Endless Love

Chương 5: Trip Down To Pensieve Land




Sáng hôm sau Harry cảm thấy có thêm động lực. Cậu càng ngày càng nghĩ rằng khi cậu yêu Draco một lần nữa, hai người có thể quan hệ tình dục … khụ … là có lại những gì họ từng có! Đúng thế! “Harry, làm dịu hooc môn của mày đi!”

Sau khi tắm rửa, Harry đi lại nhộn nhịp quanh nhà bếp. Cảnh tượng này đập vào mắt Draco khi anh đi xuống cầu thang. “Harry yêu dấu, tại sao em dậy sớm thế, mới 8 giờ … và tại sao em lại làm bữa ăn sáng, anh đã nói là anh có thể làm chúng rồi mà?”

Harry nhún vai. “Không sao, tôi hơi ngạc nhiên là khả năng nấu nướng của tôi không quá tồi tệ.” Cậu mỉm cười với anh. “Tóc thật đẹp.”

Draco rên rỉ. “Oh Merlin,” Harry chăm chú nhìn những chiếc bánh mà cậu đã làm trong nỗi sợ hãi. “Dù sao thì em đã nhìn thấy anh xấu xí trước đây, anh chắc chắn bây giờ cũng không khác gì so với lúc đó.” Anh ngồi xuống ghế. “Bên cạnh đó, em phải yêu tất cả của anh, và anh không phải lúc nào cũng là một Draco – hoàn – mỹ.”

Harry cười. “Không quá tệ đâu.” Cậu xoa tóc anh khi đi ngang qua. “Thực tế thì, anh trông khá dễ thương với mái tóc lộn xộn này đấy.”

Draco cười toe toét.

“Mình đã có thêm vài lọ kí ức!” Hermione nói vang khi bước vào nhà. Cô cười toe toét khi bước vào bếp. “Đi nào các chàng trai, đã đến lúc để xem thêm một số ký ức rồi.”

Harry thực sự nhào vào ôm cô ấy trong sự phấn khích và bắt đầu việc đi xem các kí ức.

Họ đã dành nhiều thời gian để xem tất cả những kỷ niệm về những năm sau ở Hogwarts của Harry. “Ồ, chúng tôi đã bao giờ xa nhau chưa?”

Hermione cười. “Thành thật mà nói, đôi khi không thể tách rời hai người ra khỏi nhau.” Cô ấy thở dài. “À, mình chắc rằng đây là kí ức người cuối cùng … ừm, ngoại trừ kí ức của Draco.” Cô bật một bóng đèn màu hồng. “Ừm, mình sẽ đi ngay bây giờ, mình biết rồi, để mình tự đi, mình sẽ quay lại vào ngày mai.”

Harry gật đầu và Hermione rời đi ngay sau đó. “Ừm …” Bầu không khí hơi căng thẳng. “Có thể bắt đầu, không?”

Thật xấu hổ …

“Vậy …” Draco lo lắng. “Anh nghĩ anh sẽ cho em thấy nụ hôn đầu tiên của chúng ta, em thấy được không? Nó rất có ý nghĩa, bởi vì đây là khi chúng ta thực sự nhận ra rằng chúng ta, ừm, em biết đấy, với nhau …”

Harry gật đầu. “Vâng, tôi nghĩ đây là một cơ hội quan trọng, đúng không?”

Hai người nhìn chằm chằm nhau vài phút, Harry không chắc đó là do bối rối hay căng thẳng. Cuối cùng Draco cũng lên tiếng. “Vậy thì, chúng ta hãy thực hiện nó!” Đôi mắt của Draco mở to. “Không được tốt, em biết không, những kí ức, …”

Một nụ cười khúc khích chạy ra khỏi bờ môi của Harry. “Ồ, âm thanh khá là…” Một vài tiếng cười khúc khích … sau đó cậu không thể kìm nó lại, cậu cười to. Khuôn mặt Draco trở nên đỏ hồng như quả cà chua.

“Không phải do buồn cười, không phải lỗi của anh, nó, anh không kìm được…”

Harry gật gật đầu, vẫn cười, cười đến chảy nước mắt:”Tôi xin lỗi,” Nhưng cậu không có vẻ gì là xin lỗi cả! “Wow, tôi chỉ cảm thấy tốt để cười thôi.” Draco thở dài. “Chúng ta hãy xem một vài ký ức.”

Harry cảm thấy nóng. Rất rất nóng. Cậu đã chứng kiến ​​nụ hôn đầu tiên của hai người, tuy rằng cảnh tượng đã bị censored không ít. Cậu chắc chắn mọi cảm xúc đã được trưng bày hoàn mỹ trên khuôn mặt của cậu. Làm thế nào để cậu sẽ sống sót khi nhìn thấy “lần đầu tiên” của hai người đây?!

Draco cũng không hơn cậu bao nhiêu. Suy nghĩ về nụ hôn đầu là một việc, xem nó diễn ra là một việc hoàn toàn khác! Giọng của anh có chút khàn khàn:”Vậy … ôi, em nghĩ sao?”

“Nó rất thú vị.”

“Điều đó không hay một chút nào.”

“Ồ, không, tôi nghĩ nó là …” Harry đỏ mặt. “Chúng ta không nên nói về điều này ngay bây giờ, vẫn còn những ký ức khác nữa mà?”

Oh, Merlin. Họ có bao giờ làm gì khác ngoài hôn hít? Họ hiện đang xem nụ hôn khóa môi đầu tiên của họ.

Không phải trong thực tế! Đây là những những kỷ niệm của hai người …

Harry – người thật – không nhận ra mình đang nhích lại gần Draco hơn và thậm chí trước khi cậu nhận ra mình đã làm điều đó, cánh tay của Draco đang quàng trên vai cậu.

Và họ đang âu yếm!

Cậu và Draco đang âu yếm! Và … cậu thích điều này!

Vì vậy, có lẽ cậu không hoàn toàn yêu Draco, nhưng cậu đã có một số cảm xúc dành cho anh. Cậu đang xem xét ý định ở cùng anh và những việc khác.

Draco dường như hụt hơi khi họ kết thúc với một ký ức khác. “Hmm,” anh thở dài. “Em có muốn ăn tối không? Ừm, kí ức tiếp theo là lần đầu tiên của chúng ta … vì vậy, nó sẽ mất một thời gian.”

Harry cười ngọt ngào. “Tôi rất thích ăn tối,” đôi mắt cậu lóe lên tinh nghịch. “Nhưng trước tiên, tôi muốn thưởng thức thứ khác.”

“Cái—?” Draco chưa kịp nói hết câu, bởi vì Harry vòng tay quanh cổ anh và đâm móng tay vào cổ anh. Draco đã bị sốc không nhẹ, nhưng khi Harry bắt đầu liếm vào tĩnh mạch của anh, anh buông ra một tiếng rên rỉ.

Tiếng rên của Draco dường như đẩy Harry đi xa hơn. Cậu nhún vai, rít lên một tiếng qua kẽ răng. “Mm, Draco.” Draco thở dài lặng lẽ.

Đôi mắt của Draco bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Hơi thở của anh trở nên ngắn và nhanh hơn, không thể ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra. Có vẻ như đã rất lâu từ lần cuối cùng Harry làm vậy với anh. Merlin, làm thế nào cậu đã sống sót trong tuần qua nhỉ?

Harry dần dần cắn vào cổ, hút máu theo cái cách như cuộc sống của cậu phụ thuộc vào nó.

Đôi mắt của Draco mở to. Chúa ơi, làm thế nào cậu đã sống sót trong giờ qua?

Harry ngừng hút máu và nhàn nhã liếm cổ Draco, chữa lành vết thương cậu đã gây ra. Cả cậu và Draco vẫn chưa nhận ra, nhưng vết cắn của cậu hơi lớn, đủ để thoảng ra mùi máu như hương dâu tây …

“Tôi nghĩ,” Harry lẩm bẩm, đủ lớn để Draco nghe thấy. “Tôi quan tâm đến anh, Draco Malfoy … mặc dù thực tế là tôi hầu như không biết anh.”

“Em biết anh, Harry, đâu đó sâu thẳm tâm hồn em, em vẫn còn nhớ anh.”

Harry đảo mắt. “Anh có bị nhầm lẫn không?”

“Em yêu nó.”

Harry cười khúc khích. “Tôi cũng nghĩ vậy.”