Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 61: Hôn lễ (tiếp theo)




Anh chàng tuấn tú đi tới bên cô, với phong thái lịch lãm, anh cuối xuống sờ tay lên vết thương.

Mái tóc màu hơi nâu vàng che đi đôi mắt biết mỉm cười làm nổi bật lên là làn da trắng sáng không tỳ vết như làn da em bé, cánh môi đầy đặn khiến người ta chỉ muốn chạm vào để cảm nhận sự mền mại, mũi chim ưng nhưng lại không thô kệch mà hài hòa với tổng thể khuôn mặt. Anh lại còn có tính cách nhu hòa, từ tốn. Không gian ác như hắn!! Chỉ mới tiếp xúc ít, nhưng cô cảm thấy anh chàng này không những tuấn tú mà còn khí chất hơn người. Khí chất của một bậc trượng phu.

Một lát sau, da thịt cô liền lại. Cô thấy nhưng không hoảng sợ gì. Còn anh lại lo cô không quen nên vội giải thích:"Chỉ là loại thuốc kì diệu thôi! Đừng sợ".

"Cạch" các cô gái trên tay mang đồ trang điểm bước vào. Họ đứng xếp hàng cúi đầu chào về hướng cô. Rồi bắt tay sửa soạn cho cô.

"Làm gì vậy?" Ngọc hỏi.

"Sắp đến giờ rồi, lo nhanh tay". Anh chàng nhìn cô nở nụ cười rồi quay sang nói một câu với các cô gái. Sau đó, anh rời khỏi phòng.

Cô mệt mỏi, tâm muốn thoát nhưng lí trí lại không cho. Nó bắt cô chờ, kiên nhẫn đợi, tìm kiếm thứ có thể giúp cô thoát. Phải hết sức nhận nhịn.

Ở tầng phòng khách. Nơi diễn ra sự kiện đặc biệt hiếm có. Các vị thần cai trị cũng hội tụ đủ về đây. Đông vui, mọi người bắt tay nhau, nói chuyện, trao cho nhau những cái nhìn thiện cảm. Không khí có vẻ rất tốt. Nhưng trước mắt nào phải thật. Toàn mặt nạ không đấy, sợ có lột ra cũng chưa chắc đã hết. Ở đây chỉ lợi dụng nhau thôi. Cũng như mong được vị cai trị nơi này có thể ban bớt ân huệ mà không lấy mạng họ.

Vốn dĩ, người có quyền lực tối cao không phải thần Dớt, thượng đế, hay bất kì ai... như trong truyện cổ tích. Không phải các vị thần nào cũng trường thọ đến hàng ngàn năm. Tất cả sinh mạng của họ đều nằm trong tay người này - Thần chết! Đối với ngài sinh mạng này rất nhỏ bé, chỉ cần nắm bàn tay lại một cách nhẹ nhàng thôi, dù là người có ma pháp cao siêu thế nào cũng phải tan biến.

Ánh sáng mờ ảo, tối tăm, nhưng đủ để thấy mọi vật. Phòng lớn đến mức mấy cái khách sạn desor 5 sao cộng lại cũng kém xa. Cánh cửa sổ lớn bằng mặt kính xuyên qua là cả một khung ảnh ảo dịu. Bên trên ngàn sao tụ lại tạo nên dải ngân hà đẹp mắt, bên dưới là các loại cây hoa kì lạ hiếm có, xa xa mấy mũi nhọn tòa lâu đài nổi bật.

Tiếng nhạc tắt, đèn tắt. Vầng sáng trắng từ đâu chiếu xuống chiếc ghế đồng đen lớn, mạ thêm vàng vào chân và thành ghế.

Mọi vật trở nên im ắng, chờ đợi hắn xuất hiện.

"Bịch bịch!" Tiếng bước chân vang lên. Nghe có vẻ nhẹ nhàng thư thái nhưng một hồi làm mọi người cũng căng thẳng. Ai cũng biết gặp hắn khó thế nào. Mà lần này lại chính hắn gửi thư mời đến dự tiệc, còn là tiệc cưới nữa, thật là khiến họ một phen hú vía. Chậc chậc.. không biết cô gái có thể cướp đi trái tim bắng đá của vị thần này. Mừng vui bao nhiêu cũng chưa biết bị ngài ngắm trúng là vinh hạnh hay bất hạnh.

Thần chết vào sảnh trên chân mang giày da mũi nhọn thả vào không gian, dáng vấp thẳng, cơ thể cân đối không trọng lực. Hắn đưa mắt tà mị nhìn xuống bên dưới, môi nhếch lên tạo đương cong hoàn hảo.

Các vị thần nam e dè không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy, chỉ sợ sẽ quá gây sự chú ý. Còn các nữ thần xinh đẹp trong bộ dạ phục lộng lẫy, trang điểm kĩ càng, muốn được hắn chú ý, cố phô ra những đường nét mê người.

Thần chết! Hôm nay ngài thật mê người trong bộ áo vest trắng cổ điển. Tựa vị thần lạc xuống địa thế.

Cảnh Tuấn đến bên ở cách xa ngài cúi chào, được sự cho phép mới tới gần, nói nhỏ vào tai ngài gì đó, ngài gật đầu hài lòng rồi cho lui.

Hôm nay, tôi sẽ có được em! Ngọc Nhi à!

----

Thứ 7 hoặc chủ nhật ra tiếp ạ