Em & Đầu Heo

Chương 11




Khi Phương Hữu Lân thức giấc vào sáng hôm sau, người kề bên gối nàng đã vào nhà bếp nấu ăn. Nàng đi chân trần đến gần, đứng tựa cửa ngắm nhìn anh. Gương mặt anh vẫn còn vương nét mỏi mệt – kết quả của một đêm gần như thức trắng. Anh làm món sandwhich trứng, bàn tay cầm dao nghiêm túc, tỉ mẩn cắt miếng bánh mì ra làm hai nửa. Thấy nàng đứng ở đó, anh giật mình quát lên một tiếng rồi bước tới bế bổng nàng lên: “Hôm nay anh không cho em đi đâu hết.”

Vào phòng ngủ, anh cẩn thận đặt nàng lên giường, chỗ bị phỏng ngày hôm qua giờ chỉ còn dấu vết màu nâu nhạt, nhưng anh lại lo nó sẽ kết vảy rồi bị tróc ra. Nhẹ nhàng chạm ngón tay lên chân nàng, anh hỏi: “Em còn đau không?” Nàng ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Anh thở dài, hôn nàng tha thiết rồi nói: “Cầu Trời đừng để lại sẹo.” Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn: “Từ giờ em sẽ không cần lo lắng xem có ai thương em hay không, nhưng như vậy có nghĩa là anh phải chịu trách nhiệm với em cả đời rồi đó.” Bỗng chốc, rất nhiều hình ảnh về Phương Hữu Lân chợt ùa về trong tâm trí anh – nàng vừa hút thuốc vừa châm chọc anh là ‘đầu heo’, nàng cùng anh tán gẫu về Hùng Miêu Nhi trong những ngày bị bệnh ở Mexico, nàng thay anh tiếp rượu trên bàn tiệc, nàng chạy vào phòng bệnh rồi gian nan thở dốc, nàng ôm chai rượu nói rằng muốn anh yêu nàng rất nhiều rất nhiều…

Phương Hữu Lân thấy anh cúi đầu làm thinh cả buổi, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Nghe em nói chịu trách nhiệm cả đời anh sợ rồi đúng không?”

Anh ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt như có nhiều đốm lửa nhỏ: “Cái cô bé ngốc nghếch này, ngoài anh ra, từ rày về sau em không được cả tin, không được bỏ mặc hay dễ dàng phó thác bản thân cho bất kì người nào khác, nhớ chưa?”

Nàng cười khì khì: “Coi anh kìa, mới có chút xíu đã cảm động rồi. May mà em không tin tưởng sai người.”

Anh ôm nàng đi rửa mặt, sau đó trở về giường cùng nàng ăn bữa sáng. Ăn xong, anh nói: “Hôm nay em đừng đi làm, chân đang bị phỏng, đi đứng không tiện.”, rồi bỏ đĩa ‘Vượt Ngục’ vào DVD đồng thời lấy một mớ đồ ăn vặt đặt trên giường, “Cho phép em ăn trên giường đấy, nhưng nhớ không được quên bôi thuốc. Hôm nay anh bận họp cả ngày, A Mai sẽ nhắc nhở em. Cơm trưa anh làm xong rồi, buổi trưa em bỏ vào lò viba hâm lại là được. Ngoài đi vệ sinh và ăn cơm, em đừng chạy đi lung tung, nhớ đừng để vết thương dính nước.” Tính anh thích sạch sẽ, trước nay chưa bao giờ cho nàng ăn vặt trên giường.

“Sao anh lại khoa trương như thế chứ? Vậy có khác gì chăn heo đâu, thật tội nghiệp A Mai, đã làm trợ lý tổng giám đốc rồi giờ còn phải làm trợ lý của trợ lý tổng giám đốc.”

“Ngoan nha.” Anh xoa xoa đầu nàng, thật lòng không nỡ rời đi.

“Em sẽ nhớ anh.” Nàng nói với điệu bộ rất nghiêm trang, trước đó thì đã mở một gói khoai tây chiên.

Anh mải đứng im nhìn nàng một lúc thật lâu, cuối cùng mới dằn lòng quay người rời đi.

Mười hai giờ rưỡi trưa, Phương Hữu Lân nghe có tiếng người mở cửa, nàng tạm ngừng DVD chạy ra ngoài xem, lại vẫn là Lý Minh. Thấy nàng chạy đến, anh tỏ vẻ không hài lòng: “Không phải anh đã dặn em ở yên một chỗ, không được lộn xộn rồi hay sao?”

Anh bế nàng vào lại phòng ngủ. Trên màn hình tivi cực lớn là thân hình trần trụi và đầy hình xăm của nam chính. “Sắc đẹp có thể thay cơm.”, Phương Hữu Lân nói.

“Mà sao anh có thời gian về nhà vậy?” Nàng hỏi.

Anh nhìn phớt qua nàng, lơ đễnh hỏi: “Có bôi thuốc đúng giờ không? Sao còn chưa ăn trưa? Người ta có đẹp trai đến mấy thì nhìn cũng không no được.”

Nói rồi, anh vào nhà bếp lấy tôm đã bóc vỏ sẵn từ sáng, cơm chiên và rau luộc còn nóng bưng đến cho nàng: “Em ăn liền đi, anh chỉ ở nhà được hai mươi phút thôi.”

Nàng thoáng chút xót xa, múc một muỗng cơm cho anh: “Đã như thế sao anh còn hùng hùng hổ hổ chạy về nhà làm chi? Anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Anh cũng không thể để bụng đói được cơ mà.”

Hai người mỗi người ăn một nửa phần cơm. Ăn xong anh lại vội vã đi làm. Phương Hữu Lân nhìn chằm chằm màn hình tivi một hồi lâu rồi bấm tắt, khẽ nói với chính mình: “Đẹp trai thì có ích lợi gì đâu chứ.”

Buổi tối Lý Minh về nhà rất sớm, nhìn thấy vết thương của nàng đã phai màu, bấy giờ lòng mới yên ổn trở lại. Anh mua cho nàng thuốc mỡ xóa sẹo và ít đồ ăn vặt. Hôm nay anh họp cả ngày, giữa trưa cũng không được nghỉ ngơi, suýt chút đã ngủ quên trên sofa. Chín giờ Phương Hữu Lân đã kéo anh lên giường, trước khi ngủ nàng hôn anh, thỏ thẻ: “Anh đừng tự trách nữa mà.”

Tối thứ sáu, Phương Hữu Lân đang nằm trên giường thì đột nhiên la lớn: “Sao tự nhiên em quên béng đi thế này?”

“Gì vậy?”

“Hôm nay tan tầm em còn định đi ăn kem Häagen-Dazs.”

Lúc này đã mười hai giờ khuya, Lý Minh nói: “Ngày mai nhất định sẽ cho em ăn thỏa thích.”

Nàng tiếc hùi hụi, mặt xị ra: “If you love her, take her to Häagen-Dazs.”

Lý Minh ôm nàng, bất mãn rủ rỉ bên tai nàng: “Cái câu quảng cáo này không biết đã hại chết bao nhiêu thanh niên tốt rồi.”

“Hẹp hòi quá đi.”

“Anh là thế đấy.”

Đêm đó, trong giấc mơ, nàng chỉ toàn mơ thấy mình được ăn kem Häagen-Dazs. Sáng sớm thức dậy, khi nàng còn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Lý Minh đã đánh thức nàng, kéo nàng đi rửa mặt, thay đồ. Nàng miễn cưỡng, lề mề làm xong hết thảy, mắt nhắm tít, miệng càm ràm: “Em mệt mỏi cả tuần rồi, sao còn làm khổ em?”

Bị anh nhét vào xe, nàng tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Sau khi xe chạy một lúc lâu thì nàng tỉnh ngủ, phát hiện họ đang trên đường cao tốc.

Anh chú tâm lái xe, gương mặt đượm vẻ bơ phờ.

“Mình đi đâu vậy anh?”

“Hàng Châu.”

“Đi tới đó làm gì cơ?”

“Thế em có muốn ăn kem Häagen-Dazs không nào?”

“Có cần phải làm quá vậy không? Lái xe ba tiếng đồng hồ đến Hàng Châu chỉ để ăn kem Häagen-Dazs á?” Nàng kinh ngạc la toáng lên.

Anh không trả lời nàng, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nàng từng kể với anh, cái thời nàng còn ở ký túc xá trong trường trung học, nàng từng cùng cậu bạn trai lén lút chạy đến tiệm kem ven bờ Tây Hồ, sung sướng thưởng thức vị Häagen-Dazs ngọt ngào mát lạnh, những khi ấy nàng cảm thấy cuộc sống hạnh phúc vô ngần.

Đến nơi, xe vừa dừng lại, nàng ôm ghì lấy anh nói: “Sau này em sẽ không tùy tiện vòi vĩnh nữa.”

“Sao vậy hả ngốc?”

“Tại vì anh sẽ tưởng thật.”

Lý Minh vuốt vuốt tóc nàng nói: “Anh bảo em ngốc, thế là em ngốc thật. Em muốn gì không nói với anh thì nói với ai hả? Không lẽ em định nói đại với người nào đó gặp trên đường sao?”

Hai người đã có một ngày tràn trề niềm vui. Buổi chiều Lý Minh đề nghị: “Nếu em thích thì tụi mình ở lại một đêm, mai hẵng về.”

Nàng xua tay: “Không được, ngày mai có hẹn đến nhà bác Long ăn sáng mà anh. Thứ sáu em đã hứa chắc chắn với Long Chiếu Vũ rồi.”

Anh đột ngột thay đổi sắc mặt. Nàng biết anh mất vui, bèn lựa lời nói nhỏ nhẹ: “Anh quen bác Long đã lâu, bác ấy cũng vì thật tình lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, ăn một bữa cơm đâu có khăn chút nào, phải không?”

Từ nhỏ Phương Hữu Lân đã không được sống cùng với ba mẹ, bởi thế nên nàng luôn khao khát tình thân. Nàng rất thích bác Long, bữa cơm ngày hôm đó, bà chỉ cho mọi người những thực phẩm tốt cho làn da. Bà nói, tuy trong da lợn có nhiều collagen nhưng khi ăn vào cơ thể sẽ không hấp thụ được, tốt nhất là cứ dán thẳng miếng da lên mặt, không cần phải phí sức làm mặt nạ dưỡng da.

Sáng hôm sau, Phương Hữu Lân hối thúc Lý Minh rời giường để đi tới nhà họ Long ăn sáng. Anh thở dài nói: “Em không cần phải sốt sắng như vậy.”

“Ừ, không sao. Tám giờ sáng bác Long còn phải ra công viên tập thể dục nữa.”

“Bác Long, bác Long, cả mẹ anh em còn chưa gặp lần nào, tại sao lại nhiệt tình đi gặp mẹ Long Chiếu Vũ đến thế hả?”

Nàng đang quàng khăn, nghe anh nói lời này thì bỗng nhiên nổi cáu, đi đến bên giường gắt gỏng: “Anh không thích gặp Long Chiếu Vũ thì nói toạc ra, mắc mớ gì phải mỉa mai em. Em làm tất cả chẳng qua cũng chỉ vì muốn anh được khỏe mạnh. Anh không muốn đi thì sáng sớm đừng đồng ý với em. Anh cũng không cần khó xử, để một mình em đi, cứ coi như là tự em thích đi, thế thôi.”

Sau đó nàng vơ lấy túi xách, dậm chân đùng đùng bỏ đi. Nàng đón xe đến nhà Long Chiếu Vũ, sượng sùng giải thích là Lý Minh không dậy nổi nên không đến được. Long Chiếu Vũ vừa nhìn thấy nàng thì đã hiểu ra cớ sự, anh ta nói dứt khoát: “Để tôi gọi điện cho cậu ấy.”

Nàng ngay tức khắc ngăn lại: “Không cần, chúng ta dùng bữa thôi.” Bà Long cũng không hỏi một câu.

Bữa ăn sáng ở nhà họ Long thịnh soạn đến mức đáng kinh ngạc, món ăn nhiều không đếm xuể: cà chua trứng, thịt bò ngâm nước tương*, sữa đậu nành, hoa quả, bánh bao và vô số các món ăn chay. Bà Long giải thích: “Nhà bác thay đổi trật tự bữa sáng và bữa tối. Bữa sáng ăn như hoàng đế, bữa trưa ăn như công chúa, còn tối ăn như hành khất. Ăn uống thế này rất hợp lý và khoa học.”

Nàng cười gượng gạo, ăn không thấy ngon chút nào.

Ăn chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, Lý Minh đi trước, bà Long theo sau anh vào nhà.

Anh ngồi xuống cạnh nàng, nhưng không hề nói chuyện với nàng, mà thay vào đó là khen bữa sáng rất thịnh soạn, rồi nói lời cảm ơn bác Long, sau lại hỏi tới chuyện làm thế nào để có bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, tiếp đến thì bày tỏ ý muốn giảm cân để tương lai không bị bệnh tật.

Câu trả lời của bác Long tuy ngắn gọn nhưng ý nghĩ lại rất sâu xa: “Thật ra cách nào cũng đúng, nhưng điều quan trọng nhất ở đây chính là phải giữ cho lòng được vui vẻ thoải mái, không giận dữ, không buồn bực.”

Phương Hữu Lân nãy giờ vẫn cắm cúi ăn, cuối cùng nhịn không được quay sang nói: “Nhìn em làm cái gì? Em có biến thành đồ ăn được đâu mà nhìn.” Bà Long và Long Chiếu Vũ đều nhoẻn miệng cười khẽ.

Anh nắm tay nàng dưới bàn, tỉnh bơ nói: “Anh nhìn em vì sắc đẹp có thể thay cơm.”

Nàng đỏ mặt thẹn thùng, bao nhiêu hờn giận cũng tan thành hư vô.