Em Thả Thính Anh Đi

Chương 20




Edit: Qing Yun.

"Lấy loại chuyện này ra đùa cợt cô ấy? Muốn chết thì để tôi nghe lần nữa."

"......"

Cả bàn người đều bị Hàn Thời làm khϊế͙p͙ sợ không nhẹ.

Phàm là người bị nhét vào đoàn tình nguyện lần này thì hầu hết đều là con nhà khá giả, ăn chơi lêu lổng, ngày thường cũng hay đi theo Hàn Thời và Tống Soái, loại lời thô tục nào còn chưa từng nói?

Nhưng dù có quá đáng hơn cũng chưa từng thấy Hàn Thời tức giận như vậy.

Giờ phút này nhìn cái ly đã lăn đến mép bàn, tất cả đều yên lặng không ai dám dị nghị một câu.

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn Đinh Cửu Cửu dường như đều thay đổi.

--

Tuy rằng Hàn Thời chưa nói "cô ấy" là ai, nhưng không mấy người cảm thấy đó là Tống Như Vũ, người đã rời đi.

Ngược lại là người trước mặt này.

Từ khi cô xuất hiện, Tiểu Hàn tổng của bọn họ giống như ngày càng xa hình tượng quen thuộc.

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Tống Soái lấy lại tinh thần đầu tiên, anh đứng lên đi đến bên khác của Hàn Thời, giơ tay vỗ lưng người kia---

"Sao các người cứ thích cợt nhả lung tung thế?" Nhận được ánh mắt vô tội của người kia nhìn lại, Tống Soái cho đối phương một ánh mắt, sau đó nhấc cằm ra hiệu về phía Đinh Cửu Cửu, "Xin lỗi bạn học Đinh Cửu Cửu đi chứ nhìn tôi làm gì?"

Trêи bàn này không thiếu nhị thế tổ. Đám nhị thế tổ này mỗi người ở nhà đều là sâu gạo không làm nên trò trống gì, nhưng ít nhất có một năng lực học từ nhỏ thành quen--- đó chính là thời điểm quan trọng thì biết nhìn mặt đoán ý.

Vì thế rõ ràng lúc trước chưa từng nghe nói cái gì mà bị Tống Soái vỗ một cái như vậy liền biết kéo ghế dựa đứng dậy, cười làm lành với Đinh Cửu Cửu---

"Thật xin lỗi bạn học Đinh, chúng tôi đều là không biết giữ miệng thành quen, cô đừng để ý, tuyệt đối không có lần sau. Bạn học Đinh đừng đứng, cô ngồi chỗ tôi này."

Kéo ghế cho Đinh Cửu Cửu, người nọ bèn gật đầu khom lưng với cô, sau đó không nói hai lời mà vòng đến bên kia luôn.

Những người này trước sau tương phản quá lớn, như là có hai khuôn mặt lưu manh và thân sĩ để thay thế cho nhau.

...Đây là hoàn cảnh sinh sống đắp nặn ra sao?

Đinh Cửu Cửu đứng ngây vài giây mới phản ứng lại. Lúc này muốn từ chối đã không còn kịp--- người nọ sớm đã ngồi vào chỗ cách xa bọn họ vài mét.

Mà sau khi ngồi còn quay lại nhìn Đinh Cửu Cửu, khi chạm phải ánh mắt của cô thì người đó còn cười vẫy tay với cô.

"......"

Đinh Cửu Cửu thu hồi ánh mắt đầy phức tạp.

Trải qua đoạn ngắn vừa rồi, không khí trêи bàn trở nên an tĩnh hơn.

Hàn Thời thu ánh mắt lạnh lẽo, nghiêng người dựa vào lưng ghế. Anh duỗi tay ý chỉ cái ghế được "nhường" ra kia, khóe miệng khẽ nhếch---

"Lãnh đạo, có gì ngồi xuống rồi nói."

"....."

Cô nhìn chỗ ngồi kia có chút chần chờ, cất giấu cảnh giác nhạy bén dưới sâu đáy mắt.

...Như là hồ ly trốn dưới đống cỏ khô rậm rập rạp chần chờ có nên nhảy vào bẫy rập hư hư thực thực phía trước hay không.

Đáy mắt Hàn Thời xẹt qua ý cười, cũng không hề khuyên cô mà chỉ cười như vậy.

Đinh Cửu Cửu do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống.

"Vừa nãy, cảm ơn anh."

Hàn Thời cười, "Không phải nên sao?"

"..." Đinh Cửu Cửu không hiểu ý, nhưng rất mẫn cảm tránh đi vấn đề này, cũng không miệt mài theo đuổi, ngược lại nghiêm túc lên, "Thầy Lư sắp xếp cho anh và Tống Soái làm tổ trưởng, hy vọng hai anh suy xét một chút, nếu có gì không hiểu hoặc là có vấn đề gì, có thể hỏi---"

"Xác thật có vấn đề." Hàn Thời mở miệng.

Đinh Cửu Cửu nhìn về phía anh: ".....?"

Nam sinh nhẹ nheo lại cặp mắt đào hoa, đuôi mắt hơi xếch lên---

"Em và Lâm Yến Thanh quen nhau như thế nào?"

Đinh Cửu Cửu ngu người.

Qua vài giây cô mới xác định mình không nghe lầm--- Hàn Thời chính là kéo hai vấn đề không hề liên quan đến với nhau.

Cô hơi nhíu mày, "Đây là chuyện riêng của tôi... Có liên quan gì đến việc anh có làm tổ phó hay không sao?"

"Có chứ... Đương nhiên là có." Hàn Thời rũ mắt, giống như vui đùa nói. "Em trả lời tôi, tôi sẽ đồng ý làm tổ phó."

Đinh Cửu Cửu suy nghĩ trong chốc lá, cuối cùng vẫn cam chịu bất đắc dĩ mở miệng, "Tôi nói cho anh, anh sẽ làm tổ phó, chắc không?"

"Ừ."

Hàn Thời lấy ly rượu trái cây bên cạnh đặt vào tay Đinh Cửu Cửu,sau đó cầm lấy ly của mình chạm vào.

Hai ly chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Cô nghe được tiếng cười khàn khàn-

"Thành giao."



"....."

Đinh Cửu Cửu giương mắt nhìn.

Nương ánh trăng sáng cùng ánh đèn thưa thớt trong viện, ánh mắt nam sinh ngồi gần trong gang tấc nhuộm ý cười, như là đựng đầy men say.

... Nếu không cẩn thận rơi vào, không phải say chết thì cũng là chết chìm đó Đinh Cửu Cửu.

Cô khẽ than trong lòng, mở miệng nói.

"Thời điểm tôi tám tuổi, mẹ thất nghiệp nên đã đi giúp việc cho một võ quán--- Lâm Yến Thanh đi học võ ở đó, chúng tôi quen nhau khi ấy."

Thanh âm của cô không cao, nhưng cũng không cố ý đè thấp.

Người ngồi gần nhất vốn đang nâng lỗ tai cố hóng chuyện xem cô và Hàn Thời nói gì, lúc này nghe được không sót chữ nào thì giật mình quên cả che dấu, một đám ngơ ngác nhìn nhau, cho nhau ánh mắt kinh ngạc.

"...... "Người giúp việc"? Tôi không nghe lầm chứ...." Có người thấp giọng nghị luận.

"Đậu xanh... Này thật đúng là có kịch hay."

"Khẳng định Tiểu Hàn tổng không biết chuyện này..."

"Vô nghĩa, nếu biết thì còn làm ra mấy chuyện ám muội với cô ta sao?"

"Hàn gia ở trêи đỉnh của hào môn, nếu thiếu gia Hàn gia ở cùng con gái của người giúp việc... Hắc, hai tên xếp cùng nhau cũng đủ khiến tôi cảm thấy kinh hãi."

"......"

Những lời nghị luận dù đã cố nói nhỏ cũng đủ lọt vào tai Hàn Thời, ý cười trong mắt anh dần chuyển thành sắc lạnh.

Tầm mắt anh dừng trêи hai người trước đây không lâu còn dán vào chỗ cái ly, nước trong ly chảy ra phản chiếu chút ánh sáng.

"Này tính là gì... Mua một tặng một sao, lãnh đạo?"

"....."

Cô không đổi sắc mặt mà tiến lên cầm cái ly khẽ chạm vào ly của Hàn Thời, "Đây là đáp án anh muốn, tôi đã cho anh, bạn học Hàn Thời."

Nói xong, cô nâng cánh tay mảnh khảnh lên, uống cạn ly rượu trái cây.

.... Rõ ràng là một cô gái nhỏ xinh mảnh khảnh, lại có thể uống ly rượu trái cây với một thân khí thế khiến mấy người ngồi đó xem đến há hốc mồm.

Mà sau khi uống xong, Đinh Cửu Cửu đặt ly sang một bên rồi đứng lên.

"7 giờ sáng mai sẽ họp thường kỳ lần đầu tiên ở tầng một, mong hai người không đến trễ."

Cô nói từng chữ rõ ràng, ngữ khí bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười xa cách lễ phép.

--

Thoạt nhìn giống như không hề bị ly rượu này ảnh hưởng.

Hàn Thời rũ mắt nhìn ly rượu chưa động trong tay, không lên tiếng.

Cô cũng không chần chờ, quay đầu gật nhẹ với Tống Soái đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn lại đây một cái rồi quay về bàn dài.

Kiều Loan lúc trước "chạy lạc" không biết đã đứng chờ ở phía xa xa tổ bốn từ khi nào.

Lúc này thấy Đinh Cửu Cửu đi tới thì tiến lên khoác tay cô, kéo cô đi đến cầu thang---

"Tổ một đã không còn chỗ cho bạn ngồi, ngày mai còn phải dậy sớm, hay là bạn về phòng với mình luôn?"

".....Ừ."

Cô trả lời với giọng thật nhẹ, giống như còn mang theo giọng mũi, cuối cùng đi vào dãy nhà cho đến khi không còn nghe thấy tiếng nói chuyện.

"....."

Hàn Thời vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích rốt cuộc cũng nghiêng tầm mắt đuổi tới phía cầu thang u tối kia.

Đáng tiếc bóng dáng của cô đã biến mất vào trong dãy nhà.

Hàn Thời quay đầu lại thì đụng phải Tống Soái tiến gần mình nâng một ly rượu---

"Tiểu Hàn tổng, ly này là tôi nhận sai với cậu."

"......" Hàn Thời liếc ánh mắt nhạt nhẽo qua, giống như thật giả mà nhẹ "ừ" một tiếng coi như đáp lại, chỉ thiếu viết rõ câu "tôi không có hứng thú" lên mặt.

Tống Soái lại như không cảm thấy đả kϊƈɦ, tiếp tục nói: "Lúc trước tôi trách sai cô ấy, là tôi có tâm tiểu nhân, tôi nhận sai."

"...."

Tống Soái tự mình uống cạn ly rượu rồi quay đầu chép miệng, cảm khái nói: "Nhưng mà hình như tôi đã hiểu cậu thích cô ấy ở điểm nào rồi. Trước kia bà nội luôn nói tôi không thể tìm cô gái quá thông minh, sẽ rất không hú vị; hiện tại nhìn thấy, trêи thế giới này vẫn có cô gái vừa thông minh vừa thú vị... Kể cả lúc đối phó với cậu cũng vẫn xinh đẹp lỗi lạc, ánh mắt của cậu quả thật vẫn luôn rất tốt."

Vừa mới dứt lời, Tống Soái liền cảm thấy ánh mắt vốn còn coi mình như không khí của người nào đó đột nhiên trở nên đầy áp lực---

"..... Không được."

Tống Soái ngốc nghếch ngẩng đầu: "Không được cái gì?"

Lúc này thanh âm kia đã có phần nguy hiểm--

"Đã thông mình còn xinh đẹp còn đáng yêu cũng không liên quan gì đến cậu, sau này cậu cách xa cô ấy ra."

Tống Soái: "....................."

--

Anh chỉ muốn biểu đạt chút thưởng thức mà thôi, anh có nói muốn cướp người sao??



Hàn Thời lại không cho Tống Soái có cơ hội giải thích, đặt cái ly trong tay xuống, chính mình cũng đứng dậy đi vào khu nhà.

......

Ở cầu thang thoát khỏi mấy tiếng ầm ĩ reo hò, Kiều Loan rốt cuộc có thể vứt đi cái biểu cảm cố chống đỡ nãy giờ.

Cô mở miệng nói với người đang cong người chậm rì rì bò lên trêи.

"Cửu Cửu,..... Mình cảm thấy cái người tên Hàn Thời kia đối với bạn không giống trêu đùa, bạn có thể thử ở cùng anh ta xem, biết đâu có thể phát triển thành quan hệ yêu đương thì sao?"

Cầu thang không có bóng đèn, cô gái trầm mặc trong bóng tối hai giây, sau đó khẽ cười.

"Không phải bạn cũng biết sao Kiều Loan. Việc học, làm thêm cùng việc ở trường đã khiến mình bận không kịp thở, nào còn có thời gian yêu đương..."

Người nói ngữ khí nhẹ nhàng như vui đùa, Kiều Loan nghe được lại cảm thấy lòng trầm xuống.

Chẳng qua chờ đi lên tầng tiếp theo, Kiều Loan không còn để ý lòng trầm xuống nữa, mà là cánh tay trầm----

"....... Mình nói này bạn học Cửu Cửu, bằng cái tửu lượng này của bạn rốt cuộc vì sao lại không né tránh ly rượu khiêu chiến kia hả?"

Cô trầm mặc một lát, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhìn rất giống nước trái cây, mình cũng không nghĩ nó nặng như vậy.... Nặng như vậy nha..." Đến cuối cùng thanh âm đã mang theo men say.

"Thật không phải rượu kia nặng, đơn giản chỉ là bạn không được đó---" Kiều Loan khóc không ra nước mắt mà kéo cô gái càng ngày càng nặng, "Hơn nữa đều đã uống rồi, bạn còn chạy đến bàn một, may mà mình kéo bạn đi, nếu không bạn định làm thế nào??"

"Mình không... Không muốn đi bàn một..." Cô lí nhí nói, "Khi đó là đầu... Đầu choáng váng... Mình rõ ràng muốn... Đi về phòng..."

Kiều Loan: "Đi về phòng? Vậy con đường của bạn cũng thật trâu bò."

Vất vả kéo người đến tầng hai, Kiều Loan thở hồng hộc đỡ người, lại gọi tên Đinh Cửu Cửu cũng không nhận được bất cứ hồi đáp nào.

"Này ngủ thật đúng là rất nhanh..." Kiều Loan mệt thở hổn hển, "Tửu lượng này của bạn, nên coi là tốt... Tốt hay là không tốt đây..."

Kiều Loan rốt cuộc chỉ là nữ sinh bình thường, sức lực tốt đến đâu cũng không thể khiêng được một người như vậy.

Miễn cưỡng bò được một phần tư cầu thang, mắt thấy sắp đến lúc không thể chống đỡ nổi nữa thì đột nhiên trêи người cô không còn bị đè nặng.

".... Ai da."

Thiếu chút nữa vặn eo, Kiều Loan cuống quýt đứng thẳng xoay đầu, trong bóng tối chỉ thấy chàng trai dáng người đĩnh bạt đứng cách hai bậc cầu thang.

Chàng trai ôm trong ngực chính là Đinh Cửu Cửu đang còn ngủ say vừa "cướp được" từ trêи người cô.

Kiều Loan hơi trầm mặc, ngay sau đó thử hỏi:

"----- Hàn Thời?"

".....Ừ."

Tiếng nói trở nên khàn khàn do men rượu nhẹ chấn trong bóng đêm, đặc biệt là nghe ở khoảng cách gần như vậy, gợi cảm đến mức khiến đùi như nhũn ra.

Kiều Loan hổ khu chấn động, mặc niệm N lần dưới đáy lòng "chồng bạn không thể khinh", sau đó mới xấu hổ cười cười: "Cái kia... Tửu lượng của Cửu Cửu không quá tốt..."

Anh tĩnh một lát trong bóng tối, thanh âm kia tiếp tục vang lên, "Cô ấy giao cho tôi. Làm phiền cô xuống dưới nói cho Tống Soái kêu người nấu ít canh giải rượu."

Kiều Loan ngẩn người, "Ách... Cũng đúng, tôi đây liền đi xuống."

Kiều Loan chần chờ nhích người, xuống một tầng rồi mới thả chậm bước chân, lưu luyến mỗi bước vừa đi vừa ngó lại, đồng thời suy nghĩ trong lòng--- nếu không phải giọng nói hoàn toàn tương đồng, chỉ nghe ngữ khí thì cô thật đúng là không nghe ra vị này chính là "Tiểu Hàn tổng" một bộ nhị thế tổ lang thang của ban ngày...

Mà lúc này ở trêи lầu.

Cô gái say trong mộng cũng không an ổn--- Hàn Thời vừa định ôm người vào ngực đã thấy cô đột nhiên vung cánh tay, toàn bộ trọng tâm cơ thể nghiêng về phía dưới cầu thang.

Hàn Thời cả kinh, không hề nghĩ ngợi liền dùng sức ôm lấy cô, đồng thời nương lực kéo cô vào lòng.

"Rầm" một tiếng trầm vang.

--

Hàn Thời bị cô gái say đến hôn mê áp lên vách tường.

Phía trước dùng sức quá mức, lúc này Hàn Thời tự nhiên bị đập không nhẹ.

Anh nhíu mày theo bản năng rồi vội vàng rũ mắt nhìn cô gái trong ngực.

.... Dường như vẫn chưa tỉnh.

Hàn Thời nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn động lại đột nhiên cảm giác được cô gái trong ngực duỗi tay nắm lấy góc áo của mình, đồng thời thanh âm mềm mại mơ hồ lẩm bẩm:

"Kiều Loan....Mình... Mình có chút mệt mỏi..."

Tim Hàn Thời đột nhiên có cảm giác như bị kim đâm, tê dại mà đau nhói.

Anh nhíu mi, duỗi tay nhẹ xoa đầu cô.

Không biết có phải được động tác này an ủi hay không, cô mơ màng cọ cọ lồng ngực anh, khi mở miệng thanh âm thật nhẹ nhàng, giống như lông chim, còn mang theo buồn ngủ mềm mại---

"Kiều Loan... Có thời gian... Chờ có thời gian.... Mình muốn yêu đương một lần... Bạn nói... Được không....."

Trong bóng tối, thân hình chàng trai hơi cứng lại.

Giây lát sau, anh cười tựa như than, duỗi tay ôm lấy cô gái nhỏ xinh trước mặt, để cằm lên đầu cô.

"..... Được."

Thanh âm của anh hơi khàn, mở miệng lần nữa lại là ôn nhu mà người khác chưa bao giờ được nghe---

"Vậy em cũng thích tôi được không, Đinh Cửu Cửu."