước về phía Sa, cởi áo ngoài khoác cho cô đồng thời hung dữ dằn mặt mấy tên có ý định tiến lại gần. Nằm gọn trong lòng ai đó, Hoàng Ái Linh thà cho rằng mình say rượu ảo tưởng cũng không dám nghĩ đây là sự thật.

Cô nghe tiếng khởi động xe, lại nghe tiếng cửa mở. Muốn lắm nhìn Jun chút chút, mà sợ tỉnh một cái bị anh đuổi về thì khốn, nên là, cứ làm ra vẻ ngủ say thật say.

-“Bình thường tiểu thư ngủ chẳng bao giờ mím môi cả.”

Trương Quốc Lập bình thản nhận xét, nhưng cũng chẳng thèm vạch mặt Linh. Anh bỏ vào bếp, một lát sau quay lại lay cô.

-“Dậy ăn cháo giải rượu.”

Có người sốc đến choáng váng, ngày gì hả trời? Ban nãy còn ghét như hắt nước đổi đi, giờ lại ngọt ngào không tả xiết. Cứ như thời gian quay trở lại vậy, Jun dìu cô dậy, đút cho từng thìa cháo. Cháo trắng ăn với muối gia vị thôi, nhưng mà ngon hơn hết thảy cao lương mỹ vị.

Khoé mắt rưng rưng, Sa ấp úng.

-“Em…em…mơ hả?”

Jun nhìn thẳng vào mắt cô, trầm ngâm lên tiếng.

-“Chuyện của Oanh là tôi tắc trách, mong cô tha thứ.”

Một tên tội phạm giết chín chín người thì nạn nhân thứ một trăm xã hội thường gán ngay cho hắn làm, mặc dù sự thật có thể không như vậy. Tình cảnh của Sa cũng thế, cho dù tâm cô ác thì việc không điều tra rõ ràng và gán tội chỉ trích là lỗi của anh.

-“Lời trăn trối của Hạnh trước khi mất là bỏ qua sai lầm của cô. Khổ nỗi tôi lại chẳng được vị tha như em ấy. Tôi thừa nhận mình hèn, hận không xong mà trả thù cũng không được…”

Lòng Sa trĩu nặng, cô đã từng khóc lóc, từng oán trách ai đó vô tình mà chưa từng đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ cho thấu. Cô gục mặt tựa vai anh, Jun vỗ lưng cô, lịch sự lên tiếng.

-“Nghỉ ngơi lát rồi tôi đưa tiểu thư về.”

Có người méo mặt, đành phải chơi lầy.

-“Trả tiền em đi rồi em về, một trăm ngàn.”

-“Mai tôi chuyển khoản.”

-“Không, mai với chả mốt, để anh quỵt nợ chứ gì, tiền mặt, đưa ngay đây…”

Lập biết Linh cố ý gây khó dễ, cũng mệt chẳng muốn tranh luận với cái người ương bướng đó, đành mặc cô muốn làm gì thì làm. Hoàng Ái Linh đường hoàng chiếm được lãnh địa, ngông nghênh lượn ra lượn vào đắc thắng.

-“Quần áo trong tủ là mua cho em phải không? Toàn quần áo mới mà vừa khít em luôn ý…”

Anh đọc báo, làm ra vẻ không quan tâm.

-“Jun cầm ngược quyển tạp chí rồi kìa.”

-“Kệ tôi, tôi thích xem kiểu này.”

Linh cười mỉm, vừa tìm tìm lựa lựa bộ đồ ngủ nào thoải mái đáng yêu nhất, vừa bâng quơ buông lời.

-“Em bảo Jun nghe nhé, kiểu em cảm thấy có người còn thương em nhiều lắm ý, nhưng vì chuyện quá khứ tùm lum cộng sĩ diện đàn ông nên chẳng dám thừa nhận…”

-“Dưa bở dạo này giá rẻ quá!”

-“Vâng, được mùa mà, nên hạ giá…”

Mặc Jun cứng đầu, Sa vẫn vui vẻ hát hò. Lúc tắm xong thì anh đã ngủ mất rồi, cô nhẹ nhàng đến bên, rón rén chui vào chăn, đặt lên gáy anh một nụ hôn nhẹ. Sau đó cũng chẳng thèm giữ hình tượng gì cả, cứ thế ôm riết người ta thủ thỉ.

-“Cho dù Jun mãi quay lưng về phía em, cho dù mãi như thế…cũng chẳng sao đâu…miễn là…đừng đẩy em ra quá xa…”

Sa vô tư ngủ ngon, nào hay biết đêm đó, có kẻ thao thức.



J.S. Entertainment ngày hôm sau lại yên bình như bao ngày, trong căn phòng sang trọng nhất, sếp lớn quả quyết, sếp bé ra sức ngăn cản.

-“Nghĩ lại đi, trước giờ em đâu phải người như vậy.”

-“…”

-“Con Oanh đó, ừ, thì cứ cho rằng nó dại đi, thực chất nó vẫn là đứa có tài, mai sau còn có tương lai, còn sinh lợi cho công ty nhiều. Có nhất thiết phải triệt đường sống của con bé như thế không?”

-“Em sao vậy? Chị nhớ trước người ta giật show em còn không đoái hoài cơ mà? Việc gì mà lần này em thù nó ác thế? Ân oán cá nhân gì nói chị nghe…”



Eddi khuyên bã bọt mép mà sếp lớn vẫn chẳng lay chuyển, rốt cuộc chịu thua, tung tập tài liệu mật lên mạng, thở dài chán nản.

-“Rồi đó, chuẩn bị đi nhé, tối nay có show ở sân vận động Bảo Minh, một bài hát song ca với Hoàng Tiến và solo một bài nhảy riêng biệt. Bên họ trả catxe cao gấp ba bình thường nên em cũng chú ý trang phục một chút….”

Dặn dò đủ thể loại, cứ ngỡ sếp lớn rõ rồi, thế nào mà tới lúc ra xe lại thấy mắt hơn một lần liếc qua kính chiếu hậu, thái độ có vẻ chẳng được thoải mái cho lắm. Sếp bé tưởng sếp lớn thích yên tĩnh, liền cười hiền hoà.

-“Chị cứ nghĩ cùng biểu diễn một nơi thì xếp một xe cho tiện, Jun không thích thì bảo họ đi xe khác nhé.”

Ai đó lãnh đạm lên tiếng không cần, ra hiệu cho quản lý nổ máy. Phía dưới, có đôi chị em nhà nọ, ồn ào náo nhiệt.

-“Chị Linh cũng họ Hoàng phải không? Em cũng họ Hoàng nhé, có duyên nhỉ?”

Hoàng Ái Linh vui vẻ gật đầu. Sáng nay đi cùng Jun tới công ty, đang định gọi quản gia cho lái xe tới đón thì Eddi chạy hối hả ra bảo mới tuyển thêm nghệ sĩ mới nên thiếu người. Thật tốt quá, Oanh nghỉ một thời gian dài, xa Jun nhiều như vậy cô chắc cũng không chịu được mất.

Tiến phải nói sướng điên đảo, quản lý hay hoa hậu không biết, cứ muốn ngắm chị ấy mãi thôi à. Cuộc đời anh từ giờ chắc thú vị lắm đây, chuyển sang J.S quả thật là quyết định sáng suốt.

-“Chị hơn em năm tuổi mà trẻ quá nhỉ, lúc đầu em còn tưởng chị mới mười tám.”

-“Cậu nói quá rồi, cậu cũng đẹp trai đấy.”

Cô lịch sự đáp lại, Tiến vẫn chưa tha.

-“Nhưng không bằng anh Jun, showbiz này anh ấy nổi tiếng hào hoa phong độ nhất, em sợ chút nữa lên sân khấu song ca bị dìm hàng mất.”

-“Đừng lo, mỗi người một vẻ.”

Cô là an ủi người ta, chẳng hiểu vì đâu từ phía trên truyền xuống giọng nói trầm trầm.

-“Tý hát tông cao, giữ giọng chút đi.”

Nghệ sĩ mới chẳng dám cãi sếp, mà một lúc buồn chán quá lại cố kiết quay sang thì thầm với quản lý, nhắc chị lát nữa phải xem em biểu diễn, không được ngồi nghịch điện thoại đâu nhé. Linh phì cười véo tai thằng bé, nó đáng yêu chẳng kém gì con Mận nhà cô cả.

Lúc em ấy biểu diễn, cô cũng giữ đúng lời hứa, hơn thế còn xin hẳn một cái băng rôn “I Love Hoang Tien Forever” của mấy nhỏ trong fan club đeo lên trán, cổ động đầy nhiệt huyết.

Chàng ca sĩ liếc thấy cảm giác cứ như được trên mây vậy, hát nhảy chưa bao giờ sung sức hơn, thậm chí còn làm biểu tượng thả tim xuống phía chị quản lý. Fan tưởng idol yêu chung, hò reo tưởng vỡ khán đài.

Quả là một đêm tuyệt vời, lui về phía hậu trường rồi mà tim ai đó vẫn đập thình thịch, háo hức mãi không nguôi.

-“Sếp này, quản lý của em ấy, sếp có biết quê chị ấy ở đâu không? Đẹp quá đi mất, hại em khó thở suốt từ sáng tới giờ, thật từ hồi vào nghề tới giờ chưa từng thấy ai rực rỡ như vậy…”

Có người vui vẻ kể lể, có người thản nhiên chẹp miệng.

-“Ừ thì đẹp thật, nhưng mà les…chú không biết hả?”