Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 24




"Trở về cũng không có ai." Thiệu Minh Âm lướt ngón tay qua lòng bàn tay:"Bọn họ đều đã qua đời."

Sau câu nói đó, không khí trong phòng rơi vào tịch mịch, Lương Chân ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."

"Có gì mà xin lỗi." Thiệu Minh Âm ra vẻ thoải mái cười, "Sao hiện tại cậu lại hiểu chuyện như vậy? Đem cái hiểu chuyện này dùng ở nơi khác thì thật tốt.... "

Thiệu Minh Âm dụi dụi mắt, vẫn không nhìn Lương Chân: "Cậu nói với tôi quan hệ giữa cậu và cha mẹ không tốt, nhưng dù xấu đến đâu, ít nhất bọn họ vẫn ở đó, chỉ cần người vẫn còn, chắc chắn sẽ có ngày hòa giải, huống hồ——"

"Huống hồ bọn họ không bạc đãi cậu, không phải ai mười chín tuổi cũng giống như cậu, được học trường liên doanh và tiêu tiền thoải mái, không phải lo lắng về những gì mình muốn làm. " Giọng nói Thiệu Minh Âm phập phồng, "Lương Chân, mười chín năm đầu đời của cậu được gia đình bảo vệ, vì vậy bây giờ, ấu trĩ mà không tự biết."

Ấu trĩ mà không tự biết.

Lương Chân cố gắng hướng tròng mắt lên trên, cố gắng nhìn lên trán mình, giống như trên đó viết sáu từ này, ấu trĩ mà không tự biết. Thiệu Minh Âm nói rất đúng, thời gian của Lương Chân trôi qua quá thuận buồn xuôi gió, cho nên mặc dù tính tình cậu xúc động nóng nảy dễ dàng nổi giận, nhưng vì gia đình giàu có nên chưa bao giờ nếm qua vị đắng cuộc đời, thế nên trong cách đối nhân xử thế khó giấu được tính tình trẻ con. Tựa như Tiết Manh nói "Tôi chỉ có tiền", không phải ai cũng đủ điều kiện nói ra câu đó, nếu Lương Chân cúi đầu nhận lỗi với cha, cậu sẽ quay lại khoảng thời gian "Tôi chỉ có tiền".

Cậu thực sự chưa có nhiều kinh nghiệm, cậu thực sự chưa trưởng thành.

Nhưng nếu như cúi đầu xuống, nhìn đôi Nike Air Jordan đặt bên giường, tên nhãn hiệu bên trong giày in màu đen, còn có dòng chữ "life"sastruggle" do Lương Chân vẽ tay. Nếu nhìn thấy nó có lẽ mọi người sẽ nghĩ đối với những người giàu tính khí nóng nảy, mô phỏng cuộc sống trên hàng ngàn đôi giày hàng thật chính là đấu tranh.

Lương Chân trầm mặc quá lâu, Thiệu Minh Âm không nói thêm gì nữa. Một lúc sau, anh tắt đèn. Men theo ánh trăng anh thấy Lương Chân cũng nằm xuống nhưng quay mặt về phía tường. Cậu đã ngủ lại đây nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Thiệu Minh Âm thấy Lương Chân khi ngủ quay lưng về phía anh.

Thiệu Minh Âm không rõ mình nặng lời bao nhiêu, nhưng anh nhìn ra được Lương Chân nghe xong trong nội tâm không dễ chịu, anh mềm lòng muốn an ủi cậu, nhưng Lương Chân đã mở miệng trước.

Lương Chân đối mặt với tường, giống như đang độc thoại: "Tôi đã từng trải qua mấy việc ấu trĩ hơn."

Lương Chân nói: "Đánh nhau, trốn học, đi bar, những việc này tôi đều làm qua rồi. Còn có đi quán net bị bắt......Tôi hiểu Tiết Manh, cái loại suy nghĩ ấy tôi cũng từng có."

Lương Chân nói: "Nhưng cha tôi sẽ không tự mình đến. Vì có người quen nên tôi được trực tiếp thả ra. Tôi cảm thấy so với Tiết Manh, tình hình của tôi vẫn tốt hơn một chút. Tôi thử một hai lần rồi không ôm hi vọng nữa, bởi vì tôi biết mặc kệ bị bắt bao nhiêu lần nữa, ông ta một ngày trăm công nghìn việc, đi công tác trở về, cũng sẽ không khuyên bảo tôi. "

"Sau đó tôi trở nên chán nản, càng ngày càng chán nản và càng cố gắng thu hút sự chú ý của cha mẹ tôi. Mẹ thực sự không thích tôi, bà ấy là một quan chức điển hình, nhỏ nhắn xinh đẹp, hai mươi năm trước nếu có công nghệ như bây giờ, chắc chắn sẽ không tự mình sinh. Cha mẹ tôi chỉ có một đứa con là vì bà ấy quá sợ đau. Tôi nghe nói trước khi sinh tôi ra, bà ấy giống như đang chịu phạt, sau khi sinh chỉ liếc nhìn tôi và nói thêm câu "nhiệm vụ hoàn thành". Chúng tôi chưa bao giờ gần gũi, bà ấy chưa từng chăm sóc đứa con này, từ nhỏ tôi đã ở với ông nội. "

"Thế nên khi còn bé tôi thực sự thích cha, ông ấy ít nhất vẫn đến thăm tôi, còn mẹ tôi bận hết cái này đến cái khác, cùng với cha bằng mặt không bằng lòng, không có tình cảm gì. Khi ấy tôi còn nhỏ, thật muốn đứng xếp hàng cạnh cha..., nhưng về sau tôi phát hiện ra, mẹ tôi căn bản không quan tâm đến việc tôi là ai......"

"Thế nhưng dù thành tích của tôi tốt đến đâu, cha mẹ tôi chưa một lần nào có thời gian đến họp phụ huynh. Họ chỉ có lòng tham không đáy. Khi đó khoảng mười tuổi, tôi không cần bất cứ món quà nào, tiền hay thẻ ư, tôi chỉ muốn...chỉ muốn tình thương của cha mẹ."

Lương Chân co người lại, cái trán và đầu gối gần như chạm vào mặt tường lạnh lẽo: "Tôi muốn được yêu thương."

"Thành tích tốt cũng vô ích, tôi và Tiết Manh giống nhau đều tự tìm đến rắc rối, muốn dùng loại phương thức này để cha quan tâm tôi. Ông ấy đánh tôi hay mắng tôi cũng được..., nhưng ông ấy không thể, lúc nào cũng vội vã đi lại, ngay cả một câu khuyên bảo "lần sau không được làm thế nữa" cũng không có. Khi đó tôi thậm chí nghĩ, cái vò đã sứt mẻ, dù sao cũng như vậy, không bằng cứ thế đập nát. "

"Sau đó rất trùng hợp, tôi nghe được "life"sastruggle" của Tống Nhạc Đình. Khi ấy tầm mười lăm, mười sáu tuổi, về rap chỉ biết đến "Sùng bái vui vẻ" và Châu Kiệt Luân. Lần đầu tiên nghe, tôi thật sự nghe đến khóc, đeo tai nghe mở âm thanh mức tối đa, lặp đi lặp lại rồi tự hát theo. Đến giờ tôi vẫn nhớ cảm xúc mãnh liệt lúc đó, nhưng không có cách nào diễn tả được. Cuộc đời của tôi và Tống Nhạc Đình không giống nhau, nhưng bài hát này có thể làm cho người ta nảy sinh một sự đồng cảm mạnh mẽ, cái loại đồng cảm này chính là...Chính là ngay cả khi anh nghe anh ấy hát một lúc lâu, sau khi nhấm nháp hỉ nộ ái ố vẫn còn vô số rắc rối, anh sẽ cảm thấy mỗi ngày có bao nhiêu vấn đề cần đối mặt, mỗi đêm có bao nhiêuthống khổ phiền não khiến anh không cách nào chìm vào giấc ngủ......"

"Về sau tôi giống như gà non háu đá, dù sao cuộc sống vẫn trôi qua, tôi phải chiến đấu vì chính mình. Đoạn thời gian kia, điểm số của tôi rất tệ, cha tôi cũng thấy không ổn, đã bố trí sau khi tôi tốt nghiệp sẽ vào trường quân đội hoặc ra nước ngoài. Khi ấy tôi không chắc chắn mình muốn cái gì, nhưng tôi biết rõ mình không muốn cái gì. Tôi không muốn làm sĩ quan, tôi cũng không muốn ra nước ngoài, cha không chú ý đến tôi, vậy tôi sẽ đi về phía nam. "

"Vì vậy tôi tới Ôn châu, cũng bắt đầu nghiêm chỉnh chơi rap, trò chuyện với những người cùng chí hướng, sẽ thúc đẩy quỹ đạo phát triển của rap. Luyện battle, freestyle ai cũng sẽ xấu hổ, cũng đều xem qua "8 Mile" của Eminem, rap tiếng Trung thì có "Almost, sir" của MC Hotdog, rồi cả Trần Quán Hi, và cuối cùng vẫn là "life"sastruggle" của Tống Nhạc Đình. Chúng tôi đã thảo luận, rốt cuộc "Cuộc sống là phấn đấu" hay "Cuộc sống là vật lộn". Ai cũng có cách nhìn của mình, bởi vì mỗi người có một sự đồng cảm riêng từ bài hát này. Bài hát ấy vẫn ở đó, mọi người đều nghe cùng một bài hát, nhưng thực sự nghe ra cái gì thì mỗi người đều không giống nhau. "

"Ai cũng phục bài hát này, bởi vì bài hát này rất thật.... Mỗi lần tôi nghe người khác đọc rap đều cảm thấy rất thẹn, đúng ra phải cảm thấy tích cực, nhưng có quá nhiều xe bán vé, underground có rất nhiều beef, đứng lên battle thô tục hết bài này đến nài khác, đâu còn có năng lượng tích cực. Nếu tôi là người ngoài cuộc, từ bên ngoài vòng tròn nhìn vào, tôi sẽ nghĩ giống như cha tôi, đây là mấy tiết mục cây nhà lá vườn. "

*beef: rapper công kích lẫn nhau

"Nhưng không thể phủ nhận loại âm nhạc này có sức mạnh không thể thay thế được. Nó có thể không thanh lịch, nhưng nó chân thật...Chính là kiểu tôi nhìn anh thấy khó chịu, tôi dùng bài hát để chửi anh, trong trận đấu battle tôi không dùng đến một từ "bẩn" nào cũng có thể thắng anh, tôi chính là ưa thích horse, ticket cars, làm gì có ai không thích horse, ticket cars..., tôi vì cái gì không thể rap horse tiket cars. Tôi yêu cái gì tôi rap cái ấy, tôi trải nghiệm cái gì, tôi nghĩ cái gì, tôi viết ra cái ấy, không có một câu nào giả dối. Nếu muốn nói về tinh thần của rap, đối với tôi, đây chính là tinh thần."

*horses, tiket, cars: là những vật truyền cảm hứng cho nhiều rapper

Lương Chân quay lưng lại, nằm thẳng người nhìn chằm chằm vào trần nhà: "Bởi vì đủ chân thực nên mới có thể đồng cảm mãnh liệt. Đó là lý do tôi thực sự thích rap."

"Tôi không có đem rap làm ra ngụy trang phản nghịch, làm vũ khí chống lại người nhà. Tôi chính là yêu thích, thật sự yêu thích, tôi hi vọng chính mình có một ngày cũng có thể viết ra một bài hát mạnh mẽ như vậy."

"Tôi biết rõ trong mắt anh tôi ấu trĩ, chưa có lớn lên, tôi làm cái gì cũng có thể là hành động theo cảm tình, nhưng với rap thì không phải, ngay từ mới bắt đầu đã không phải."

Lương Chân nói: "Nói như vậy nghe ấu trĩ phải không, nhưng tôi thật sự thích rap."

Lương Chân nói xong, tiếp tục nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cậu không thể diễn tả rõ những gì mình muốn nói, cậu chỉ muốn nói ra. Đối phương là Thiệu Minh Âm, cậu tin tưởng Thiệu Minh Âm, những gì cậu nói với Thiệu Minh Âm đều thật lòng.

Và Thiệu Minh Âm đã lắng nghe, hơn nữa anh luôn chú ý đến cử động của Lương Chân, anh nói: "Tôi không nói rằng cậu không nên đi theo con đường cậu muốn đi."

Lương Chân lật người, nghiêng về phía Thiệu Minh Âm: "Anh đang nghe tôi nói à.... "

"Ừ, đang nghe."

"Sao anh tốt như vậy, anh luôn ở đây."

"Nếu tôi không ở đây thì cậu làm sao bây giờ?" Thiệu Minh Âm cười rất nhẹ, "Tôi không ở đây thì ai dỗ cậu?"

"A......" Lương Chân còn có chút chậm chạp, nhưng rất nhanh ý thức được Thiệu Minh Âm ám chỉ cái gì, "Vừa rồi rõ ràng anh đã nghe được, anh còn bắt tôi lặp lại lần nữa!"

"Làm sao nào, bạn nhỏ lại thẹn thùng rồi? Tôi đây không dỗ nữa đâu."

"Không thẹn thùng, không thẹn thùng!" Lương Chân lắc lắc thân thể ở trong chăn làm ầm ĩ: "Anh không thể nói không giữ lời, anh phải dỗ tôi!"

"Được rồi, tôi dỗ, cậu để tôi ngẫm lại......" Thiệu Minh Âm không chần chờ lâu, "Bây giờ tuy cậu chơi rap không kiếm được tiền, nhưng về sau nhất định sẽ kiếm được."

"Ừ..." Lương Chân được voi đòi tiên, "Còn gì nữa không nha."

"Mặc dù Lương Chân ấu trĩ, nhưng Lương Chân vô cùng ngây thơ, vô cùng đáng yêu."

"Tuy rằng Lương Chân bốc đồng và thiếu kiên nhẫn, nhưng tính tình Lương Chân rất đơn thuần, chính trực chân thật."

"Tuy rằng Lương Chân chỉ mới vài tuổi, nhưng Lương Chân nhất định sẽ chậm rãi lớn lên, một đường tiến về phía trước, chờ đến năm hai mươi lăm tuổi...Ừm không cần đến hai mươi lăm tuổi, cậu nhất định sẽ trở thành mặt trời rực rỡ. "

"Ha ha, anh thật tốt." Nghe Thiệu Minh Âm nói, nội tâm Lương Chân ấm áp, "Tôi sẽ luôn luôn đi về phía trước!"

"Ừ." Thiệu Minh Âm lên tiếng, "Cố gắng xông về phía trước.... "

"Được, cái kia..." Lương Chân dừng một chút, cậu nghĩ tới Thiệu Minh Âm mười chín tuổi. Không chỉ là mười chín tuổi, tổn thương trong lòng bàn tay, rời Thạch Gia Trang đến Ôn châu......Lương Chân muốn biết tất cả.

Nhưng cho dù có biết, Lương Chân cũng không thể quay lại và bước vào sáu năm đó, cậu chỉ có thể đem những vết sẹo kia xé mở một lần nữa, nhưng nếu như đi lên phía trước—— đi lên phía trước, cậu sẽ cùng Thiệu Minh Âm đi lên phía trước.

"Vậy anh sẽ đi cùng tôi, trở thành một người rực rỡ chói mắt? "

Phản ứng đầu tiên của Thiệu Minh Âm là muốn nói "Sẽ", nhưng anh nhịn được, khoảng cách giữa hai người quá gần, quá gần, lại mơ hồ không thấy. Thiệu Minh Âm lớn hơn Lương Chân, trải nghiệm nhiều hơn Lương Chân, lo nghĩ cũng nhiều hơn Lương Chân, anh tuyệt đối không thể đâm thủng suy nghĩ ấy.

Thiệu Minh Âm mỉm cười lảng tránh: "Bạn nhỏ, chờ cậu thật sự có cái ngày đó, cậu sẽ không cần một cảnh sát đường phố nhặt về nhà nữa."

"A? Anh lại nói bóng gió cái gì rồi?" Lương Chân nhướng mày, phát hiện sự việc không đơn giản, "Anh nói giống như tôi làm nhà giàu mới nổi liền lập tức bỏ vợ, anh là vợ ư? Tôi Lương Chân là loại người này sao?!"

Thiệu Minh Âm bị chọc cười: "Vậy cậu phải nổi giận với tôi nha.... "

"Hừm..., tôi phải giận!"

"Vậy thì...Vấn đề này để nói sau đi." Thấy Thiệu Minh Âm không muốn trả lời, Lương Chân thức thời trước tiên lui một bước. Về việc trở nên rực rỡ chói mắt kia cậu không có ý tưởng gì, cậu không biết chính xác mình có thể đi đến đâu, nhưng chỉ cần Thiệu Minh Âm ở ngay trước mắt cậu, vấn đề kia cũng không quan trọng nữa.

Hơn nữa đối với Lương Chân, có một số việc và tin tức khẩn cấp hơn. Hôm nay cậu tới ngoài việc muốn cho Thiệu Minh Âm nghe bài hát mới, thật ra còn có một sự kiện cậu muốn nói cho anh biết.

Lương Chân nói: "8 dặm Underground về đến Ôn Châu rồi."

Thiệu Minh Âm hỏi: "Đó là trận đấu gì sao?"

"Là đấu rap battle, địa điểm tại đường Tam livehouse, tôi báo danh rồi." Lương Chân dừng một chút, hỏi: "Anh có thể đến xem không?"