Em & Đầu Heo

Chương 9




Hai người không đi làm trong suốt vài ngày sau đó. Lý Minh gọi điện dặn dò nhân viên việc công ty, sau đó tắt máy hẳn, dồn hết tâm tư cho Phương Hữu Lân.

Theo cách nói của nàng thì, mấy ngày nay hai người họ ‘quấn lấy nhau’ – ý nghĩa quá rõ ràng.

Thời gian này, nhờ Phương Hữu Lân chăm sóc, Lý Minh khôi phục sức khỏe rất nhanh, mà anh cũng hết lòng hết sức yêu chiều nàng. Một ngày kia, vào lúc nửa đêm, nàng đột ngột choàng tỉnh, vỗ ngực thở dốc: “Khủng khiếp quá.” Lý Minh cũng tỉnh theo, anh ôm nàng, vỗ về thủ thỉ. Nhưng mãi lúc sau Phương Hữu Lân vẫn không thể nào nguôi sợ hãi, chẳng những vậy còn nghẹn ngào muốn khóc. Anh đứng dậy bật đèn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mái tóc dài của nàng rối bời trông rất đáng yêu, anh vén tóc nàng ra sau thùy tai, trìu mến hỏi: “Sao vậy? Em gặp ác mộng à?”

Nàng lặng im không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt. Anh động đậy, nàng lập tức siết chặt vòng tay. Anh không biết nên làm sao với nàng, cuối cùng anh nói: “Anh đi hâm nóng sữa cho em.” Nàng vẫn không buông tay, anh lại phải dỗ dành: “Anh sẽ trở lại ngay thôi.” nàng mới chịu nới tay. Anh ôm nàng, đút nàng uống sữa, nàng uống xong hai muỗng mới nói từ từ: “Em nằm mơ thấy em đứng phía sau gọi anh thảm thiết, nhưng anh vẫn không quay đầu, chỉ để lại cho em bóng lưng mà thôi. Em đau, đau lắm.” Nói xong, nàng chực khóc. Anh hôn lên trán nàng, vội vàng trấn an: “Làm sao có thể chứ, khờ quá, anh vĩnh viễn không bao giờ bỏ mặc em.”

Nàng chìa ngón út nói: “Ngoắc tay, anh nói thì phải giữ lời đó.”

Anh thấy hành động này thật trẻ con, nhưng vẫn chiều theo nàng, chìa ngón út ngoắc tay.

“Ngoắc tay thắt cổ, trăm năm không thay đổi.”* Nàng mới an tĩnh được giây lát, bỗng nhiên nhổ nước miếng vào lòng bàn tay mình, muốn vỗ tay hoan nghênh với anh. Anh thật tình không thể chịu nổi, nhưng thấy vành mắt nàng đỏ ửng, thế là lại bấm bụng làm theo. Vừa xong, anh lập tức lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó thì định lau cho nàng nhưng nàng đã nắm chặt tay, rúc vào lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

(*) Các bạn TQ hay nói vậy.

Sáng sớm thức dậy, anh giục nàng mau mau đi rửa tay. Nàng nhớ lại chuyện đêm qua, bất ngờ ôm ghì lấy anh, rồi còn nhiệt tình cọ tay vào áo ngủ của anh, anh tóm lấy tay nàng. Thế rồi lại thêm một hồi đắm say.

Lúc đang ăn sáng, anh nói: “Ngày mai mình đi làm đi.”

Nàng hỏi: “Vậy anh có còn yêu em, chiều em không?”

Anh nhíu mày: “Hai chuyện này có liên quan à?”

Nàng nghe vậy, buông đũa, phụng phịu: “Đó, hôm qua mới ngoắc tay xong, hôm nay anh đã bỏ mặc em rồi.”

Chưa từng có cô gái nào vừa cố tình kiếm chuyện vừa nhõng nhẽo với anh như nàng, anh không biết làm sao, cuối cùng thấy nàng rưng rưng nước mắt, đành ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lưng nàng: “Ngoan nào, anh sẽ không nuốt lời.”

“Vậy anh còn yêu em, chiều em không?” Nàng kiên trì hỏi cho bằng được mới thôi.

“Chuyện đó là đương nhiên.” Anh hôn nàng.

Nàng bất thình lình ngồi lên chân anh, chậm rãi tựa đầu vào vai anh: “Lý Minh, em yêu anh. Chỉ có điều em thấy hơi sợ.”

Anh bàng hoàng, khoảnh khắc ấy anh cảm giác như cả thân thể được tắm trong ngọn gió xuân, như có dòng nước ấm áp ngọt ngào lấp đầy cõi lòng mình. Anh ôm chặt nàng: “Anh yêu em, anh sẽ không phụ bạc em, sẽ luôn yêu thương em, chiều chuộng em, anh sẽ yêu em thật nhiều thật nhiều.”

Qua một lát, nàng nín khóc, cười nói: “Bây giờ em mới biết, bị thất sủng quả thật rất khó chịu, thảo nào thời xưa mấy cô vợ vua vì muốn tranh thủ tình cảm mà ngay cả phóng hỏa giết người cũng dám làm.”

Ăn trưa xong, anh ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, nàng tựa vào lòng anh chơi game. Chợt chuông điện theo, anh bắt máy, là mấy cậu bạn gọi đến hỏi thăm tình hình sức khỏe, nghe nói anh đã bình phục, bèn rủ anh đi chơi bài. Thời gian anh ở trong nước không nhiều lắm, trước kia hễ có thời gian, anh đều ăn uống chơi bài với họ.

Anh hỏi Phương Hữu Lân: “Em muốn đi ra ngoài không?”

Nàng không ngẩng đầu, trả lời anh: “Không đi người ta lại bảo anh trọng sắc khinh bạn.”

“Cũng không trách anh được.” Anh cười khẽ, thơm một cái thật kêu lên má nàng.

Tới nơi tụ họp, Phương Hữu Lân thấy hai anh chàng đẹp trai đã đến trước, mỗi anh đang ôm một người đẹp ngồi trên sofa uống trà tán gẫu. Hai cô gái đó là chị em song sinh, ăn mặc và diện mạo giống nhau như đúc.

Lý Minh giới thiệu: “Bạn gái tớ, Phương Hữu Lân. Đây là Giải Dương và vợ cậu ấy, Nhậm Tùy Ý. Còn đây là Lê Ý Bình và vợ cậu ấy, Nhậm Tùy Tâm.”

Anh chàng Giải Dương trẻ tuổi đẹp trai trắng trẻo, cười nói: “Ở nhà mà vui vẻ gớm nhỉ?”

Còn anh chàng Lê Ý Bình vóc người vạm vỡ khôi ngô, làn da màu lúa mạch trông vừa nam tính vừa thu hút, lại nói: “Tớ quen cậu ta nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy cậu ta dẫn cô gái nào đến đây.”

Phương Hữu Lân nhẹ nhàng cất tiếng: “Vậy anh ấy chỉ toàn dẫn đàn ông đến đây phải không?”

Hai cô gái kia nghe nàng nói thế liền bật cười ha hả.

Lý Minh làm ra vẻ như quở trách nàng, song cuối cùng chỉ dịu dàng ôm nàng chứ không nói gì.

Nàng tò mò hỏi: “Hai chị này giống nhau như vậy, thế mọi người có bao giờ nhầm lẫn không?”

Bốn người kia quay mặt nhìn nhau, trước giờ họ chưa từng nghĩ đến. Giải Dương nói: “Không bao giờ, ngay cả bóng lưng cũng không nhìn nhầm.”

Lê Ý Bình nói: “Dĩ nhiên là tớ nhận ra vợ mình.”

Hai cô gái kia nổi hứng đùa nghịch, vòng ra sau sofa đứng cạnh nhau, Giải Dương và Lê Ý Bình quay đầu lại, Lê Ý Bình nói: “Nhậm Tùy Tâm, bên trái.”

Cô gái đứng bên phải đáp: “Em mới là Nhậm Tùy Tâm, thử có chút vậy mà cũng không nhìn ra.”, sau đó bực tức đi qua ngồi giữa họ. Giải Dương bỗng nhiên ôm cô nàng, nói: “Nhậm Tùy Ý, em ăn gian nhé.” Lê Ý Bình đồng thời nói: “Giải Dương, cậu canh chừng vợ cậu cẩn thận vào.”, rồi đứng lên nắm tay dắt cô còn lại về chỗ ngồi, “Em có hóa thành tro anh cũng nhận ra em.”

Hai khán giả Lý Minh và Phương Hữu Lân ngồi xem mà hết sức khâm phục, Phương Hữu Lân vỗ tay nhiệt liệt.

Lý Minh hỏi: “Chúng ta còn chờ ai vậy?”

Tùy Ý nói: “Long Chiếu Vũ.”

Tùy Tâm nói: “Để xem lần này anh ấy đưa minh tinh nào tới đây.”

Phương Hữu Lân ngồi cạnh thấy anh chẳng hề vui vẻ khi nghe nhắc đến Long Chiếu Vũ, tuy rằng anh không tỏ bất kì thái độ gì ra mặt.

Ngồi một lát, nàng ra ngoài hút thuốc. Nàng đứng trước cửa sổ, cười đầy mãn nguyện. Nàng rút ra một điếu thuốc, vừa cúi đầu thì nghe bên cạnh có người mở bật lửa, nghe “tách” một tiếng. Nàng ngẩng lên, là Long Chiếu Vũ. Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc vừa gội xong còn ẩm nước, dáng dấp trông rất phong lưu phóng khoáng.

Nàng tươi cười: “Mọi người đang chờ anh đấy.”

Anh ta nhướng mày nói: “Hóa ra hôm đó tôi lo lắng dư thừa rồi, trông cô rất hạnh phúc thì phải.” Giọng điệu anh ta nghe có chút chua xót.

Hai người chìm vào im lặng, anh ta vẫn đứng đó không có ý định vào trong. Rồi rất đột ngột, anh ta đưa cho nàng tờ giấy: “Đây là thực đơn chuyên gia dinh dưỡng thiết kế riêng cho những người bị bệnh dạ dày như Lý Minh, cô tham khảo thử xem.”

Nàng đón lấy, đó là thực đơn bữa sáng, trưa và tối trong vòng một tuần, các món ăn đều được ghi số calories và phương pháp nấu nướng vô cùng chi tiết, vừa đọc đã biết do bàn tay chuyên gia viết nên. Nàng cảm động nói cám ơn. Anh ta nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc nàng tạo thành vòng sáng óng ánh. Giọng anh ta khô khốc: “Không cần cảm ơn.”

Nàng hỏi: “Anh có biết làm thế nào để gặp được chuyên gia dinh dưỡng không? Tôi muốn học hỏi thêm.”

“Mẹ tôi là chuyên gia dinh dưỡng, thực đơn này cũng do bà viết.”

Hai người đang nói chuyện đến đây thì Lý Minh từ bên trong đi ra tìm nàng. Nhìn thấy Long Chiếu Vũ, anh lạnh nhạt chào hỏi rồi khoác vai Phương Hữu Lân nói: “Vào thôi, Tùy Tâm, Tùy Ý đang đợi em chơi cờ nhảy.”