Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 48: Vô cùng vô lại




Mạc tổng tài nghe vậy dừng một chút, sau đó chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng như gió thổi mây bay mà nói một câu. “Được.”

Lúc này đến lượt Minh Nhan ngây ngẩn cả người, từ khi nào Mạc tổng tài này lại dễ nói chuyện như vậy, có chút không thể tin được. Nếu hắn thật sự khinh địch mà đồng ý ly hôn với cô dễ dàng như vậy, thì sao lại phải trăm phương nghìn kế giăng bẫy để lừa cô kết hôn với hắn.

Đúng, tuyệt đối là giăng bẫy rất tỉ mỉ, hiện tại rốt cục Minh Nhan đã có cảm giác bị người giăng bẫy a.

Quả nhiên câu tiếp theo của Mạc tổng tài liền chứng thật ý nghĩ của Minh Nhan.

“Bà xã, em muốn ly hôn cũng đượcđợi đại sứ quán Pháp đưa ra giấy chứng thực, sau đó chúng ta còn phải đến cục dân chính đăng ký, rồi mới có thể ly hôn. Bà xã nếu em thực sự muốn ly hôn, vậy thì việc đi đến đại sứ quán giải quyết em phải tự lo rồi. Em cũng biết gần đây anh rất bận nha.” Nói xong còn giống như con nít, chớp chớp mắt với Minh Nhan.

Minh Nhan hoàn toàn không thể nói được gì nữa, tên này quả thực quá vô lại mà.

Nếu đánh không lại hắn, vậy thì cô phải chạy trốn thôi. Minh Nhan quyết định không dây dưa không rõ với hắn nữa, lập tức về nhà, sau đó từ chức. Không bao giờ gặp lại hắn, dù sao cô cũng không muốn kết hôn ngay lập tức, cho nên chồng trên pháp luật không có một chút ảnh hưởng nào đến cô.

Sau này khi nào cô muốn kết hôn sẽ đến nói chuyện với hắn vậy, Mạc tổng tài hẳn sẽ không muốn dùng cuộc hôn nhân hoang đường này giữ cô lại cả đời a.

Nói đi cũng phải nói lại, Mạc tổng tài vì sao lại phải giăng bẫy lừa cô gả cho hắn, đây cũng là vấn đề mà Minh Nhan cảm thấy vô cùng khó hiểu. Với điều kiện của Mạc tổng tài ít nhất cũng là nam nhân bạch kim nha, người muốn gả cho hắn cũng phải tranh sứt đầu mẻ trán, căn bản không cần phải tận lực mà giăng bẫy lừa cô như vậy.

Nghĩ vậy, Minh Nhan bình tĩnh lại, hỏi. “Mạc Dịch Hiên, anh thành thật trả lời tôi, vì sao anh lại phải trăm phương ngàn kế giăng bẫy lừa tôi gả cho anh?”

Mạc Dịch Hiên nghe vậy nhíu nhíu mi, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại cô. “Em nghĩ là vì sao?”

Tôi nghĩ? Nếu tôi biết thì còn phải hỏi anh làm gì? Minh Nhan có chút chán nản trừng mắt liếc hắn.

Mạc Dịch Hiên nhìn Minh Nhan đang tức giận đến phồng mang trợn má mà có chút buồn cười, hắn đi đến bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc hỗn loạn trên trán cô, sau đó vuốt nhẹ hai má của cô.

Đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước, dùng giọng nói cực kì dụ hoặc nhẹ vờn bên tai Minh Nhan hỏi. “Còn em thì sao? Vì sao em lại không muốn gả cho anh?”

Minh Nhan bị hành động ái muội của hắn làm cho mặt nóng lên, tim đập gia tốc nên lui lại một bước nói. “Tôi chưa nói là không muốn gả cho anh, là anh giăng bẫy tôi trước.”

Mạc Dịch Hiên nghe vậy đôi mắt sáng lên. “Nga, nói như vậy, nếu anh không giăng bẫy em trước thì em sẽ đồng ý gả cho anh phải không!”

Minh Nhan há hốc mồm, hai cái này thì có liên quan gì a, cô nhanh chóng phản bác. “Không phải, tôi không phải có ý đó.”

Mạc Dịch Hiên có chút bất mãn nhíu mày, hỏi. “Vậy vì sao em lại không muốn gả cho anh, vì anh không đủ vĩ đại, không xứng với em sao?”

Minh Nhan thở dài, cái gì đây trời, sao lại giống như hắn đang bức hôn cô thế này. Bất quá nể tình vấn đề hắn hỏi, suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Anh thật sự rất vĩ đại, là tôi không xứng với anh, tôi lớn tuổi hơn anh, anh còn rất trẻ, mà tôi đã già rồi a, anh nên tìm một cô gái trẻ đẹp, như vậy mới xứng với anh.” Cô cũng không muốn bị người khác nói là trâu già gặm cỏ non.

Mạc Dịch Hiên nhìn cô một cái, không nói gì, rồi xoay người đi vào phòng, lấy ra một cái túi nhỏ.