Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 2




Sau sự việc đó, lượng người theo dõi liên tục tăng lên. Trong một giây Lương Chân còn tưởng như quan trời ban phúc, rốt cục cũng có người thưởng thức âm nhạc của cậu. Lương Chân cực kì kích động, lúc nói cho Thiệu Minh Âm còn gắng kiềm chế, cố biểu hiện ra sự quyến rũ trưởng thành không kiêu ngạo, mà Thiệu Minh Âm so với cậu hoàn toàn bình tĩnh, anh chỉ "Ồ" một tiếng, cho cậu xem đoạn video kia.

Sau khi xem xong, trong lòng Lương Chân cảm xúc lẫn lộn. Cậu chống cằm ngồi trên giường, dáng vẻ cân nhắc suy nghĩ như một con Husky muốn nhảy lên và cắn lấy đồ ăn rồi tạo ra một tiếng emmmmmm. Nếu bàn về độ hot, đây thật ra là một việc tốt, những bài hát của Lương Chân đều phải trả tiền để tải về, vì xuất hiện trên hot search mà lượng tải về tăng vọt, thu nhập mấy ngày nay của cậu tăng đến hơn năm chữ số 0.

Nhưng Lương Chân lo lắng một chuyện.

"Anh có bị ảnh hưởng không?" Lương Chân lo lắng hỏi, chân mày hơi nhíu lại.

Cậu biết việc xuất hiện trên mạng đối với cảnh sát là không tốt. Nhớ lại lúc đó, cậu vừa nhận được lời mời của một chương trình kèm theo một voucher chiết khấu, Lương Chân thực sự rất vui, voucher chiết khấu kia lại chỉ còn hạn một ngày, nên khi Thiệu Minh Âm vừa mới tan sở, cậu không nói hai lời liền kéo anh tới trung tâm bán hàng, chỉ sợ bên kia đóng cửa. Tính tình Lương Chân hay nóng vội, chuyện gì cũng vô cùng lo lắng. Thiệu Minh Âm không hỏi đi chỗ nào, nếu sớm biết là đi mua nhà, anh nhất định sẽ thay bộ cảnh phục trước đã.

Lúc Lương Chân lo lắng hỏi, Thiệu Minh Âm vừa mới tắm xong. Anh quên mang áo ngủ, nên lúc bước ra trên người chỉ mặc một chiếc quần lót. Anh quay lưng về phía cậu hướng người tới tủ quần, Lương Chân ôm chầm lấy anh từ phía sau, gác đầu lên vai anh, ngửi mùi thơm của sữa tắm còn lưu lại trên cổ anh.

Thiệu Minh Âm lấy cùi chỏ đỉnh đỉnh lên mặt Lương Chân, muốn nói như vậy anh sẽ không mặc được áo. Lương Chân "Hmmm ~" một tiếng, trái lại hai tay không an phận ôm lấy eo nhỏ của anh càng chặt hơn.

Thiệu Minh Âm cười cười, vùi một tay vào tóc Lương Chân. Phòng của anh rất nhỏ, hai người như hai đứa trẻ dính sát lấy nhau lui về phía sau hai bước liền ngã xuống giường. Anh lấy ra một bộ quần áo trong tủ, vừa định mặc vào Lương Chân liền tóm lấy hai tay anh, nghiêng người ôm anh vào lòng, có chút tủi thân hỏi: "Sao anh không trả lời em?"

Thiệu Minh Âm: "Em muốn nghe?"

Lương Chân hơi méo miệng: "Vâng! Mấy người ở đồn công an nói thế nào?"

Thiệu Minh Âm nói: "Đồn trưởng nói, quản lý người nhà cho tốt vào."

Đáy mắt Lương Chân sáng lên: "Cái gì? Đồn trưởng thừa nhận em là người nhà của anh rồi sao!"

Thiệu Minh Âm: "..."

Thiệu Minh Âm giống như bị Lương Chân coi là con mồi mà chế trụ. Mặc dù anh làm việc văn phòng ở đồn cảnh sát đường Mộc Sơn Ôn Châu năm, sáu năm, nhưng dù gì vẫn đi ra từ trường cảnh sát. Lương Chân tuy cao hơn anh, khung xương so với anh cũng lớn hơn, nhưng chỉ cần anh muốn phản kháng, Lương Chân tuyệt đối không chế trụ được anh. Hẳn là Thiệu Minh Âm không có ý định đó, cũng không thúc Lương Chân thả tay ra, trầm mặc mấy giây, anh nói: "Ngày mai tôi không cần đến đồn công an."

Lương Chân hơi nhướng mày chờ anh nói tiếp, cậu cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Thiệu Minh Âm nói: "Tạm thời cách chức, ngày mai không đi làm."

Lương Chân cố gắng giữ bình tĩnh, đồn trưởng thật không có tình người mà. Cậu ôm gối cá chép lăn lộn trên giường, nghiêng người nhìn Thiệu Minh Âm, chăm chú hỏi: "Đình chỉ mấy ngày ạ?"

"Không nghiêm trọng như vậy, mấy ngày nay có một cô gái mới đến, không phải đến báo án mà là đến gặp anh, việc này quả thật không tốt. Đợt nghỉ phép hàng năm còn chưa dùng, anh tự mình báo cáo, nói muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Lương Chân hỏi: "Một thời gian là bao lâu?"

Thiệu Minh Âm suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Một tháng?"

"Một tháng?! Vậy anh theo em đi lưu diễn đi!"

Thiệu Minh Âm: "..."

"Em biết mà, đồn trưởng làm sao cam lòng tạm thời cách chức anh, hóa ra là nghỉ phép trá hình." Lương Chân nói, sáp người lại gần anh, hỏi, "Họ có trả lương cho anh không?"

Không chờ Thiệu Minh Âm mở miệng, Lương Chân vỗ ngực một cái, chính đáng nói: "Không mang theo lương cũng không sao, em nuôi anh!"

Thiệu Minh Âm: "..."

Lương Chân thừa cơ vùi mặt vào lồng ngực Thiệu Minh Âm, ngón tay cọ cọ lên da anh: "Em nói thật, em nuôi anh!"

Thiệu Minh Âm vỗ vỗ tóc cậu, bất đắc dĩ cười: "Bạn nhỏ Lương Chân, em quản tốt bản thân mình trước đi."

Vừa nghe đến hai chữ "bạn nhỏ", Lương Chân hoàn toàn không phản đối, ở trên ngực Thiệu Minh Âm liếm một chút. Thiệu Minh Âm muốn đẩy cậu ra, mà Lương Chân vô cùng nhanh chóng ngậm lấy ngực anh, vừa cắn cắn vừa gặm gặm.

"Lương Chân..." Thiệu Minh Âm gọi tên cậu, âm thanh có chút khàn, "Đừng nghịch."

"Em không nghịch." Lương Chân lưu luyến nhả ra một chút, rồi lại dùng ngón tay bóp bóp. Da Thiệu Minh Âm không quá trắng, nhưng dưới ánh đèn có cảm giác vô cùng nhu hòa, ngón tay chơi đùa càng không an phận, một tay khác từ trên cơ thể thon gầy không có một vết sẹo nào của Thiệu Minh Âm trượt xuống eo, tìm đến phía sau nắm lấy hai cánh mông căng tròn. Thiệu Minh Âm muốn trốn, Lương Chân liền chặn trước. Cách một lớp quần, kích thước vật kia của Lương Chân lộ ra rõ ràng.

Lương Chân cực kì đắc ý: "Hai mươi mốt! Của em hai mươi mốt!" Nói xong cậu tiếp tục ôm Thiệu Minh Âm bĩu môi thầm thì: "Em cũng hai mươi mốt tuổi! Không phải bạn nhỏ!"