Em Từng Thử Quên Anh

Chương 1




Hôm nay kỳ thi thử vừa kết thúc. Mưa xuân không ngừng rả rích, những hơi ẩm trong không khí khiến người ta cảm thấy vừa nặng nề vừa khó chịu.

Chiếc xe buýt số năm lướt qua ngã tư, xoay người nhìn lại đã không thể đuổi kịp.

Những chuyện không suôn sẻ cứ liên tiếp kéo đến.

Hứa Thuần quyết định sẽ bắt chuyến xe tiếp theo.

Cô đứng bên lề đường, khoác chiếc cặp nặng trĩu trên vai. Chờ đèn xanh sáng lên, cô chậm rãi bước về phía trước.

Đến ngã tư, học sinh tản ra tứ phía, không có ai đi theo hướng bắc. Mỗi lần cô đều phải đi bộ một mình nhưng lâu dần nó đã trở thành một thói quen.

Xe buýt số năm chạy từ phía nam đến phía bắc trung tâm thành phố, hầu như lần nào Hứa Thuần cũng đứng từ điểm đầu cho tới điểm cuối, cô là hành khách quen thuộc của chuyến xe này.

Tháng tư, mùa xuân lạnh giá đã qua, có lẽ đang bắt đầu chuyển sang giai đoạn cuối mùa, nhiệt độ cũng đã ấm dần lên.

Hứa Thuần khịt mũi, cô có thể ngửi thấy mùi bùn đất và cỏ xanh còn sót lại sau cơn mưa.

Cô đi chưa được bao lâu, không khí xung quanh càng ngày càng nóng. Hứa Thuần kéo khóa áo khoác đồng phục trắng muốt đang mặc trên người xuống, hơi nóng phát ra từ cổ áo.

Rất nhanh sau đó, cô đã đến gần một trạm dừng xe buýt. Cô thấy một đám người đang đứng đợi xe, trái tim thoáng chốc đập loạn nhịp.

Hứa Thuần đột nhiên thay đổi hướng đi, cô vòng ra phía sau tấm biển quảng cáo, quay lưng lại với trạm xe, đối mặt với bức tường của một khu dân cư, chân tay luống cuống chỉnh lại khóa, vội vàng kéo khóa áo khoác lên rồi nhân tiện cũng chỉnh lại cổ áo đồng phục.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô cảm thấy cực kỳ bối rối. Cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ và hít thở sâu để làm dịu cơn xúc động.

Sự mát mẻ trên cơ thể biến mất thay vào đó là cảm giác khó chịu và oi bức đã khôi phục.

Nhưng trong phút chốc, tâm trạng của Hứa Thuần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Sự khó chịu vì lỡ mất chuyến xe gần như đã biến mất, đổi lại sự xúc động và vui vẻ dâng lên từ tận trái tim.

Một lần nữa, cô gặp lại một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, người mà cô đã tình cờ gặp phải rất nhiều lần, có lẽ cô nên gọi người đó là đàn anh.

Cô không thể gọi tên anh vì vậy trong lòng đã thầm gọi anh là nam sinh mặc đồng phục.

Mỗi lần vô tình chạm mặt nhau tại trạm xe buýt, anh đều mặc áo đồng phục màu xanh nhạt, trên vai đeo cặp sách. Đó là đồng phục riêng dành cho lớp mười hai của trường trung học số 1 mà cô đang theo học.

Hứa Thuần không nhớ lần trước mình gặp nam sinh mặc đồng phục là khi nào, có lẽ là học kỳ trước hoặc cách đó không lâu. Đó là hình ảnh thường thấy nhất trên xe buýt, dáng vẻ của một nam sinh cao lớn đứng vịn tay vào thanh chắn gần cửa ra xe, mãi mãi in đậm trong tâm trí cô.

Hôm nay thật trùng hợp, Hứa Thuần hớn hở nghĩ.

Cô chậm rãi đi vào trạm xe buýt từ phía sau và rồi cô chợt nhận ra rằng ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn của lễ Thanh Minh, ngày lễ mà những học sinh lớp mười hai cũng được nghỉ.

Có rất nhiều người cũng đang đứng đợi xe buýt, đa số đều là học sinh của trường trung học số 1, có học sinh của tất cả các khối. Bạn có thể dễ dàng nhận ra ai là người lớn tuổi hơn qua màu sắc của đồng phục.

Hứa Thuần là học sinh lớp mười, ngay cả khi cô không mặc đồng phục, chỉ cần nhìn thân hình mảnh mai gầy gò và gương mặt non nớt của cô cũng có thể nhận ra cô không phải những người ở khối lớp trên.

Ngay sau đó, một chiếc xe buýt chạy đến, không phải chuyến xe cô đang đợi cũng không phải chuyến xe mà nam sinh mặc đồng phục kia cần.

Những người ở trạm xe buýt đã vơi đi một nửa, đám đông đã không còn chật chội nữa.

Hứa Thuần đi vào giữa sau đó lùi lại, chiếc cặp sách trên lưng đã chạm thẳng vào tấm biển quảng cáo. Cô dựa lên đó, đút tay vào áo khoác đồng phục, lẳng lặng nhìn anh chàng đang đứng ở bên trái trước mặt.

Nam sinh mặc áo đồng phục có mái tóc ngắn gọn gàng. Vẫn giống như những ấn tượng trong tâm trí của cô, khuôn mặt của anh trắng nõn, sáng rực như ánh mặt trời, sống mũi cao và thẳng, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Sau khi quan sát kỹ, cô phát hiện lông mi của anh ta cũng rất dài.

Ban đầu, Hứa Thuần hơi xấu hổ.

Lúc này, anh quay đầu sang bên phải. Dường như anh bị thu hút bởi những trò đùa vui vẻ của các cô gái bên cạnh, khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó anh tiếp tục nhìn về hướng những chiếc xe đang chạy ở bên trái.

Hứa Thuần vừa mới vội vàng chuyển tầm mắt đi, bây giờ đã quay lại nhìn thẳng vào anh từ phía sau. Cô tiếp tục quan sát để tìm ra những điểm khác biệt so với lần trước khi mình gặp anh.

À, ngoại trừ áo đồng phục và cặp sách vẫn giống như cũ thì anh đã đổi một đôi giày khác, từ Adidas sang giày của hãng Nike.

Hứa Thuần nhìn lại đôi giày dưới chân mình và quyết định tuần sau sẽ bắt đầu đi giày Nike.

Dù màu sắc của nó không hợp ý cô nên đã bị cô vứt trong góc tủ giày từ rất lâu rồi nhưng bây giờ nghĩ lại thì cô không ghét nó như trước đây nữa.

Anh đi nó thế nên cô cũng muốn đi.

Một quyết định nhỏ bé nhưng cũng khiến cô vui vẻ hơn rất nhiều.

Nam sinh mặc đồng phục ở trước mặt đang cúi đầu nghịch điện thoại, tay phải thì đút trong áo khoác đồng phục. Hứa Thuần nhìn anh chăm chú, cô phát hiện anh kéo chiếc tai nghe màu trắng ra, sau đó nhét vào tai.

Anh ấy cũng thích nghe nhạc, không biết anh đang nghe bài hát của ai.

Hứa Thuần bắt đàu suy nghĩ về chuyện đó, ánh mắt đã trôi giạt đi nơi khác nhưng vẫn chú ý đến anh.

Không lâu sau, bóng người đó di chuyển, đôi chân của anh đứng trước trạm xe.

Không chỉ có nam sinh mặc đồng phục mà những người xung quanh cũng vội vã tiến lên.

Hứa Thuần thu lại dòng suy nghĩ, phát hiện chiếc xe buýt số năm đã dừng lại ở trước mặt mình.

Cô vội vàng bước lên, đứng ở phía sau một đám người. Cô lo lắng nhìn về phía đầu xe phát hiện nam sinh mặc đồng phục đang đứng ở đầu, anh nhanh chóng quẹt thẻ và đi về phía sau.

Trái tim của cô như rớt xuống, cô cũng rút thẻ xe buýt của mình ra rồi đi lên theo thứ tự.

Một nửa người đang chen lấn trên xe là học sinh, tất cả mọi người đều đang cúi gằm mặt xuống. Hứa Thuần rướn cổ lên nhìn một vòng nhưng chẳng quen biết ai.

Tài xế đóng cửa trước lại rồi nhắc mọi người lùi về phía sau.

Hứa Thuần chen vào không gian trống ở giữa một cách tự nhiên, tay nắm chặt móc vịn để ổn định thân thể, sau đó cô bắt đầu tìm kiếm vị trí của nam sinh mặc đồng phục.

Cô vừa quay đầu đã thấy anh ở ngay sau mình.

Anh đứng sát sau lưng cô, tay cũng đang nắm lấy móc vịn.

Anh vẫn cúi đầu nghe nhạc và nghịch điện thoại, bóng lưng cực kỳ yên tĩnh.

Hứa Thuần hít sâu một hơi.

Trên xe buýt không có cửa sổ, cơ thể mọi người đều tiết ra mồ hôi, cô đưa tay lau cái cổ, vừa dính vừa nóng.

Hứa Thuần quay đầu nhìn về hướng xe đi, sau đó cô lại liếc về phía sau.

Hiếm khi cô với anh được tiếp xúc gần gũi như thế, cô thấy mình thật may mắn.

Hứa Thuần lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi, tận dụng cơ hội này để đo chiều cao của anh. Anh cao khoảng 1m8. Cô chỉ cao hơn vai anh một xíu, thậm chí cằm còn không chạm được đến vai anh.

Cô thở dài một hơi.

Đến khúc cua ở phía trước, mọi người bị ngã ra sau theo quán tính.

Hứa Thuần bất ngờ không kịp đề phòng, may mà cô nắm chắc tay, chiếc cặp trên lưng hơi ngả về sau một chút.

Trong một khoảnh khắc, cô cẩn thận nhớ lại, mới vừa rồi hình như bọn họ đã chạm nhẹ vào nhau.

Lần đầu tiên, một bông hoa rực rỡ đã nở rộ trong trái tim cô.

Bông hoa ấy cứ tiếp tục nở cho đến tận khi nam sinh mặc đồng phục xuống xe.

Hứa Thuần đã thuộc lòng tên điểm dừng mà anh xuống, vẫn là quảng trường nhân dân.

Cửa xe mở ra, cô nhìn anh bước xuống. Cho đến tận khi xe buýt di chuyển, lảo đảo chạy theo hướng ngược lại với anh, bóng dáng của nam sinh mặc đồng phục vẫn hiện lên trong tâm trí, để lại sự nhớ nhung sâu sắc trong lòng cô.

Lần tiếp theo là khi nào?

Hứa Thuần thở dài, trong lòng hơi mong đợi.

Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, lật xem album ảnh. Vừa nãy lúc chờ xe ở trạm dừng, cô cố tình tắt âm và lén chụp một bức ảnh bóng lưng của anh.

Trong tấm ảnh là bóng lưng của một thiếu niên trẻ tuổi, cao gầy và ngay thẳng.