Em Thích Tôi, Phải Không?

Chương 32




“Hai người họ, nếu không cãi nhau mới đáng lo” cô vẫy tay với Jack đang từ đằng xa đi tới.

Jack ôm một thùng giấy to, nặng nề bước về phía cô “ Linh cô khỏe rồi à?” Jack đặt thùng giấy xuống xoay xoay cánh tay.

“uhm...tay anh không sao đó chứ?”

Jack xoay xoay thêm vài cái “uhm..không sao, hơi mỏi một chút”

“mọi người đâu rồi?” cô nhìn ra phía sau Jack

“họ ở phía sau, chúng tôi mua hơi nhiều”

Cô nghi ngờ nhìn Jack “Define *hơi nhiều*” (định nghĩa * hơi nhiều*)

“ờ..probably a lot of….” Jack ngưng một chút “ a lot” (rất nhiều của...rất nhiều)

Cô bật cười “ vậy cái thùng đó là gì vậy?” cô chỉ vài cái thùng giấy dưới chân Jack

“Fireworks” (pháo hoa)

Lúc đó, mọi người vừa lên đến nơi, cô liền lên tiếng hỏi “ mọi người muốn đốt pháo hoa ở đây sao ?”

“không phải mọi người, chỉ có hai người họ thôi” Lục Thành từ phía sau đi tới, ôm theo một thùng giấy khác, ánh mắt hướng về Hoàng Minh và Hoàng Kỳ.

“bắn pháo hoa trái phép,em sẽ không bảo lãnh anh nếu anh bị bắt đâu” cô chỉ vào Hoàng Kỳ “ cả hai người”

Ai cũng ôm theo một thùng, rồi lần lượt bỏ xuống “chúng ta không phóng hỏa nơi này là được” Lam Lam đi tới, cầm theo một thùng giấy nhỏ khác.

“cậu cũng hùa theo họ” cô bất đắc dĩ cười, “vui một chút cũng không sao” rồi nhìn vào chiếcc thùng trên tay Lam Lam “cậu mua gì vậy?”

“quần áo” Lam Lam mở hộp ra

“quần áo?”

“quần áo dân tộc”

Cô nghi ngờ nhìn Lam Lam “cậu muốn làm gì?”

Lam Lam nhìn cô, nở nụ cười “cậu biết mà”

“cậu không thể tha cho người tàn tật sao?”

Lam Lam nhét một bộ vào tay cô “ mình không bắt cậu mặc, mua làm kỷ niệm thôi”

Cô thở phào nhẹ nhõm “ vậy thì mình nhận”

Mọi người ngồi quay quần lại, thành vòng tròn bên đống lửa, vui vẻ nói chuyện với nhau, trời càng lúc càng tối hơn, không khí cũng lạnh dần “chúng ta ngủ thôi, cũng khuya rồi” Lục Thành lên tiếng, đứng lên đỡ cô, hành động đó khiến mọi người ngạc nhiên, đặc biệt là Lam Lam, Lam Lam chăm chú nhìn cử chỉ của Lục Thành, cô mới chợt nhớ tới lời nói hôm đó *chẳng lẽ lí do anh ấy về đây là vì tiểu Linh*

Lục Thành dìu cô vào trong, rồi trở ra, trước khi đi còn dặn dò cô vài câu “ đúng rồi, anh có để một số thuốc dưới balo của em, trước khi ngủ nhớ uống một chút, giúp em giảm đau đấy”

Cô gật đầu rồi kéo chăn nằm xuống “em biết rồi, anh về nghỉ ngơi đi”

“uhm, ngủ ngon” Lục Thành đi ra

“ngủ ngon”

Mọi người chia nhau ra trở về lều, Lam Lam và Vân Yến đi vào thì cô đã ngủ, cô nằm ở một bên vách, chăn trùm lên kính đầu “Tiểu Linh, tiểu Linh..”Lam Lam gọi cô vài tiếng, thấy cô không động đậy mỉn cười “ngủ ngon”

Sáng hôm sau, khi mọi người còn chưa tỉnh giấc, cô đã ra khỏi lều, cơn đau đầu đột ngột đến khiến cô tỉnh giấc, mãi không ngủ lại được cô liền đứng dậy choàng khăn ra khỏi lều. Cô men theo đường mòn, đi lên cao một chút, ngồi xuống một tảng đá. Cô nhìn về phía đường chân trời, ánh sáng men theo một đường thẳng bắt đầu lan ra cho đến khi cả một bầu trời tối sậm sáng dần lên. Cô tươi cười đứng lên nhìn về phía bầu trời. Đứng được một lúc, một cơn đau đầu ập đến, cô mất thăng bằng ngã xuống, trước mắt cô tối dần, mọi thứ dần chìm vào bóng tối.

Khi cô tỉnh lại mặt trời đã lên cao, cô ngồi dậy ôm đầu khó chịu, cô mở điện thoại ra thấy trong đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cô nhấn vào số của Lam Lam rồi gọi lại, chuông reo một tiếng Lam Lam đã bắt máy “tiểu Linh, cậu đã đi đâu vậy”

Cô không muốn mọi người lo lắng, đành nói dối Lam Lam “ mình lên trên đi dạo một chút, nhất thời quên thời gian”

“Vậy khi nào cậu về?” cô nghe thấy tiếng Lam Lam thở phào qua điện thoại

“mình đang về, cũng sắp đến rồi”

“vậy được, cậu cẩn thận đấy”

“uhm”Cô tắt máy, đứng dậy đi xuống.

Mọi người nhìn thấy cô, ai cũng ngạc nhiên “sao người em nhiều vết dơ vậy?” Hoàng Minh nhìn gương mặt lắm lem của cô.

Cô sờ lên mặt, cười gượng, trong lòng cô nghĩ không thể để mọi người lo lắng thêm nữa “lúc nãy chới với vài đứa bé, bị chúng ném vào người thôi”

“cậu đi rửa mặt trước đi” Lam Lam

“uhm”

Cô trở về lều thay đồ, nhìn vào gượng mặt nhợt nhạt trong gương, trong đầu cô liền nhớ đến hội chứng của một căn bệnh, nhưng lại nhanh chóng xua đi *chắc chỉ là do mình mệt mỏi quá thôi” cô mỉn cười tự nhủ.

Ra ngoài cô đến đứng cạnh Lam Lam đang sắp xếp lại pháo hoa “lúc mình đi, mọi người có nói gì không?” Lam Lam nhìn cô “ mọi người không nhận ra, cho đến khi anh Minh Vũ tìm xung quanh đây vẫn không thấy cậu mọi người mới chia nhau tìm, cho đến khi cậu gọi điện cho mình”

“vậy sao?” cô quay qua làm tiếp Lam Lam

“tiểu Linh à...” Lam Lam chưa nói hết câu cô đã lên tiếng, chặn ngang.

“Là tự bản thân mình không tranh thủ lần lượt đẩy anh ấy ra xa, có phải bây giờ đã muộn rồi không?” cô cầm một cây pháo hoa, nhìn chăm chăm, đôi mắt lộ chút đau thương, một người yêu mình, cô lại do dự, bản thân còn có thể trách ai.

Lam Lam nhìn cô ngạc nhiên, rồi mỉn cười “tiểu Linh , nếu không phải với tư cách là bạn của cậu, mình sẽ nói: Cậu không có tư cách, vì hết lần này đến lần khác cậu đều do dự, nếu như anh ấy thực sự yêu người khác, cậu có nghĩ mình sẽ ổn không?, nếu truyện lúc trước đã là hiểu lầm, cậu còn trở ngại gì mà không thể đến với anh ấy” Lam Lam mhìn vẻ mặt ưu tư của cô, quyết định lần này phải khiến cô hoàn toàn gỡ bỏ cái gào chắn sợ sệt đó “ cậu sợ bản thân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ấy sao? Nếu như vậy thì cậu thực sự không yêu anh ấy. Anh ấy cũng yêu cậu, anh ấy không nhìn thấy cậu cản trở anh ấy, vậy tại sạo cậu lại thấy vậy? Có phải do dự sợ sệt ích kỷ của bản thân cậu không?, không phải mình muốn nói cậu sẽ như thế nào, nhưng nếu ngày mai một trong hai người xảy ra chuyện, sẽ không bao giờ nhìn thấy đối phương nữa, hoặc là anh ấy sẽ không yêu cậu nữa, cậu có nghĩ là bản thân thực sự sẽ ổn không? ”

* Lam Lam nói rất đúng, cô vốn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vốn không biết hai người có vĩnh viễn ở gần nhau không, cái cô đang lãng phí chính là thời gian để họ bên nhau, cô không muốn phải nhìn thấy anh ở bên cạnh người khác, cô không thể cứ chần chừ, không phải tình yêu là nên ích kỷ một chút sao*

“mình sẽ không ổn..” cô nhẹ mỉn cười “càng không muốn anh ấy yêu người khác”

Đêm giao thừa, mọi người mở một buổi tiệc nhỏ, dưới bầu trời đêm từng lượt từng lượt pháo hoa bắn lên sáng rực cả một vùng trời. Cô ngước nhìn bầu trời đêm, ngẫm nghĩ một đều gì đó, rồi bất giác mỉn cười, cảm giác này, đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được.

Đưa mắt tìm anh, anh đứng ở phía xa kia, cũng ngước đầu lên bầu trời, ngẫm nghĩ đều gì đó, trong lòng anh chắc cũng giống như cô, chỉ có đều anh không tạo nên nó, mà là người phải chịu đựng nó. Cô đến bàn lấy một ly nước rồi bước về phía anh. Đến trước mặt anh “ anh muốn uống một chút không?” cô đưa ly nước ra, nhìn anh mỉn cười.

Ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đưa tay nhận lấy, vẫn không nói gì, dường như đang đợi chờ cô.

“ Vận tốc để một suy nghĩ lướt qua đầu chúng ta là 3.256 giây..." cô ngước nhìn lên bầu trời " trong 3.256 giây đó em nghĩ đã bõ lỡ một thứ"