Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần

Chương 14




"Anastasia đã không đi học được ba hôm rồi."

Trong một lớp có 30 học sinh bỗng dưng biến mất một người một cách đột ngột thì sẽ trở thành đề tài sôi nổi.

"Cậu ấy cũng không có nói gì về việc sẽ đi đâu, nếu trốn học thì có báo cho tụi này một câu mà. Tự dưng im lặng thế này thì nghi lắm."

"Hay nó giận ba mẹ nên lại bỏ nhà ra đi rồi?"

"Không hề, nó giận căng lắm một ngày là về thôi. Hôm đấy đi cùng nó về, tôi thấy nó với ba mẹ nó không có biểu hiện gì tức giận cả."

"Rốt cuộc là nó đi đâu không biết..."

Đúng như lời mọi người bàn tán, đã ba hôm kể từ lần cuối Chloé nhìn thấy Anastasia, cô ta ngang nhiên không đến trường vài ba lần dù cho đó là việc làm quen thuộc của cô ta. Nói gì thì nói, bạn cùng lớp biến mất đột ngột như vậy cũng khiến người ta phải thắc mắc.

Tiếng bàn tán xôn xao bỗng chốc im lặng hẳn đi khi cô giáo bước vào lớp. Trông mặt cô khá xanh xao, quầng mắt sưng đỏ lên như đã khóc nhiều vậy.

"Các em, rất tiếc khi cô phải thông báo điều này... Bạn Anastasia của lớp chúng ta đã không may bị sát hại, thi thể đã được tìm thấy nhưng..."

Tin tức này lập tức khiến cả lớp đang im phăng phắc thì náo loạn cả lên, ngay cả Chloé cũng bị bất ngờ khi nghe tin này. Cô giáo ngồi phịch xuống ghế thở dài đầy mệt mỏi, với tay cầm lấy điều khiển rồi bật tivi của lớp. Ai nấy đều dừng tán ngẫu mà tập trung nhìn vào màn hình đang chiếu khung cảnh tại công xưởng gần trường.

[ Bản tin thời sự Paris có tin tức mới đáng chú ý như sau: Công nhân đang tiến hành xây dựng công xưởng gần trung tâm thành phố đã phát hiện ra một thi thể được buộc kín trong bao xi măng. Theo khám nghiệm tử thi cho thấy, cô gái này tầm khoảng độ tuổi 15 - 16, thi thể có một vết rạch dài ở bụng và không có nội tạng, ngoài ra khoang miệng cũng không còn lưỡi. Ghê rợn hơn, đầu nạn nhân đã bị đập đến nát bét. Dựa vào những manh mối còn sót lại, cảnh sát đã xác minh được danh tiếng của cô bé ấy và hiện tại vẫn đang điều tra thêm...]

Chloé không dấu nổi sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt. Mặc dù khung cảnh đã bị che mờ đi, nhưng những hình ảnh máu me cùng xác chết nhoè dần cũng vẫn để lại nỗi ám ảnh cho nhiều người. Có người che mắt bịt tai, người khóc nấc, có người còn ôm miệng chạy ra khỏi lớp nôn mửa. Còn Chloé chỉ biết ngồi im lặng không hé nửa câu, hai bàn tay siết chặt khẽ run rẩy.

Trước đã có vụ thảm sát, nay lại có thêm một vụ án nữa kinh khủng hơn. Cô đã thầm đoán được chắc chắn vụ này có liên quan đến Leo. Hôm đó mặc dù cô đã cố chạy đến ngăn cản, thế nhưng có lẽ sau đó cậu vẫn ra tay với Anastasia. Tự bản thân đặt ra những nghi vấn rằng liệu Anastasia đã đắc tội gì với cậu.

"Các em, thành viên của chúng ta đã phải ra đi một cách tức tưởi như vậy thật sự rất đáng thương. Chiều hôm nay chúng ta sẽ dành thời gian để cùng nhau đến nhà em ấy để chia buồn cùng gia đình..."

Chính vì vụ việc lần này xảy ra có liên quan đến học sinh trong lớp, chỉ khi cô Liliana vừa dứt lời, một đám người mặc quân phục cảnh sát đã đứng trước cửa lớp của cô.

"Chào cô giáo và các em học sinh,  chúng tôi là cảnh sát đã nhận trọng trách điều tra vụ án liên quan đến em Anastasia Williams. Mong mọi người hợp tác để cùng nhau tóm gọn tên hung thủ đã sát hại bạn cùng lớp của mình."

Tiết học ngày hôm nay đã bị hủy để tra khảo và lấy lời khai từng học sinh.

Mỗi đợt thẩm vấn sẽ chỉ có một người đi vào trong lớp, số còn lại sẽ đứng ở hành lang chờ đợi. Đương nhiên sẽ có vài người đứng canh để đề phòng có ai đó dám chạy trốn. Từng người từng người bước vào trong, cũng sắp sửa đến lượt của Chloé rồi, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt của những người khác đang dán chặt vào đám người lớp cô. Mặc dù tiết học vẫn xảy ra bình thường, thế nhưng họ vẫn không thể tránh khỏi sự tò mò mà bàn tán về lớp cô.

"Đến lượt cháu vào kìa."

Một viên cảnh sát đứng sừng sững trước mặt Chloé khiến cô có chút giật mình. Ông đứng nghiêm nghị ở đấy, đưa ánh mắt như đang dò xét giáng lên người cô. Chloé hít một hơi thật sâu rồi mở cửa lớp học. Mọi ánh mắt đều chú ý vào cô, Chloé cố gắng không tỏ ra mất bình tĩnh mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Chú cảnh sát cầm giấy tờ có chứa thông tin về cô từ đống giấy khác trên mặt bàn. Chú gảy gọng kính xem qua một lượt rồi nhìn cô:

"Cháu là Chloé Elenstein?"

"Vâng."

"Được rồi, chú sẽ bắt đầu bằng câu hỏi đơn giản trước. Trong lớp cháu có mối quan hệ như thế nào với Anastasia?"

"Cháu với bạn ấy chỉ là bạn cùng lớp, cháu cũng không có tiếp xúc nhiều nên cũng không thân."

"Theo như một số lời khai mà bọn chú vừa tra khảo, có người kể rằng cháu với Anastasia có mối quan hệ không được tốt. Khi còn ở trên trường vào ngày nạn nhân bị sát hại, cháu là người cuối cùng tiếp xúc với Anastasia."

"Cái...cái gì cơ ạ?!"

"Chỉ khi cả hai cùng quay về lớp, họ nói rằng nạn nhân đều trở nên thẫn thờ và không bắt chuyện với ai. Cháu có lời giải thích nào chính đáng cho việc này?"

"Cháu..." Cô cứng họng. Đúng là cô đã gặp Anastasia khi cô ta bắt chuyện với Leo, thế nhưng đến ngay cả một lời cũng không có nói thì tại sao có người lại bảo là do cô? Đó là một trong những suy đoán ngớ ngẩn nhất mà cô từng được nghe qua, chỉ cần thấy về chung lớp là do cô khiến Anastasia bị sang chấn tâm lý à? "Đúng là cháu có nhìn thấy Anastasia vào giờ ra chơi nhưng cháu hoàn toàn khẳng định cháu không có bắt chuyện hay làm gì đến bạn ấy cả."

"Lúc đó cháu đã làm gì?"

"Cháu chỉ đi cùng em trai mình đến lớp học của em ấy, sau đó mới quay trở lại lớp học."

"Theo như hồ sơ ghi chú trong này, gia đình cháu chỉ có bốn người, vậy thì em trai cháu là ai?"

"Em ấy là con của họ hàng xa của người thân cháu. Họ để em ấy ở với cháu để tiện việc học hành và sinh hoạt."

"Hm...còn một lời khai nữa nói rằng cháu đang có hành vi bạo hành trẻ em để chuộc lợi cá nhân. Vì Anastasia biết được chuyện này nên cháu đã âm thầm ra tay để bịt đầu mối. Có lời biện hộ nào không?"

Lần này thì cô thực sự không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi. Nghi ngờ cô là hung thủ vì là người tiếp xúc cuối cùng thì không sao, cô có thể bỏ qua. Nhưng việc bịa đặt ra một hành vi nào đó và áp lên người cô để buộc tội cô thì đã vượt quá giới hạn rồi.

Mang danh tiếng là ngôi trường có học thức, vậy mà học sinh chỉ nghe tin đồ từ một phía và chả cần quan tâm sự thật ra làm sao. Cứ thế cùng nhau dồn ép con người ta vào bước đường cùng của tội lỗi do chính mình tự áp đặt thật sự khiến cô cảm thấy kinh tởm. Đó là lí do tại sao xảy ra nhiều vụ bắt nạt học sinh mà chả ai can thiệp, thay vì ngăn cản họ còn chế giễu và hùa theo. Nhiều người phải bỏ học vì không thể chịu nổi, thế nhưng chỉ vì giữ gìn uy tín, hiệu trưởng đã dùng tiền bịt miệng báo chí, bao che hành vi và không quan tâm đến chất lượng giáo dục.

Một xã hội toàn sự lừa dối, con người chà đạp lẫn nhau để sống. Kẻ khôn lỏi dẫm lên người ta để kiếm lợi, người thật thà thua cuộc thì cứ ở dưới chân cúi lạy.

Chloé lén đưa ánh mắt hướng ra ngoài ban công, có vài đứa cùng hội cùng thuyền với Anastasia còn lén cười giễu cợt, chỉ trỏ về cô. Khỏi cần nghe cô nhìn cũng đủ hiểu họ đang nói về cái gì. Cô cố gắng thở đều kìm nén cơn tức giận xuống trước, việc cần làm là phải đối diện trực tiếp với những viên cảnh sát này.

"Cháu không biết là ai đã nói về cháu như thế, nhưng chuyện đó chỉ là bịa đặt. Cháu không có bạo hành trẻ em, từ trước đến nay cháu cũng chưa từng có hành vi bắt nạt người khác như lời đồn. Nhà cháu có thể kiếm đủ tiền để đủ ăn đủ sống, không tính toán hay lợi dụng ai để chuộc lợi cá nhân. Còn về em cháu, nếu lời đồn đó là sự thật thì ắt hẳn trên người em ấy sẽ có vết tích của việc bị bạo hành, không thể lành lặn đến trường được."

Lời giải thích này ắt hẳn đã tác động đến những viên cảnh sát ở xung quanh. Sự nghi ngờ đã giảm xuống khá nhiều, tuy nhiên không thể chắc chắn rằng lời khai từ một phía thế này đã đủ thuyết phục. Lời đồn đó là do nhiều người nói lên, một mình cô là đi ngược lại lời đồn chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều nghi vấn. Chỉ với lời khai của cô chưa đủ để chứng minh cô vô tội.

"Có nhiều trường hợp bạo hành đã che giấu bằng cách dùng lớp trang điểm để che đi vết tích bị thương thay cho việc mặc quần áo dài tay che đậy. Thế nên, việc này vẫn có khả năng xảy ra. Lời khai của mọi người đều có nhiều người làm chứng, vậy thì ai là người đứng ra dám định cho lời cháu nói? Hay là lại dùng biện pháp bắt ép trẻ em phải nói dối để bao che hành vi?"

Nhân chứng để xác thực thì chỉ có mình cô, bản thân cô biết không làm thì cô sẽ không nhận. Thế nhưng bây giờ mà yêu cầu cần một nhân chứng thì trên thực tế không mấy ai đứng về phía cô cả. Stella chỉ có thể nói rằng tin đồn là giả nhưng không có bằng chứng, hai lời khai vô căn cứ sẽ không thể làm được gì.

Còn Leo, người mà Chloé biết có khả năng ra tay nhất chỉ có thể là cậu. Người đã suýt bóp cổ Anastasia ở hành lang, người đã từng ra tay với bốn mạng người chỉ vì liên quan đến cô. Vậy nên, có thể suy luận rằng chuyện Anastasia đã vô tình chọc giận Leo có liên quan đến việc cô ta đã nói xấu cô như thế nào. Thế nhưng tố cáo ra liệu có ai tin? Với vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết, dễ dàng lừa dối biết bao người và có một dàn người sẵn sàng đứng ra nói giúp thì cô chỉ có thể trở thành kẻ chủ mưu.

Biết sao đây? Người ngây thơ vô hại nhất lại chính là kẻ bị tâm thần, người có khả năng đứng ra làm chứng nhất cho cô lại là kẻ giết chết bạn cùng lớp. Không thể khẳng định việc cậu làm là đúng hay sai, sai là vì giết người, đúng là vì đã khiến người chỉ biết nói lời độc địa với người khác nhận được bài học và sự trừng phạt thích đáng chăng?

Reng reng reng...

Chuông báo hiệu giờ giải lao đã kêu lên, mọi người vốn dĩ sẽ vui vẻ trò chuyện và chạy ra khỏi lớp học. Thế nhưng riêng ngày hôm nay, không ai dám ra khỏi lớp vì liên quan đến vụ việc học sinh bị sát hại, đặc biệt còn đang là lúc cảnh sát đang điều tra. Dĩ nhiên không khí trong lớp Chloé vẫn diễn ra cực kỳ căng thẳng.

"Chị ơi, em đem đến cho chị..."

Giọng nói quen thuộc làm phá vỡ bầu không khí yên lặng nãy giờ. Chloé nhìn thấy Leo như trút đi được phần nào sự căng thẳng. Trên tay cậu vẫn còn đang cầm bốn hộp bánh donut, vẻ mặt hớn hở mới chạy vô ban nãy đã dập tắt khi nhìn thấy khung cảnh hiện giờ. Trong giây lát, Chloé đã có thể nhìn thấy vẻ mặt khó chịu và lạnh nhạt của cậu, có vẻ như cậu bé này đang cảm thấy không vui khi nhìn thấy cô bị những người cảnh sát này làm cho khó xử.

"Leo? Em đến đây làm gì vậy?"

"Đó là em trai cô?" Chú cảnh sát chỉ tay về hướng cậu.

Chloé gật đầu: "Vâng, đó là em trai cháu."

Leo thản nhiên đi đến bên cạnh cô, mặc cho sự ngỡ ngàng của những người bên ngoài và trong lớp. Đang là giờ cảnh sát điều tra vô cùng hệ trọng, vậy mà cậu vẫn thản nhiên ra vào như không có chuyện gì cả. Lại còn mang đồ ăn và đặt lên bàn cho người bị tra khảo nữa chứ.

"Em là lo cho chị nên mới mang đồ ăn đến cho chị mà. Hôm nay em mua bánh donut đó, chốc nữa em sẽ mang nước đến cho chị sau."

Leo mỉm cười rồi ngồi lên đùi cô một cách ngoan ngoãn, mặc cho Chloé đang rối loạn vì không biết nên ứng xử ra làm sao. Phía bên cảnh sát cũng không khá hơn là gì lắm, họ quay qua nhìn nhau một cách khó hiểu. Bấy giờ Leo mới ngồi đối diện trực tiếp với chú cảnh sát một cách nghiêm túc.

"Có chuyện gì mà cô chú cứ nói với chị cháu thế? Bộ chị cháu đã làm sai chuyện gì sao ạ?"

"Này nhóc, cháu có thực sự biết mọi người đang tra khảo để tìm ra thủ phạm không vậy? Chị ta đang nằm trong diện tình nghi vì đã có hành vi bạo lực với cháu và bạn cùng lớp. Cháu đã có mặt ở đây thì càng tốt, hãy nói sự thật cho bọn chú. Cháu yên tâm, có cô chú ở đây, nếu chị cháu thực sự dám làm vậy thì chúng ta sẽ bắt chị cháu đi xử tội ngay."

"Hả? Ai dám nói chị cháu là kẻ xấu? Chị Chloé là một người rất tốt bụng, luôn yêu thương và chăm sóc cho cháu, chưa từng nặng lời với ai. Vậy mà có người dám nói xấu để đổ tội thật sự quá độc ác! Chú nói đi, là ai nói xấu chị ấy? Cháu sẽ ra mặt để chứng tỏ họ nói sai sự thật! Chắc chắn người tung tin đồn mới là kẻ chủ mưu muốn đổ tội lên chị Chloé!" Leo đập tay xuống bàn tỏ vẻ không mấy hài lòng khi nghe tin. Cậu lập tức ôm chặt hai cánh tay của cô như đang cố gắng bảo vệ Chloé.

"Cháu đang nói thật? Chị cháu không có bạo hành cháu ư?"

Leo lập tức vén cánh tay áo lên để kiểm chứng, cậu cầm lấy chai nước bên cạnh bàn đổ lên cánh tay, sau đó chà chà một lúc. Không có hiện tượng gì xảy ra, nước không thấm phấn màu, cánh tay cũng không một vết bầm tím.

"Chú xem, chị cháu không có đánh cháu, chị ấy không bao giờ đánh đập ai. Mọi người đều biết chị ấy luôn đối xử rất tốt với cháu, tình cảm chị em rất tốt. Làm sao chị ấy có thể giết người khác được? Cháu thực sự quá thất vọng vì các chú lại đi tin lời đồn nhảm nhí kia, các chú đang muốn bắt chị cháu đi chịu tội bằng cách tử hình như trong phim đúng không?"

Thấy Leo sực khóc nức nở lên, các viên cảnh sát đều trở nên khó xử, cố gắng khiến cậu bình tĩnh lại. Có vẻ như lời nói và hành động của cậu đã đủ chứng minh rằng cô vô tội rồi.

"Được rồi được rồi, bọn chú đã sai. Chị cháu không có tội, bọn chú sẽ không bắt chị cháu đi nữa."

"Có thật không?"

"Thật mà, cháu và chị cháu có thể ra ngoài được rồi."

Vậy là Chloé đã có thể an tâm bước ra khỏi lớp học mà không bị liệt vào danh sách nghi ngờ nữa. Đối tượng tình nghi sẽ chuyển sang đám người kia, việc cô cũng đã hết. Ngày hôm nay không bắt phải học, cô cùng cậu lấy đồ và đi về.

Khi chỉ vừa nắm tay Leo đi ra, ánh mắt của những kẻ nói đểu cô đều e ngại không dám nhìn, thậm chí còn im lặng thay vì chỉ trỏ nói xấu như ban nãy nữa. Bàn tay nhỏ bé của cậu đang nắm càng mạnh hơn, Chloé biết cậu vẫn chưa hết giận. Ánh mắt cậu vẫn đỏ rực nhìn từng người một như thể đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống kẻ đó. Chắc chắn cậu đang có ý định ra tay với đám người kia rồi.

Chloé biết nhưng cô sẽ không nói về việc lần này nữa, cũng sẽ không tỏ vẻ bực mình vì đám người dám nói xấu kia.

Thay vì giả vờ không biết cậu đang nghĩ gì, im lặng và để cậu tự thân đi giải quyết để mọi chuyện rối loạn hơn, chưa kể nếu tra hỏi như lần trước có khả năng cậu sẽ lại tiếp tục nổi hứng giết chết cô. Chloé chọn cách nói lời cảm ơn vì Leo đã giúp cô chứng minh mình vô tội để cậu bình tĩnh trở lại. Cô không nhắc đến nó nữa thì cậu sẽ không nghĩ đến, cậu sẽ vui vẻ và tự hào vì bản thân đã làm được việc có ích. Điều đó sẽ khiến cậu quên đi những gì cậu định làm với họ.

Chloé biết và cô cảm thấy kinh tởm con người bọn họ, cô biết và cô vẫn còn có chút lo sợ với cậu nhóc nắm tay mình đây.

Nén lại cơn tức giận và tỏ ra bình tĩnh với Leo là phương án đúng đắn, cô sẽ từ từ khuyên nhủ cậu sau, không thể ngay lập tức nổi giận lên cậu.

Suy cho cùng, cô không thể để cậu bé này ra tay thêm với ai nữa, chỉ có cô mới là cách tốt nhất kìm hãm sự điên loạn của cậu.