Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 48: Anh là thứ gì? (tiếp theo)




Phía tây công viên 100 cây số là khu chung cư bỏ hoang. Nơi này âm u hẻo lánh không bóng người, cây cối um tùm che lấp đi, rất khó có thể nhìn thấy vào ban đêm.

Tầng 3 của căn lầu, tám tên đàn ông cao lớn, mặt bợm chợm hung dữ, thân hình xăm chằn chịt, tay cầm gậy, mã tấu, súng,... bất cứ vật gì có thể gây sát thương, miệng đang cười rên, uống rượu say nồng rồi ca cẩm về những cô nàng hầu đêm ở quán bar, không khỏi đưa mắt sang nhìn cô gái nằm ngất trên đất phía sau đống bàn ghế hỗn độn. Tên đàn ông đưa mắt lướt trên da thịt nàng ta một cách thèm thuồng nhỏ dãi, cặp mắt sáng quắt khi nhìn vào phía trong cổ áo, hơi thở nàng đều đều cộng thêm hơi rượu làm tên đó đê mê sôi máu. Đứng phắt dậy đi về phía nàng.

Tiếng cười ranh mảnh của tên đó vang lên.

Mấy tên đồng bọn nhìn nhau lắc đầu khuyên ngăn:“Đại ca người đừng đụng vào con đàn bà đó. Chúng ta chỉ được lệnh trông chừng, chờ người cần tới...”

“Tao chỉ vui đùa chút thôi mà! Việc gì làm quá lên vậy. Tao bảo đảm ả ta sẽ nguyên vẹn” khuôn mặt tên đàn ông trở nên xảo hoặc.

Cô gái nằm trên đất không ai khác chính là Ngọc, cô đã tỉnh, nhưng đầu óc đau như búa bổ, cảnh vật xung quanh thu vào mắt là một sự mờ ảo. Thấy bóng mờ một người đàn ông đang hướng tới, cô muốn đứng dậy nhưng sức lực bị gì đó hút cạn, tay chân lỏng lẻo. Mấp máy miệng nhưng cũng không thể nói được gì, thanh quản như bị đứt đoạn đau rát.

Đây là đâu cô không phải đang ở công viên sao? Hưng đâu rồi? Sao cô lại ở đây và bị như thế này? Còn người đang đi tới kia là ai? Hưng à?

Tên đàn ông hôi rượu đi tới bế cô vào góc.

Dù không thấy rõ nhưng vệt màu tím hiện lên nơi phía đầu hắn. Không! Không phải hưng! Tóc anh màu vàng không phải tím. Hắn là ai?

Bị vứt trong đám bàn ghế, bàn tay to lớn ở đâu tới

không yên phận chui rúc vào trong làn áo cô, sờ mó vũ nhục. Hắn cười khanh khánh vì được hưởng cực phẩm. Ôi làn da mịn màng sờ vào như muốn bấu nó cho chảy máu ra, rồi bộ ngực này nữa thật sự khiến cho tên đó muốn cô ngay lập tức.

Vẫn còn mơ màng nhưng cô ý thức được tên đó đang làm gì mình. Cơ thể nóng đón nhận lực đạo ở ngực mạnh bạo cấu xé. Bất chợt ùa tới là cái lạnh da thịt, rồi những tràn hôn, cắn, gặm ngắm quanh chiếc cổ trắng liếm dần xuống. Uất ức, cô chỉ biết khóc, cơ thể vô luận không nghe lời cô cứ nóng lên, mềm nhũn. Không động đậy nhúc nhích được.

Cô không muốn như thế này. Có ai không cứu tôi. Cứu tôi!!

Khuôn mặt lạnh lùng cùng cử chỉ nhếch mép hiện lên trong đầu cô. Đôi mắt đỏ rực lên nhưng dịu dàng nhìn cô. Lời nói đó còn đọng lại trong tâm trí 'Tôi hôn cô rồi nên cô là của tôi!' Quyết định bá đạo đến buồn cười, và 'cô muốn bị bọn con gái chà đạp sao?' Lo lắng nhưng lại không biết cách thể hiện. Hôn! Cả nụ hôn của cô. Hắn đã cướp mất. Thân thể này cũng từng bị hắn dở trò đồi bại. Đáng lẽ hắn phải có trách nhiệm tất cả mọi chuyện hắn làm với cô. Vậy mà tại sao hắn không tới cứu cô? Vỹ!! Vỹ ơi!

Rầm... rầm! Xoẹt...

Tiếng sấm đánh lên những hồi mạnh bạo, kèm theo sét bao trùm vạn vật rẽ ra chiếm bầu trời, chớp mấy cái đã đánh ngã gãy cành cây.

“Shhh.. sao tao thấy... lạnh quá” Đồng bọn ngồi bên ngoài nhìn nhau hỏi, cả người bắt đầu run run “tao cũng... thấy vậy. Tự nhiên đang bình thường không hiểu sao tay tao tê cứng”

----