Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 22




Tên gầy cho rằng cô muốn thừa lúc hắn vắng mặt mà đứng lên, vậy nên hắn bước nhanh qua, đập một gậy vào lưng cô. Cơn đau nhức ập đến, Trần Nhiễm Âm đau đến mức nói không nên lời, sức. lực cơ thể đã hoàn toàn bị đánh gục bởi một gậy này, trong nháy mắt cô nằm liệt trên mặt đất.

Tên gầy lại đạp một cái vào thắt lưng cô: “Con chó, tao không dạy dỗ mày một trận thì mày không biết sức mạnh của ông đây! Hắn nắm lấy tóc cô, mượn thế kéo cơ thể cô, tách cô ra khỏi Lâm Vũ Đường một chút. Sau đó, hắn chạy tới cửa, nhặt con dao mà tên béo. ném trên mặt đất, dùng dao cắt băng keo quấn quanh mắt cá chân Trần Nhiễm Âm ra, cố gắng kéo quần của cô một lần nữa.

Trần Nhiễm Âm ra sức giãy dụa, dồn sức vào đôi chân cuối cùng cũng được tự do của mình, đạp một cái vào bụng tên gầy. Sức đạp của cô rất lớn, khiến tên gầy bị đẩy xa vài bước. Cô lập tức xoay người trên mặt đất, nhanh chóng đứng lên, nhưng chưa chạy được máy bước thì tên gầy đã nhào tới, trực tiếp cầm gậy gỗ trong tay đập về phía lưng cô. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trần Nhiễm Âm lập tức quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn. Tên gây lại đạp cô một cái làm cô ngã sóng xoài, đập một gậy về phía chân và đầu gối của cô, khiến cô đau đớn thêm một lần nữa.

Cơn đau dữ dội không ngừng tra tấn cô, tiếng kêu rên không thể khống chế tràn ra khỏi khóe miệng.

Hai mắt Lâm Vũ Đường đỏ thẫm,  gân xanh nổi đầy cổ, anh cắn chặt răng không cho mình phát ra tiếng động nào, liều mạng gia tăng tốc độ cắt băng keo.

Tên gầy ném gậy gỗ trong tay xuống, bắt đầu kéo quần Trần Nhiễm Âm: “Đây là kết cục của việc không chịu thành thật của mày!”

Quần đồng phục học sinh là quần thể thao, tên gầy kéo nó xuống mà chẳng tốn chút sức lực nào, sau đó lại nóng lòng kéo quần lót của cô ra.

Dưới tác động kép của xấu hỗ và nhục nhã, Trần Nhiễm Âm liều mạng giãy dụa. Tuy nhiên cô đã đánh giá quá cao bản thân, cô chỉ có một chân có thể cử động, chân còn lại đã đau đến mức mắt

cảm giác.

Cảm giác tuyệt vọng vô tận xuất hiện, cô bắt đầu khóc lóc cầu xin hắn đừng chạm vào cô.

Tên gầy càng lúc càng hưng phấn, nhanh chóng cởi quần của mình ra, nhưng thứ kia của hắn không có chút phản ứng nào cả, giống như một khối thịt chết mềm nhũn.

Hắn thực sự không thể.

Sự sỉ nhục của tên mập bùng nỗ trong lồng ngực hắn, nó như một quả bom hẹn giờ.

Đầu tiên là thất vọng, sau đó là xấu hổ vô tận, tức giận ngập trời.

Trên trán hắn nỗi lên gân xanh, hắn kéo quần lên, đứng dậy khỏi mặt đất, nám lấy cây gậy gỗ thô ráp rồi đánh lên người Trần Nhiễm Âm hết lần này đến lần khác, điên cuồng trút giận bằng bạo lực.

Cơn đau đớn trải khắp người, Trần Nhiễm Âm đã đau đến mức không nói nên lời, hoàn toàn không thể chịu đựng kiểu bạo lực đánh đập liên tục này. Cô tuyệt vọng cuộn tròn thân thể, mỗi lần bị đánh, nội tâm của cô càng thêm bất bình và oán hận: Rõ ràng cô vô tội mà, vì sao lại phải đánh đập cô như vậy? Sao hắn không giết cô đi? Tại sao lại liên lụy đến cô? Tại sao Lâm Vũ Đường không nói cho cô biết nhà anh có nhiều kẻ thù như vậy?

Sau khi tên gầy giải tỏa đủ, hắn lại nắm lấy cổ chân Trần Nhiễm Âm, sắc mặt âm u vô cùng, nghiến răng mở miệng nói: “Mẹ nó, hôm nay cho dù ông đây có phải dùng gậy gỗ cũng phải lấy đi lần đầu tiên của mày!”

Hắn giơ cây gậy lên một lần nữa, nhưng ngay sau đó, một con dao dài từ

phía sau đâm vào ngực hắn.

Cả người tên gầy cứng đờ, Trần Nhiễm Âm cũng sững sờ.

Tên gầy không thể tin được cúi đầu xuống, ngơ ngác nhìn con dao dài xuyên thấu trái tim mình.

Hắn biết con dao này, là con dao của tên mập.

Giờ phút này thân dao đã bị máu của hắn nhuộm đỏ, máu còn đang theo mũi dao nhỏ xuống da thịt trắng như tuyết của cô gái.

Trên mặt Trần Nhiễm Âm cũng bị vài giọt máu bắn tung tóe, cô hoảng sợ đến quên cả chớp mắt, ngây ngốc trừng mắt nhìn Lâm Vũ Đường đang quỳ sau lưng tên gầy. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Biểu cảm của Lâm Vũ Đường rất bình tĩnh, tỉnh táo đến mức khiến người ta không rét mà run, đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tên gầy, anh không thay đổi sắc rút con dao. dài ra, sau đó lại nữa đâm từ sau lưng hắn, lại rút ra, lại đâm vào.

Mỗi lần đâm một dao, thân thể tên gầy lại co rúm một chút, miệng phun ra máu tươi. Không biết bắt đầu từ dao thứ máy, thân thể tên gầy đã hoàn toàn không có phản ứng, nhưng Lâm Vũ Đường cũng không dừng lại.

Mãi cho đến khi thân thể tên gầy bị đâm thành một cái rây phun máu, anh mới buông con dao trong tay ra.

Thi thể tên gầy mềm oặt nghiêng sang một bên.

Trần Nhiễm Âm hoàn toàn bị dọa cho đờ đẫn, cơ thể cô cứng ngắc như bị hóa đá, trong đầu trống rỗng, thậm chí quên cả mặc quần áo.

Lâm Vũ Đường lại lần nữa cầm dao lên, cắt băng dính quấn quanh cổ chân mình, sau đó lại nhanh chóng giúp Trần Nhiễm Âm mặc quần áo, cắt băng dính quấn quanh cổ tay cô.

Trần Nhiễm Âm vẫn đang bị vây trong nỗi hoảng sợ cực độ, ánh mắt nhìn về phía anh tràn ngập sợ hãi và xa lạ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ thể không ngừng run rẩy, thậm chí một câu cũng nói không nên lời.

Lâm Vũ Đường nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng câu từng chữ chắc chắn cam đoan với cô: "Anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài.”

Lông mi của Trần Nhiễm Âm rung rung, cứ thế lặng lẽ nhìn anh, vẻ mặt có chút bất an và sợ hãi.

Lâm Vũ Đường không nói nhiều, trực tiếp ôm cô lên rồi đi về phía góc vừa rồi của cô, đặt cô dựa vào tường, ngồi xổm trước mặt cô, đặt băng dính đã cắt vào cổ tay và mắt cá chân của cô: “Em ở lại đây trước, đừng lộn xộn.

Nói xong, anh đứng dậy khỏi mặt đất, xoay người đi tới thi thể tên gầy.

Trần Nhiễm Âm đã bị dọa đến mất hết tinh thần, đờ đẫn làm theo yêu cầu của anh, ngồi trong góc không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bóng lưng bận rộn của anh.

Lâm Vũ Đường đỡ thi thể tên gầy lên, đặt dựa vào tường, sau đó anh cởi áo khoác đồng phục của mình ra, mặc bên ngoài bộ đồ đầy máu của tên gầy, kế tiếp lại thay quần cho hắn. Thân hình hắn gầy như củi, anh vốn nghĩ rằng hắn sẽ mặc không vừa, không ngờ tên gầy lại mặc một cái quần rộng hơn eo hắn rất nhiều, ngay cả anh mặc vào cũng còn rộng, cũng may có một cái thắt lưng, chỉ là ống quần ngắn hơn rất nhiều, thành quần lửng.

Sau khi thay quần áo cho hắn xong, anh lại ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó.

Không lâu sau, anh lại trở về bên cạnh Trần Nhiễm Âm, đặt gậy gỗ trong tay và con dao dính máu lên mặt đất, sau đó lại nhét miếng sắt nhỏ mà anh vừa nhặt được vào lòng bàn tay Trần Nhiễm: “Mài trên mặt đất, mài mép sắc bén, mài thành lưỡi dao.” Trong tay anh cũng có một miếng sắt, lúc nói chuyện, anh vẫn luôn cúi đầu mài miếng sắt, động tác nhanh chóng mà trầm ổn, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Nếu anh không giết chết hắn thì hắn nhất định sẽ dẫn chúng ta tới Myanmar, hơn nữa, chắc chắn sẽ tách chúng ta ra. Trên đường nếu có người muốn bắt nạt em, em hãy dùng miếng sắt này cắt đứt cổ họng hắn, tìm cơ hội chạy trốn.” Dừng một chút, anh lại nói: “Cũng có khả năng là anh bị hắn giết chết, nếu như hắn ra tay với em, em nhất định phải tìm cơ hội giết hắn, néu hắn không chết thì người chết chính là em.”

Trần Nhiễm Âm chợt ngừng thở, vốn dĩ cô đã giống như chim sợ cành cong, nay lại càng hoảng sợ hơn vì lời nói của anh, ngay cả đôi mắt cũng đang run rẩy, những giọt nước mắt lăn dài: “Em, em không muốn chết, em không muốn tới Myanmar, em muốn về nhà, em muốn về nhà, em muốn tìm bố mẹ em..." Nói xong cô bật khóc, ban đầu là nhỏ giọng nức nở, sau đó dần dần biến thành gào thét, cảm xúc tiêu cực tích tụ cả đêm hoàn toàn bộc phát.

Lâm Vũ Đường im lặng không nói, chỉ lặng lẽ mài sắt.

Từ khi còn nhỏ anh đã hiểu được một sự thật: Khóc là điều vô dụng nhất, những kẻ bất chấp tính mạng sẽ không mềm lòng vì bạn khóc, chúng chỉ vì sự yếu đuối của bạn mà càng táo tợn hơn.

Anh nhanh chóng mài xong một miếng sắt, sau đó nhét miếng sắt sắc bén này vào lòng bàn tay Trần Nhiễm Âm, lấy một miếng sắt khác về, tiếp tục mài, nghiêm túc dặn dò một câu: "Đừng khóc, tên mập sẽ quay lại ngay thôi.”

Dưới sự thôi thúc của mong muốn được sống, Trần Nhiễm Âm lập tức im lặng, nhưng lại không cách nào ngừng khóc, cô chỉ có thể từ gào khóc biến thành nức nở. Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Vũ Đường, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Vẻ mặt của Lâm Vũ Đường vẫn bình tĩnh như mọi khi, không hoảng loạn cũng không sợ hãi, thậm chí không một chút căng thẳng và lo lắng nào, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của anh như được cắt bằng dao khắc đá, vô cùng lạnh lùng và rắn chắc. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Anh quá mức bình tĩnh.

Thế nhưng vừa rồi, anh đã dùng dao giết người... Hơn nữa, hơn nữa, anh còn đang lên kế hoạch giết người thứ hai... Tuy rằng bọn chúng đều là người xấu, đều đáng phải chết, nhưng anh thật sự không sợ sao? Không sợ. hãi sao? Không hồi hộp sao? Không hề, anh không có bất kỳ cảm xúc nào, anh chỉ đang bình tĩnh suy nghĩ và im lặng mài dao.

Anh hoàn toàn không giống với một Lâm Vũ Đường mà cô từng biết trước đây, hay nói cách khác, cô chưa bao giờ thực sự biết anh.

Giờ phút này, người này mới thật sự là Lâm Vũ Đường.

Anh không giống các bạn cùng trang lứa với cô chút nào cả, anh khác với mọi người trong trường, anh lạnh lùng và điềm đạm hơn bọn họ, giống một người trưởng thành, không, anh điềm đạm hơn nhiều người trưởng thành chân chính.

Trong đầu Trần Nhiễm Âm bỗng xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ: Trước kia anh cũng từng giết người sao?

Lâm Vũ Đường lại mài xong một miếng sắt, lần nữa nhét vào lòng bàn tay cô, dặn dò: "Giấu ở nhiều chỗ khác nhau trên người.”

Trần Nhiễm Âm mím môi, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, không nhịn được mở miệng hỏi: "Trước kia anh cũng từng giết người sao?"

“Không có.” Lâm Vũ Đường rất thản nhiên trả lời, “Hắn là người đầu tiên.” Trần Nhiễm Âm không tin được: “Anh không sợ sao?”

Lâm Vũ Đường nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ nói: “Sợ, nhưng vô dụng,  anh không giết hắn thì người chết sẽ là chúng ta.”

Nói cách khác, nếu anh không giết hai tên côn đồ đó thì người chết đêm nay sẽ là cả nhà của anh.

Con ngươi của Lâm Vũ Đường đen kịt mà sắc bén, giống như một con dao lạnh lùng khốc liệt, Trần Nhiễm Âm không tự chủ được rùng mình một cái. Cô cắn răng, lại hỏi một câu: “Bố của anh rốt cuộc đã làm gì đắc tội bọn họ?”

“Bố anh vốn là cảnh sát phòng chống ma túy ở biên giới." Chuyện đã tới nước này, Lâm Vũ Đường không thể không thú nhận tất cả với cô. “Lang Gia là thủ lĩnh băng đảng buôn bán ma túy lớn nhất địa phương, bố anh đã đánh tan băng đảng kia, còn bắt được không ít người của bọn chúng, nhưng lại để cho Lang Gia chạy mất.”

Những kẻ buôn bán ma túy đó đều là những kẻ liều mạng, kết quả sau khi bị bắt chỉ có một: Bắn chết.

Trần Nhiễm Âm: “Bọn chúng chạy đi đâu rồi?”

Lâm Vũ Đường: “Myanmar, ở đó có một tên trùm ma túy khét tiếng có mật danh là Quốc Vương", chúng đến nhờ vả hắn ta rồi.

Trần Nhiễm Âm hơi nhíu mày: “Vậy gia đình anh... Làm sao đến được Đông Phụ?”

Lâm Vũ Đường: “Do Bộ Công an thu xếp.”

Trước đó, anh đã trải qua ba năm ròng rã sống trong trốn chạy, mặc dù trong ba năm đó bố anh không về nhà dù ch  một lần, nhưng anh và mẹ anh vẫn không ngừng bị truy sát.

Trong ba năm qua anh vẫn luôn lưu lạc khốn khổ, chuyển trường không biết bao nhiêu lần, lần ngắn nhất cũng chỉ ở" ba ngày rồi rời đi. Đông Phụ là thành phố bọn họ ở lâu nhất.

Anh lại giải thích thêm với Trần Nhiễm Âm: “Đông Phụ là quê hương của anh rể anh, lúc trước chị anh vẫn luôn ở đây." Chị anh lớn hơn anh rất nhiều, từ lâu đã không sống ở nhà, cho nên những kẻ buôn bán ma túy kia vẫn cho rằng Lâm Hằng chỉ có một đứa con trai.

Lúc trước mẹ anh vẫn không muốn tới Đông Phụ, sợ liên lụy đến chị anh, nhưng bên Bộ Công an Thành phố cam đoan, Đông Phụ nhất định rất an toàn.

Trần Nhiễm Âm cũng rất ngạc nhiên: “Nếu là Bộ Công an dàn xếp ổn thỏa thì không phải rất an toàn sao? Làm sao bọn họ có thể tìm được anh?” Cô nghĩ đến một khả năng khủng khiếp: “Có phải, có phải có người đã bán đứng anh không?”

“Không.” Lâm Vũ Đường trả lời rất chắc chắn: “Hồ sơ của bố anh là tối mật, người có quyền kiểm tra chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dù có kiểm tra cũng sẽ ghi chép lại, bọn họ không có lá gan lớn như vậy.”

Bộ Công an luôn giữ bí mật nghiêm ngặt về hồ sơ tài liệu của cảnh sát phòng chống ma túy và nằm vùng, trừ khi có ai đó chán sống, nếu không, tuyệt đối sẽ không bán thông tin cảnh sát phòng chống ma túy cho bọn buôn bán ma túy.

Trần Nhiễm Âm nghĩ mãi không ra: “Vậy, vậy làm sao bọn họ có thể tìm được các anh?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lâm Vũ Đường mím môi, cuối cùng sắc mặt cũng lộ ra một chút lo lắng: “Bởi vì bọn chúng thật sự muốn giết bố anh.” Không chỉ có một mình Lang Gia, còn có rất nhiều kẻ liều mạng khác —— Chuyện buôn bán ma túy này lợi ích rất lớn, các bên quyền lực liên quan cũng rất phức tạp, vì vậy bố anh không chỉ đắc tội Lang Gia, mà tất cả bọn họ đều muốn giết ông.

Theo anh biết, Lang Gia còn phát lệnh treo thưởng là ai có thể chặt đầu bố anh sẽ được thưởng năm triệu đô la và bột trắng hút mãi không hết.

Dưới sự thúc đẩy của lợi ích, không có kẻ buôn bán ma túy nào không muốn

thử một phen, dù sao, chỉ cần giết bố anh là có thể đổi lầy nửa đời sau không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, cớ sao không làm?

Nói một cách châm biếm: Người đông sức lớn, miễn là những kẻ buôn bán ma. túy muốn thì dù có chạy trốn đến cùng trời cuối đất cũng sẽ bị chúng đào bới. Trừ phi chết đi, nếu không thì không có nơi nào trên thế giới này an toàn với gia đình bọn họ.

Trần Nhiễm Âm cắn chặt môi, không biết làm thế nào nhìn Lâm Vũ Đường. Cô lại bắt đầu sợ hãi, bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt lo sợ của anh, cô luôn cho. rằng anh không sợ điều gì, cho nên trong khi sợ hãi vẫn bình tĩnh hơn người. Cô cũng phụ thuộc vào anh rất nhiều, bởi vì anh không sợ bất cứ điều gì, trông rất đáng tin cậy, và anh cũng là cọng rơm cuối cùng mà cô có thể bắt được trong lúc tuyệt vọng.

Nhưng hiện tại cô mới phát hiện, thật ra anh cũng sẽ sợ hãi, anh cũng có một vẻ mặt yếu ớt, không phải như cô tưởng tượng.

"Anh, anh...” Đôi môi cô run rẩy, cố gắng an ủi anh: “Trước tiên anh đừng suy nghĩ lung tung, bố anh giỏi như vậy, chắc chắn sẽ không sao!”

Lâm Vũ Đường từ chối đưa ra ý kiến, im lặng một lúc lâu rồi trầm giọng nói với cô một câu: “Xin lỗi em.”

Là anh đã làm liên lụy đến cô.

Nếu không phải anh dẫn dụ hai người đó qua thì cô đã không gánh chịu tội ác này.

“Anh, anh rất, có lỗi với em." Đôi mắt Trần Nhiễm Âm lại đột nhiên đỏ lên, cô cảm thấy vô cùng đau đớn, cảm thấy mình rất vô tội. Chuyện này không hề liên quan gì đến cô, nhưng cô lại vô duyên vô cớ bị liên lụy, còn bị đánh một trận, chân thì bị gãy, cô còn phải đối mặt với nguy cơ bị giết, bị lừa bán sang Myanmar làm gái, bị ép hút ma túy, thực sự rất bất công. Khi bố mẹ cô phát hiện ra cô mắt tích thì có lẽ cô cách cái chết không còn xa nữa, thậm chí có thể đã chết rồi, muốn tìm cũng tìm không được, bọn họ chỉ có thể rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày. Họ đã mất một người con trai, bây giờ họ lại sắp mất một người con gái, nghĩ đến thôi cũng thấy thật đáng thương.

Cô lại không kiềm chế được mà khóc lên, trong lòng vô cùng khó chịu,  khó chịu muốn chết, không kìm được nữa vừa nói vừa khóc: "Nếu em chết thì bố mẹ em phải làm sao bây giờ? Anh trai em đã chết, bọn họ chỉ còn mình em, mẹ em chắc chắn sẽ rất suy sụp... Sao anh không nói với em sớm hơn? Nếu anh nói cho em biết sớm một chút, em sẽ không bắt anh trốn học...” Sau khi đau lòng khóc xong một lúc, cô lại khóc nói một câu: “Sau này em không bao giờ trốn học nữa... Trốn học thật sự: sẽ chết người... Sau này em, em nhất định phải làm học sinh giỏi...”

Rõ ràng là thời khắc sinh tử, nhưng nghe cô gào khóc, Lâm Vũ Đường đột nhiên muốn cười: Sắp chết rồi còn muốn sau này trở thành học sinh giỏi không chịu một chấn thương đặc biệt nghiêm trọng, miễn là đêm nay có thể cứu cô ra ngoài thì sẽ có cơ hội chữa lành bóng ma tâm lý của cô.

Xem ra làm tên ăn chơi đàn đúm cũng rất tốt, suy nghĩ ít, nhìn thoáng hơn, còn lạc quan hướng về phía trước, biên độ đàn hồi của dây thần kinh lớn, sống giống như một kẻ ngốc, rát tốt.

Người với người không giống nhau, cuộc sống của cô nên sạch sẽ trong sạch, anh không thể trở thành vết nhơ: trong cuộc đời cô, càng không thể mang đến vết nhơ cho cô. Đêm nay là anh làm liên lụy đến cô, cho nên, hôm nay cho dù anh có chết cũng phải đưa kẻ ngốc này ra ngoài.

Lâm Vũ Đường lấy tay áo len của mình lau nước mắt cho Trần Nhiễm Âm, một lần nữa cam đoan với cô: “Anh sẽ không để em chết, anh nhát định sẽ cứu em ra ngoài.”

Trần Nhiễm Âm không chắc là anh có thể làm được những gì anh nói hay không, nhưng cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng anh, cô cố gắng nín khóc, cố nén nghẹn ngào. hỏi: “Anh, anh nghĩ kỹ kế hoạch chưa?” Lâm Vũ Đường gật đầu, hất cằm về một góc khác trong nhà xưởng: “Bây giờ anh muốn ôm em đến bên kia.” Thi thể tên gầy, cửa phân xưởng và góc anh đang nhìn là một đường ngang, “Nơi đó là điểm mù thị giác, ánh sáng cũng không tốt, tên mập không thể nhìn tháy thông qua khe cửa, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ đối diện, nhưng góc nhìn của cửa sổ cũng có hạn, hơn nữa kính rất bẩn." ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trần Nhiễm Âm hiểu được ý của anh: Tên mập cẩn thận hơn tên gầy nhiều, trước khi trở về hắn nhất định sẽ đứng ở bên ngoài tìm hiểu trước, chỉ khi xác định bên trong an toàn mới có thể yên tâm đi vào.

Ngay sau đó, cô lại hiểu được một chuyện: Trách không được vừa rồi anh muốn mặc đồng phục cho tên gây. Tuy rằng cửa sổ mở ở bên kia, nhưng góc đó nằm ngay dưới cửa sổ, tầm mắt cũng không tốt, mặc đồ cho tên gầy không chỉ có thể che dấu vết máu trên người tên gầy mà còn có thể làm tên mập nhầm lẫn, làm cho hắn tưởng rằng người kia là Lâm Vũ Đường.

Cô không khỏi nhìn anh một cái, thán phục trước phản ứng nhanh nhẹn và sự chu đáo của anh.

Lâm Vũ Đường lại ôm cô khỏi mặt đất, đặt ở một góc khác, còn đặt cây gậy gỗ kia vào bên cạnh tay cô, lại dặn dò một câu: “Chờ hắn trở về, em lập tức la lên.” Trần Nhiễm Âm không hiểu: “La cái gì?”

Lâm Vũ Đường mím môi, nhìn thoáng qua thi thể tên gầy, lo lắng nói một câu: “Đừng đụng vào tôi.”

Trần Nhiễm Âm hiểu rằng anh muốn cô diễn một vở kịch cho tên mập xem, tên gầy cố gắng xâm phạm cô, chứng minh tên gầy còn sống.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện vừa rồi, cô lại cảm thấy xấu hổ và nhục nhã.

Cô gần như đã bị hắn xâm phạm.

Thậm chí hắn đã lột sạch quần áo của cô, khiến nửa người dưới của cô trần truồng, còn đánh đập cô thậm tệ.

Hắn còn muốn dùng gậy gỗ...

Chỉ cần nhớ lại thì tất cả chỉ tiết đều hiện lên rõ ràng trước mắt, giống như có một bàn tay dùng sức bóp cổ cô. Trần Nhiễm Âm dần dần cảm thấy nghẹt thở, việc hít thở cũng trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dạ dày co thắt lại.

Cô đột nhiên muốn nôn mửa, muốn la hét, muốn phát điên.

Suốt một đêm bị tra tấn, chỉ có chuyện này làm cho cô khó có thể quên.

“Nhìn anh đi! Nhìn anh này!" Lâm Vũ Đường dùng hai tay nâng hai má cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Hắn đã chết! Chết rồi! Em vẫn là em, em bình an, hắn không làm gì em cả, hắn ta bắt lực!”

Nhưng hắn lại dùng bạo lực với cô, hắn biến tình dục ghê tởm thành những hành động đánh đập cô dã man.

Cảm giác nghẹt thở càng thêm mãnh liệt.

Khuôn mặt Trần Nhiễm Âm đã bị nghẹn đỏ.

Lâm Vũ Đường nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra. Anh đột nhiên đặt cô dưới người mình, kéo quần cô một cách thô bạo, cơn ác mộng lại quay trở lại, Trần Nhiễm Âm bắt đầu kịch liệt giãy dụa, gầm rú một cách điên cuồng: “Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"

Lâm Vũ Đường nắm chặt cằm cô, đồng tử đen kịt của anh nhìn thẳng vào cô, chân thật đáng tin nói với cô: "Nhìn cho kỹ, anh là Lâm Vũ Đường! Hôm nay chỉ có Lâm Vũ Đường! Ngoại trừ Lâm Vũ Đường ra thì chưa ai chạm vào người eml” Anh lại đảm bảo với cô, “Lâm Vũ Đường nhất định sẽ cứu em ra ngoài.”

Trần Nhiễm Âm sững người, ngơ ngác nhìn người đang đè lên mình, đôi mắt cô dần dần đỏ hoe.

Lâm Vũ Đường nhắc lại lần nữa: “Anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài, dùng mạng của anh để mở đường cho em.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trần Nhiễm Âm nhìn anh không chớp mắt, từ từ giơ hai tay lên ôm lấy cơ thể anh, vùi mặt thật sâu vào lòng anh khóc lóc thảm thiết.

Lâm Vũ Đường cũng ôm chặt cô, không ngừng cam đoan với cô: “Anh nhất định Sẽ cứu em ra ngoài, nhất định sẽ cứu em ra ngoài...”

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng tắt động cơ xe.

Tên mập quả thật là một người rất cẩn thận, sau khi xuống xe, hắn không lập tức đi về phía cửa nhà xưởng mà vòng ra phía sau nhà, thông qua cửa số quan sát trong xưởng một lúc.

Cửa sổ bị một lớp bụi dày che khuất tầm nhìn, ánh sáng trong khu xưởng bỏ hoang mờ nịt, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.

Thằng oắt con kia giống như bị đánh ngất xỉu, nằm bất động trên mặt đất, hình như trên đồng phục học sinh còn dính chút máu.

Chắc chắn là do tên gầy ngu dốt đó làm, đừng có nói đánh chết người rồi chứ.

Tên mập tức giận, hắn nhanh chóng đi tìm tên gầy, kết quả lại nhìn thấy tên gầy đang đè lên người cô gái, lớp đồ bên ngoài đã cởi ra, bất chấp sự phản kháng của cô gái, cưỡng bức lột quần áo của cô ra.

"Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!" Cách một lớp kính dày hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng của cô gái.

Tên mập ở trong lòng nguyền rủa một câu: Mẹ nó, biết ngay là không thể tin được tên ngốc này mà! Mẹ nó, ai nó cũng dám đụng đến!

Hắn nhanh chóng chạy về xưởng, lấy chìa khóa ra, tháo khóa xích quấn quanh cửa rồi đẩy cửa xông vào, nhưng hình ảnh trước mắt lại không giống như trong tưởng tượng của hắn, tên gầy không thấy đâu, chỉ có một mình cô gái cuộn tròn trong góc, ôm chặt một cây gậy gỗ trong ngực, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía một góc khác.

Tên mập theo bản năng nhìn theo ánh mắt của cô, trong góc kia lại không có gì cả, vẻ mặt hắn sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu ra là mình bị lừa, nhưng mà đã muộn, con dao dài sắc bén từ phía sau đâm vào, hoàn toàn cắm sâu vào cơ thể hắn.

Nhưng hắn không phải là tên gầy vô dụng kia, hắn chịu đựng cơn đau dữ đội, quay lại và đấm thẳng vào chàng trai.

Hắn gần như tập trung tất cả sự tức giận trong cú đấm này. Lâm Vũ Đường thấy trước mặt đột nhiên tối sầm, không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Con dao còn cắm vào tên mập, nhưng dường như hắn không có cảm giác gì cả, đạp một phát khiến chàng trai ngã xuống đất, đè trên người anh, hai tay bóp cổ anh, từ từ giảm bớt sức lực, dùng những từ ngữ độc ác nhát để kích thích chàng trai: “Cho dù có chết thì tao cũng sẽ kéo mày chôn cùng, mày đừng lo lắng, cả nhà mày sẽ sớm gặp nhau trên đường xuống suối vàng, bố mẹ mày đã chết rồi, chị mày cũng sắp rồi, chị mày đã bị luân phiên hãm hiếp, anh rể mày bị phân thây từ lâu, ruột vứt cho chó ăn. Đúng rồi, tất cả những chuyện này đều được làm trước mặt thằng cháu trai của mày, bắt nó phải chứng kiến cảnh bố mẹ mình bị tra tấn và giết chết, cho dù nó không chết thì cuộc đời của nó cũng coi như xong.”

Gương mặt Lâm Vũ Đường đỏ bừng, con mắt phủ đầy tơ máu màu đỏ, ánh mắt nhìn về phía tên mập mang theo nỗi căm hận vô tận cùng và lửa giận ngập trời. Anh rất muốn cắn nuốt hắn ngay lập tức, hai tay của anh bóp chặt cổ tay hắn, ý đồ chống lại hắn. Tuy nhiên, giống như châu chấu đá xe, anh không thể lay chuyển hắn dù chỉ là một chút.

“Bốp”. Một âm thanh lớn vang lên, cây gậy gỗ bị gãy trên đầu tên mập. Cùng lúc đó, đầu tên mập cũng nứt ra, hộp sọ cứng rắn trong nháy mắt đã bị lõm sâu vào.

Tên mập trợn trừng mắt, trên người hắn bắt đầu chảy máu, cơ thể to lớn của hắn cũng ngã xuống đất. Cổ được buông lỏng, oxy lại được đưa vào phổi, sắc mặt Lâm Vũ Đường tím tái, nằm sấp trên mặt đất thở hổn hển.

Trần Nhiễm Âm lê cái chân yếu ớt đứng co ro, sững sờ nhìn nửa cây gậy gỗ trong tay, hai tay cô không ngừng run rẫy, gan bàn tay đau đón, tê dại đến mức gần như không có cảm giác.

Cô lại nhìn thoáng qua tên mập ngã trên mặt đắt, hai tay buông lỏng, chỉ còn lại một nửa chiều dài cây gỗ rơi xuống đất. Cô cũng suy sụp ngồi trên mặt đất theo cây gậy gỗ, hai mắt rưng rưng, hoảng loạn lắm bẩm: “Em giết người, em giết người, em giết người”.

Cô chỉ muốn đánh ngất hắn, cứu Lâm Vũ Đường, không ngờ lại đánh chết hắn.---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lâm Vũ Đường lập tức đứng lên khỏi mặt đất, nhanh chóng vươn ngón trỏ thăm dò hơi thở của tên mập, sau đó nói với cô một cách chắc chắn: "Đừng sợ, không chết, em không giết người.” Bởi vì bị siết cổ trong thời gian dài nên giọng nói của anh vô cùng khàn.

Trần Nhiễm Âm sửng sốt, nhìn anh đầy mong đợi: “Thật sao? Thật sao?”

Lâm Vũ Đường thề son sắt với cô: “Thật sự." Anh một lần nữa cầm dao, dùng sức rút dao ra khỏi người tên mập, lại nhắm ngay tim đâm vào hắn một lần nữa.

Trần Nhiễm Âm mở to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt nhìn anh.

“Hắn nhất định phải chết, bằng không người chết chính là chúng ta.” Lâm Vũ Đường bình tĩnh vững vàng nói với cô: “Không liên quan gì đến em, người là do anh giết”.

Trần Nhiễm Âm không biết anh nói thật hay là nói dối, nhưng cô thật sự cảm nhận được sự an ủi to lớn trong hai câu nói này của anh, hơn nữa, nếu như cô không đánh tên mập thì người chết vừa rồi chính là Lâm Vũ Đường,

Cô cắn răng, buộc mình phải giữ bình tĩnh, sau đó hỏi Lâm Vũ Đường: "Chúng ta có thể đi không?”

“Có thể đi ngay lập tức.” Lâm Vũ Đường nhanh chóng lục soát cơ thể tên mập, lấy từ trong túi hắn một chiếc chìa khóa xe và điện thoại di động.

Điện thoại di động của hai người bọn họ đã bị đập nát từ lâu, trên người tên gầy cũng không có điện thoại di động, hiện tại điện thoại di động này là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Điện thoại di động là loại mở khóa bằng vân tay, Lâm Vũ Đường nắm lấy tay tên mập, mở màn hình khóa, bắm 110 báo cảnh sát trước, sau đó lại lần lượt gọi điện thoại cho đồng nghiệp và học trò của bố anh. Sau khi cúp điện thoại, anh cố nén sự thôi thúc gọi điện thoại cho bố mẹ, nhanh chóng ôm Trần Nhiễm Âm lên khỏi mặt đất, bước nhanh như: bay ra khỏi nhà xưởng, chạy về phía chiếc xe tải cũ kia.

Anh đặt Trần Nhiễm Âm lên ghế phụ, Trần Nhiễm Âm lo lắng hỏi anh: “Anh có biết lái xe không?”

Lâm Vũ Đường: "Biết." Mười bốn tuổi anh đã học lái xe, vì chưa đủ tuổi nên chưa thể lấy bằng lái xe.

Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vũ Đường lái xe thẳng đến cửa bệnh viện nhân dân, hai chiếc xe cảnh sát đang nháy đèn đã dừng ở ven đường, nhưng anh lại dừng xe ở bên kia đường, chân thật đáng tin nói với Trần Nhiễm Âm: “Xuống xe, đi tìm cảnh sát.”

Trần Nhiễm Âm giật mình: “Anh không đi sao?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hai tay Lâm Vũ Đường nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay hiện lên những đốt xương trắng bệch: “Anh muốn về nhà.” Giọng anh trầm và khàn, anh cố gắng hết sức chịu đựng để không bị nỗi sợ hãi nuốt chửng.

Anh đã nghe được những lời nói của tên mập, anh không xác định được lời hắn nói là thật hay giả, nhưng chỉ sợ đó là thật.

Ánh đèn neon sặc sỡ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn vết máu và vết bầm tím trên mặt anh, Trần Nhiễm Âm có dự cảm có lẽ lần chia tay này sẽ rất lâu không gặp lại, tầm mắt cô bỗng trở nên mơ hồ: “Anh, anh...”

Cô chưa nói xong đã bị anh cắt ngang, lần này là vội vàng quát: “Xuống xe! Anh muốn về nhài”

Trần Nhiễm Âm nhìn anh không chớp mắt, hít mũi chua xót, hỏi anh một câu: “Sau này chúng ta còn có thể gặp nhau sao?”

Lâm Vũ Đường mỉm cười, nhưng nụ cười của anh không có chút ám áp nào. cả: “Em còn dám gặp anh sao?”

Trần Nhiễm Âm nghẹn lời không nói được gì.

Cô tự hỏi, cô còn dám sao?

Cô không dám, cô nhát gan như chuột, cô chính là đồ bỏ đi, là một kẻ ăn chơi trác táng yếu đuối, cô vô cùng sợ hãi sẽ bị liên lụy thêm lần nữa, mặc dù lần này là anh cứu cô, mặc dù anh là bạn trai của cô, cho dù bây giờ bọn họ đã bình an vô sự, nhưng sau này thì sao? Bọn cướp liệu có quay trở lại không?

Sống lại sau tai nạn, không phải là may mắn, mà là nghĩ lại mà sợ, càng nghĩ càng sợ.

Cô cũng có bố mẹ! Cô muốn hèn hạ phân chia ranh giới với anh, muốn đê tiện bo bo giữ mình, muốn hèn nhát sống bên bố mẹ, bởi vì cô không muốn chết! Cô càng không muốn bị bắt và bị đánh thêm một lần nữa. Cô không muốn bị đe dọa và lạm dụng thêm một lần nào nữa! Cô chỉ muốn sống yên ổn như một người bình thường!

Trước đây Trần Nhiễm Âm mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ cô lại mềm yếu bấy nhiêu.

Cô chỉ biết khoe khoang.

Nhưng mà, cô cũng thật sự luyến tiếc anh... Cô có một dự cảm mãnh liệt, đêm nay chỉ cần hai người tách ra thì sau này sẽ không bao giờ gặp lại.

Tuy nhiên, sự im lặng của cô đã nói lên sự lựa chọn của cô. Lâm Vũ Đường cắn chặt răng, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng đuôi mắt hơi đỏ hồng vẫn bán đứng nội tâm của anh, có chút thất vọng và oan ức.

Anh thật sự rất thích cô, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích cô.

Ánh mắt của cô trong suốt và sạch sẽ, tính cách như ánh nắng, xán lạn và sống động như mặt trời mọc, tuyệt đối không sợ gây chuyện, vừa nhìn đã biết là đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính, hoàn toàn khác biệt với anh. Anh chính là một cọng cỏ đuôi chó mọc dại, có thể không lộ mặt thì sẽ không lộ mặt, yên lặng đi trong bóng đêm.

Đối với anh, nơi không có ánh sáng là nơi an toàn.

Anh cũng biết mình nguy hiểm đến mức nào, càng biết rõ anh và cô không xứng đôi, cho nên khi cô bắt đầu chủ động tiếp cận anh, phản ứng đầu tiên của anh là trốn tránh, là từ chối, là tránh cô còn không kịp.

Nhưng cô thật sự quá hấp dẫn, làm cho anh không thể không đến gần cô, thậm chí đã tạo ra cho anh một tâm lý cầu may: Nói không chừng sau này sẽ không có việc gì thì sao? Sẽ không xui xẻo làm liên lụy đến cô đâu nhỉ?
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tuy nhiên, những gì xảy ra đêm nay đã phá vỡ hoàn toàn tâm lý cầu may của anh.

Sự thật chứng minh cho anh thấy, hai người bọn họ là người của hai thế giới, cho dù có thế nào cũng không thể phá vỡ hàng rào kiên cố ở giữa, bằng không chính là vi phạm ý trời, sẽ bị ông trời trừng phạt.

Anh phải tránh xa cô, cả đời này không thể đến gần cô nữa.

Lâm Vũ Đường hít sâu một hơi, khàn giọng lạnh lùng ra lệnh cho cô: "Xuống xe, đừng lãng phí thời gian của tôi!”

Cổ họng Trần Nhiễm Âm nghẹn ngào, không nói nên lời nhìn anh.

Cô không hiểu tại sao hai người bọn họ nương tựa vào nhau để sinh tử cả đêm lại kết thúc như thế này?

Kết cục đến rất đột ngột, bát ngờ đến mức khiến cô không biết làm sao.

Có phải là chỉ cần cô có một chút can đảm thì kết cục sẽ khác không?

Nhưng cô có can đảm không?

Dường như Lâm Vũ Đường đã sớm biết kết cục sẽ như thế này, anh cực kỳ bình tĩnh nói với cô: “Không dám thì xuống xe, dám thì cùng tôi về nhà, bây giờ nhà tôi cũng có cảnh sát.”

Trần Nhiễm Âm rưng rưng nước mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không thể chiến thắng sự sợ sệt trong lòng, nghẹn ngào nói với anh một tiếng “Thật xin lỗi” tràn đầy áy náy, nhanh chóng cởi dây an toàn và mở cửa xe. Sau khi xuống xe, cô kéo lê cái chân không thể dùng sức được, khập khiễng băng qua đường, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía xe cảnh sát.

Trên thực tế, có một khoảnh khắc cô thực sự muốn trở về nhà với anh, muốn đánh cược tất cả mọi thứ để làm bạn với anh, chiến đấu bên cạnh anh cho. đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng suy nghĩ ngây thơ này nhanh chóng bị thực tế đánh bại: Có cảnh sát trong nhà là an toàn sao? Gần đó có xã hội đen rình rập hay không? Trên đường về nhà sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? Cảnh sát gần nhất đang ở bên kia đường, cô thực sự có đủ dũng khí để từ bỏ sự an toàn đang ở trong tầm tay không?

Cô không có, cô là kẻ vô dụng...

Cô cũng muốn về nhà và muốn gặp bố mẹ mình.

Cô vẫn tham luyến cảm giác thế tục và an toàn.

Chờ đến khi cô đi tới trước mặt cảnh sát, Lâm Vũ Đường nhìn cô qua gương, dùng sức đạp chân ga, lái xe nghênh ngang rời đi.

Tầng dưới của nhà anh đầy xe cảnh sát với đèn nhấp nháy, một trong số đó là xe điều tra pháp y.

Có người đã chết tại hiện trường.

Trái tim Lâm Vũ Đường lập tức rơi xuống đáy vực, rồi anh lại ôm một chút ảo tưởng cùng kỳ vọng không thực tế xông thẳng lên lầu.

Còn chưa đi tới cửa nhà, anh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Lần đầu tiên Hứa Kiến Thành nhìn thấy anh. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Khi đó Hứa Kiến Thành còn chưa phải là đội trưởng của đội cảnh sát đặc biệt, mà là đội phó của đội cảnh sát hình sự, người được Lâm Hằng đề bạt sau khi được chuyển đến Đông Phụ.

Hốc mắt Hứa Kiến Thành vẫn còn đỏ, nhưng trong khoảnh khắc Lâm Vũ Đường chạy vào cửa nhà, anh ấy vẫn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy anh, vội vàng hét lớn: “Đừng vào! Cậu không thể vào!”

Lâm Vũ Đường hoàn toàn không nghe được lời anh ấy nói.

Trên vách tường phòng khách, bốn chữ lớn được viết bằng máu tươi: Nợ máu trả bằng máu.

Chàng trai đột nhiên bộc phát sức mạnh, hất tung cánh tay Hứa Kiến Thành, liều mạng lao vào phòng ngủ của bế mẹ, đẩy những người đang ra sức ngăn cản anh ra như một con thú đang phát điên.

Cuối cùng anh đã nhìn thấy bố mình. Mặt đất ngổn ngang xác của ông.

Trên chiếc bàn đối diện với cửa ra vào có cái đầu của bố anh, ngoài năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, mặt mày nhăn nheo, đôi mắt chết lặng nhìn anh.

Cuộc đời anh hùng và không biết sợ hãi của ông đã kết thúc theo cách tàn nhẫn này. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trong nháy mắt, sức mạnh trong cơ thể chàng trai bị rút sạch, anh yếu ớt quỳ trên mặt đất, hai mắt sưng đỏ, phát ra tiếng kêu xé lòng như dã thú bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng.

—Hết chương 22—