Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 26




Buổi sáng cuối đông thật ấm áp, những chú chim nhảy nhót trên cành cây, cùng vui đùa chào đón mùa xuân. Tia nắng ban mai, ấm áp xuyên qua từng giọt sương sáng sớm khiến chúng giống những viên ngọc sáng lấp lánh.

Cảnh vật bên ngoài với cảnh vật trong căn phòng âm nhạc của trường Angel cũng chẳng khác biệt là bao. Người con gái ngồi bên chiếc dương cầm say mê bấm từng nốt nhạc, giai điệu cùng với người chơi như hoà quyện vào nhau khiến cho mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động, yên lặng hưởng thụ tiếng đàn. 

Sau khi kết thúc nốt cuối cùng. Diệp Thảo vẫn ngồi lẳng lặng nhìn cây đàn, nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười của cô tựa như nắng xuân ấm áp nhưng lại chan chứa chút cô độc vô hình. 

“Hay. Diệp Thảo, đây là cậu tự viết nhạc sao?” Bạch Nguyệt ngẩn ngơ một hồi sau đó lên tiếng.

Diệp Thảo ngẩng đầu lên, rời ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt, “Có vấn đề gì sao?”

Bạch Nguyệt vội lắc đầu, “Không có a. Rất hay.”

“Ồ, mình biết mà.” Nói xong, Diệp Thảo cầm bản nhạc, đứng dậy, “Cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.”

“À. Diệp Thảo này. Sắp tới sinh nhật của Nhật Thiên rồi, cậu định tặng quà gì vậy?”

“Chưa biết.” Diệp Thảo nhún vai, lắc đầu, chân vẫn tiếp tục bước hứng về phía trước.

“Cậu nói gì cơ? Mình cứ tưởng cậu phải chuẩn bị lâu rồi chứ?”

“Có gì đâu mà phải chuẩn bị chứ, chỉ là một món quà thôi mà. Đến hôm đó cứ mua đại là được.” Diệp Thảo quay sang Bạch Nguyệt bình thản trả lời. Cô đâu có biết, câu trả lời đó lại làm tổn thương tới một người.

Buổi sáng, khi thức dậy, Nhật Thiên liền đi ngay tới trường. Anh tới rất sớm để có thể nhìn thấy Diệp Thảo sớm hơn một chút. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy cô đâu. Anh gọi điện về nhà của Diệp Thảo hỏi thì biết được cô đã tới trường từ sớm rồi. Vì vậy, anh vội vàng chạy đi tìm cô. Khi vô tình nghe thấy câu hỏi của Bạch Nguyệt, anh vô cùng tò mò không biết câu trả lời của Diệp Thảo thế nào. Nhưng nó đã khiến anh thất vọng.

Thì ra, anh là tự mình đa tình, tự lừa dối bản thân rằng Diệp Thảo chắc chắn là có một chút tình cảm dành cho mình. Anh thật là ngốc, ngốc tới nỗi mất đi lí trí.

“Diệp Thảo, tại sao cậu lại có thể vô tâm tới vậy? Chẳng lẽ cậu không có một chút…” Bạch Nguyệt nhíu mày lại nhìn chằn chằm vào Diệp Thảo trách cứ. 

“Bạch Nguyệt. Vấn đề tình cảm không thể ép buộc được, mình sẽ nói rõ chuyện này với Nhật Thiên.” 

Chuyện tình cảm, đối với cô mà nói thì đó là thứ gì không nên tồn tại. Nếu có, cô thà bót chết nó từ trong bọc trứng chứ không để nó sinh trưởng. Bời vì, cô không xứng có được những thứ tình cảm xa vời đó.

Cứ nhớ lại chuyện năm đó, cô lại cảm thấy bản thân mình có lỗi, chính mình là nguyên nhân gián tiếp gây nên vụ việc năm đó. Nếu như năm đó cô không ra ngoài chơi thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Nhưng thực tế không có cái gọi là ‘nếu như’, để bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.

“Chúng ta đi nhanh thôi, sắp muộn rồi.” Diệp thảo kéo tay Bạch Nguyệt đi nhanh về phía lớp học. Khi đi cô khẽ quay lại nhìn cái bóng mờ mờ in trên mặt đất.

Giờ ra chơi, Diệp Thảo chuẩn bị đi ra ngoại thì có một người quay xuống bắt chuyện.

“Hi. Mình là Lệ Vi mới chuyển tới. Rất mong được sự giúp đỡ.” Lệ Vi giơ tay ra.

Diệp Thảo giơ tay ra bắt lấy, mỉm cười thật tươi, trả lời một câu rất khách sáo, “Tôi là Diệp Thảo, lớp trưởng của lớp này. Chính tôi mới là người cần sự giúp đỡ từ cậu. Chúng ta cùng cố gắng trong học kỳ cuối này nhé.”

“Chúng ta từng gặp nhau rồi. Nhưng mà không biết cậu có nhớ không?” Lệ Vi vui vẻ bắt chuyện.

“Có sao? Xin lỗi, tôi không nhớ.” Diệp Thảo nhìn gương mặt Lệ Vi nhưng cô không có ấn tượng.

“Không sao. Hôm qua, ở trung tâm thương mại, cậu nhớ chưa?”

“À. Cậu là cô gái tối qua. Mình nhớ rồi.” 

Lệ Vi định nói gì đó nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Diệp Thảo nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn Lệ Vi cười, “Xin lỗi, mình phải nghe điện thoại.” Sau đó cô đi ra ngoài hành lang.

“Có chuyện gì ạ.” Diệp Thảo có chút bất an, vì đây là số điện thoại bàn của nhà cô. Mà số này chỉ có cô gọi về chứ rất ít khi gọi đến. Khi nghe đầu dây bên kia nói, Diệp Thảo đứng thất thần một lúc, “Không thể nào, dì đang đùa cháu đúng không. Mới vừa rồi mẹ cháu vẫn khoẻ mà.” 

Diệp Thảo cúp điện thoại, chỉ biết chạy thật nhanh đi. Cô rất sợ, cảm giác này giống như hàng đêm mỗi khi đi vào giấc ngủ. 

Thời tiết thì nắng mưa thất thường. Vừa sáng sớm bầu trời trong xanh là vậy, thế mà lúc này không biết mây từ đâu kéo tới che phủ một mảng trời khiến trời âm u, tăm tối. Lòng người cũng vậy, thâm sâu khó lường.

Lúc Diệp Thảo tới bệnh viện thì mẹ cô đã được đưa vào phòng hồi sức. Anh trai và bố của cô đang ở đó. Diệp Thảo đẩy cửa bước vào làm dán đoạn cuộc trò chuyện giữa ba người.

“Mẹ, mẹ bây giờ cảm thấy thế nào rồi.”

“Con đang học sao lại tới đây.”

Diệp Thảo xà vào lòng mẹ, “Dì Lan gọi điện tới, thế là con tới đây ngay. Mẹ có biết con lo cho mẹ nhiều lắm không?” Nước mắt muốn kìm lại mà nó cứ tuôn ra.

Bà Vân xoa đầu Diệp Thảo, “Dì Lan cũng thật là. Mẹ không sao, chỉ bị tụt huyết áp thôi mà. Đứa nhỏ này. Lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy.” 

Điệp Thảo vẫn như cũ, ôm chặt lấy mẹ, tiếng khóc thút thít ngày càng lớn, không thể kiềm lại được.

Điều này Khiến cho Lục Sơn bên cạnh sợ hết hồn. Anh tới bên cạnh Diệp Thảo, hai tay để vào vai cô tạo nên cảm giác ấm áp, “Diệp Thảo, em làm sao vậy?.”

Diệp Thảo lắc đầu, “Không sao. Em chỉ muốn ôm mẹ thôi. Lâu lắm rồi em không được ôm mẹ như thế này rồi.”

Thật sự là rất lâu đi, lâu tới nỗ cô đã quên mất cảm giác như thế nào rồi.

“Con chỉ ước gia đình mình cứ như thế này thì tốt biết mấy.”

Câu nói của Diệp Thảo khiến cho ba người còn lại đều cảm thấy bối rối. Nhất là bố của cô, khi nghe câu nói kia thì ông đã vô tình làm rơi chiếc cốc khiến thuỷ tinh vỡ từng mảnh trải khắp mắt đất.

Diệp Thảo quay lại nhìn ngẩng mặt lên nhìn ba người, “Mọi người sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì mà con không biết sao?”

Câu thứ cô nhìn vào bố của mình, cô muốn ông trả lời.

Hoàng Nhất Văn nhìn bà bà Vân rồi nhìn Diệp Thảo cười trừ, “Không có chuyện gì đâu. Công ty sắp có cuộc họp quan trọng, ta phải đi bây giờ. Láp nữa sẽ có người tới dọn chỗ này.”

Nói xong ông cầm áo khoác đi ra ngoài.

“Mẹ…” Diệp Thảo định nói nhưng lại bị tiếng điện thoại cắt ngang. 

Bà Vân xoa đầu Diệp Thảo rồi nhận điện thoại. Không biết nội dung kia là gì mà lại khiến mẹ cô mặt biến sắc. “Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết, các người làm việc kiểu gì vậy? Bây giờ tôi sẽ tới đó.” 

Bà Vân rút kim tiêm ra, “Lục Sơn, đưa mẹ tới siêu thị ngay bây giờ.”

Diệp Thảo giữ tay mẹ cô lại, “Mẹ, mẹ đang bị ốm mà mẹ còn muốn đi đâu?”

“Mẹ không sao. Siêu thị xảy ra vấn đề, mẹ cần phải tới đó gấp.”

“Có gì để anh xử lí cũng được, mẹ ở nghỉ ngơi đi, sức khoẻ quan trọng. Anh, anh nói gì đi.” 

“Cái này…” Lục Sơn khó xử nhìn Diệp Thảo.

“Vấn đề này anh con không thể xen vào. Đây là siêu thị do mẹ quản lí, phải đích thân mẹ đi mới được.” 

Diệp Thảo buông tay ra, cố cười thật tươi. “Vậy mẹ đi sớm về sớm. Tối nay con sẽ đợi mọi người về ăn cơm.”

“Được.”

Trong phòng bệnh hiện giờ chỉ còn lại một mình cô. Vừa rồi vì lo lắng nên cô đã tạm thời quên đi nỗi sợ của bản thân. Còn bây giờ, cô cảm thấy vừa cô đơn, vừa sợ. Hai chân mềm nhũn, lảo đảo đi ra khỏi bệnh viện.