Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 21: Dol Amroth (1)




“ Chủ quán, còn phòng không? “

Người đàn ông hiệp sĩ tiến vào bên trong, tháo chiếc mũ giáp đang đội trên đầu xuống và nói chuyện với vị chủ quán đang đứng tại quầy. Ngoài anh ta còn thêm 4 người đi theo phía sau, đều mang trên mình vũ trang đầy đủ.

“ Còn thưa ngài, xin hỏi ngài muốn bao nhiêu phòng? “

“ Ba phòng, còn nữa hãy chuẩn bị cho chúng ta cả thức ăn. “

Nói xong, đối phương đặt lên bàn là một túi tiền, với âm thanh tiếng lách cách vang lên. Rồi chờ vị chủ quán nhận lấy, và dẫn bọn họ tiến lên trên lầu.

Eothur hơi tò mò về chàng trai có mái tóc đen, và ánh mắt màu xám dẫn đầu bọn họ. Cặp mặt của hắn quan sát tất cả cho đến khi họ thật sự biến mất trên cầu thang.

Khi vị hiệp sĩ vừa bước vào, tất cả mọi người đang tập trung dưới sảnh này đều chợt im lặng. Phải chờ đến khi đám người đó biến mất, thì họ mới bắt đầu thảo luận sôi nổi với nhau trở lại. Eothur vảnh tai mình lên, nghe được một số tin tức khá hay ho.

“ Này, cậu có biết anh ta là ai không! “ Không đơn thuần là một câu hỏi.

“ Là ai? “ Một người không biết tò mò hỏi.

“ Anh ta là Erchirion, con trai của hoàng tử Imrahil, công quốc Dol Amorth. “

“ Có phải lần trước cậu ta đã kéo quân viện trợ cho thành phố Osgiliath không? “

“ Đúng vậy, chính là cậu ta. “

Eothur nhếch môi mỉm cười, xem ra người đàn ông hồi nãy cũng khá nổi tiếng đây. Hắn ngồi yên trên bàn thưởng thức lấy đồ ăn và nước uống của quán. Cùng với đó là lắng nghe thêm một số thông tin hữu ích cho mình.

Chờ cho đến khi mọi thứ toàn là tin nhảm hay lời đồn đại, Eothur mới đứng dậy. Bước lên chiếc cầu thang tồi tàn làm bằng gỗ, đến lầu hai.

“ Ồ “ Eothur thốt lên trong tâm trí mình. Đối diện hắn là một hiệp sĩ trong năm người họ vừa mới bước ra khỏi phòng, anh ta liếc qua hắn. Dùng một ánh mắt quan sát rất cẩn thận, phân tích từng mọi thứ mà mình nhìn thấy.

Không phát hiện thứ gì khả nghi, anh ta bước qua một phòng bên cạnh, tiến vào trong. Mọi thứ chỉ mới xảy ra trong vài giây đồng hồ. Eothur nhún vai, rồi trở lại phòng của mình.



Sáng hôm sau, Eothur vừa mở mắt tỉnh dậy. Hắn liền đã nghe thấy âm thanh di chuyển nặng nhọc trên sàn gỗ ở bên ngoài, chắc hẳn bọn họ đang dự tính rời khỏi đây. Xem ra họ đi thật là vội vã. Vì tò mò hắn ngồi dậy, tiến gần bên cửa sổ nhìn ra phía sân trước của quán trọ.

“ Ngài không cần đi vội vàng như vậy chứ? “

Erchirion quay ra sau lưng, nói với người bạn, cận vệ của mình.

“ Chúng ta cần trở về nhanh chóng, bạn của ta. Dù sao ta đã rời khỏi Dol Amroth đã khá lâu, trên hết sinh nhật em gái ta cũng sắp được bắt đầu. Nếu nó không thấy mặt ta, nó sẽ phá banh tòa lâu đài mất. “

“ Em gái ngài,… Lothiriel… con bé sắp đến tuổi trưởng thành thì phải. “

Erchirion thở dài, nói. “ Phải, năm nay con bé sẽ tròn đủ 16 tuổi. “

Nói hết lời, anh ta liền leo lên lưng ngựa. Như cảm nhận có ánh mắt đang quan sát mình, anh ngước đầu nhìn lên phía trên cửa sổ, phát hiện có một chàng trai mái tóc đen.

Chắc hẳn là một người lữ hành, một nhà thơ gì đó. Không nghĩ nhiều nữa, anh quay đầu trở lại ra lệnh.

“ Di chuyển… “



Eothur ngáp dài một hơi, hắn leo trở lại chiếc giường gỗ, nằm ngủ thêm một chút nữa. Dù sao mặt trời chỉ vừa mới ló rạng, nằm nướng thêm một chút cũng không có vấn đề gì.



Vài ngày sau, Eothur đang đi bộ theo lối mòn, hắn chỉ cần vài giờ đồng hồ nữa là có thể tới công quốc Dol Amroth. Ngước nhìn xung quanh mình, trên con đường giờ này không có một chút bóng người nào xuất hiện. Ngoài những âm thanh của lũ chim, côn trùng,… kêu in ỏi trong các khu rừng ở hai bên ven đường, tạo ra một cảm giác bất an, kỳ dị nếu hắn là một người bình thường.

Vừa cất bước thêm một đoạn đường nhỏ. Phía trước mặt Eothur liền xuất hiện những cái bóng dáng của một nhóm người di chuyển bằng ngựa ở phía xa xôi.



Erchirion vừa trở về được Dol Amroth được vài ngày, anh liền được gặp em trai mình, Amrothos.

Nó là đứa em trai thứ ba trong gia đình của anh. Ngay dịp anh vừa trở về nó liền tới trước cửa phòng và rủ đi săn bắn. Hy vọng có thể tìm được một con lợn rừng, gấu nâu nào đấy trong khu rừng để làm vang vẻ thêm chiến tích của mình.

Vì quá nhàm chán với những ngày ở nhà, nên Erchirion quyết định chấp nhận lời mời, lên đường cùng em trai mình.

Cả đoàn 12 người di chuyển trên lưng ngựa, vì mặc giáp sắt rất bất tiện cho việc săn bắn nên họ chủ yếu trang bị là giáp da, vũ khí cũng lấy cung tên làm chính.

Đang để ngựa di chuyển nước kiệu, Erchirion quay đầu nói chuyện, bàn tán với em trai mình. Trong một khoảng khắc liếc mắt, anh phát hiện phía trước có một cái bóng đen của người nào đó.

Và nếu như anh nhớ không lầm, con đường mòn này hình như đã rất ít được sử dụng. Bởi vì nó băng qua những cánh rừng hoang dã tràn ngập lũ thú dữ. Nên các đoàn thương nhân cũng đã khá e ngại, họ thường di chuyển trên con đường bên kia rừng, gần sát với bờ biển.

Thấy thế anh nghiêng đầu bảo với em trai mình.

“ Tăng tốc thôi Amrothos. “

Hai bên ngày càng sát vào nhau. Eothur đã có thể thấy loáng thoáng phía trước mình là một nhóm người mang vũ khí cung tên, giáo dài,… cưỡi ngựa chiến. Đây có thể là một nhóm kỵ binh nào đó đang đi săn bắn.

Mất vài phút sau, Eothur thấy hai bên cuối cùng cũng sắp chạm mặt, nên hắn tiến sát vào bên lề đường, rồi tiếp tục đi thẳng. Và trong vòng vài giây đồng hồ tiếp đến, bọn họ liền nhanh chóng đến đối diện chỉ cách tầm 20 mét.

Eothur ngước đầu cũng vô tình phát hiện ra, người đàn ông dẫn đầu bọn họ khá quen quen, hình như hắn mới gặp anh ta mới gần đây thì phải. Dừng bước chân mình lại nhìn chằm chằm, rồi cái khuôn mặt nghiêm nghị đó khiến hắn chợt nhớ lại. Đây không phải là Erchirion, con trai hoàng tử Dol Amroth sao.

Họ mới gặp nhau được vài ngày, do anh ta không mang trên mình bộ giáp sắt, mà thay vào đó là bộ giáp da nâu, cộng thêm đeo cung, thế nên phải mất một chút thời gian sau mới nhớ lại được.

Hắn cúi mặt xuống, rồi tiếp tục di chuyển. Nào ngờ, những người phía trước không đi ngang qua, mà họ lại dừng trước mặt hắn. Erchirion kéo dây cương, khiến con ngựa của anh ta dừng cấp tốc, rồi nhìn xuống người trước mặt, đang ẩn mình cơ thể trong chiếc áo choàng đen, anh ta hỏi.

“ Ngươi là ai

Tại sao ngươi lại đi trong con đường mòn bị bỏ hoang này,

Hay ngươi là một tên trộm, tên cướp đang bị treo tên ở đâu đó. “

Eothur đang ẩn khuôn mặt mình trong đầu bồng, để thể hiện sự trong sạch của mình, hắn tháo nó xuống. Chào hỏi người đối diện một cách lịch sự.

“ Tôi là Eothur xứ Rohan, một người lữ hành đang phiêu lưu ở Trung địa, tôi đang muốn tới công quốc Dol Amroth. “

Erchirion hơi nhíu mày một chút, anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy người trẻ tuổi phía trước, chắc hẳn cậu ta cũng chỉ tầm mới ngang tuổi Amrothos, mà đã trở thành một người lữ hành. Cậu ta cũng can đảm lắm mới dám bước vào những con đường u ám thế này.

Anh cũng không nhớ rằng, họ đã gặp mặt tại quán trọ. Dù sao, Eothur khi đó cũng ẩn núp trong tối, hắn để ý tới anh ta và anh không hề để ý, quan tâm tới người lạ mặt này.

Hai người họ đơn giản là người qua đường, bất kể lúc này cũng vậy.

“ Rất ít người Rohan nào đi tới nơi này, nhất là một mình như cậu ”

Erchirion dừng lại chút, rồi nói tiếp “ Rohan, nổi danh với những kỵ sĩ nhanh nhẹn và can đảm. Chào mừng cậu tới vùng đất của Dol Amroth, mà cậu tên Eothur à, ta thấy cái tên này quen quen. “

Eothur mỉm cười, hắn trả lời nhưng không công khai thân phận thật sự của mình.

“ Vâng thưa ngài, có thể ngài biết một người nào đó có cái tên này chăng. “

Anh ta trầm tư một chút, rồi gật đầu. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm về hắn, một người bình tĩnh, nói chuyện trầm ổn, khôn khéo như vậy khó mà có thể là một tên trộm, tên cướp. Hơn nữa phong cách của đối phương khiến anh có chút cảm nhận đây là một người có ăn học, không phải là một người con nông dân bình thường, hắn đã tạo cho anh có chút thiện cảm nhẹ nên anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

“ Eothur, cậu là một người lữ hành, những người đi một mình như cậu, về sau tốt nhất là đừng đi con đường này. “

Eothur hơi chút khó hiểu, hắn móc ra tấm bản đồ, hỏi anh ta.

“ Con đường này có vấn đề sao, nhưng sao tôi thấy trong bản đồ,… “

“ Tôi nghĩ bản đồ cậu đã khá lâu rồi. Bây giờ con đường mòn này rất ít được sử dụng, những người đi một mình như cậu rất dễ gặp nguy hiểm.

Còn có một lối mòn ở phía nam, nó sẽ dẫn thẳng tới Dol Amroth và hầu hết mọi người đều sử dụng nó. “ Một người trẻ tuổi bên cạnh Erchirion nói, trong cậu ta tầm ngang tuổi với Eothur.

Eothur hơi im ắng, cậu ta nói như vậy xem ra hắn đi lạc lối thật. Thảo nào cả ngày hôm nay di chuyển, hắn không gặp được bất kỳ một con người nào ở đây, chưa kể đến đám cỏ hoang mọc dài ở ven đường nữa.

“ Vậy thì thành thật cảm ơn các vị. “

Erchirion mỉm cười, đáp.

“ Không có gì, chúng tôi bây giờ còn có việc. Hẹn gặp cậu tại Dol Amroth sau. “

Nói xong lời tạm biệt lịch sự, anh ta cũng kêu mọi người tiếp tục di chuyển, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tiến về mục tiêu là khu rừng mà họ cần đến. Còn hắn đứng đó quan sát mọi người rời khỏi, cho đến khi họ chỉ còn là cái bóng, rồi quay lưng tiếp tục lên đường.



Amrothos hơi tò mò, cậu quay đầu hỏi anh mình.

“ Anh từng gặp cậu ta à. “

Erchirion lắc đầu đáp. “ Chưa bao giờ “

“ Vậy thì tại sao,… “

“ Linh cảm, chỉ đơn thuần anh có linh cảm đối phương không phải là người bình thường. “

“ Và giờ,… “

“ Anh vẫn cảm thấy cậu ta không hẳn là một người lữ hành bình thường. Mà thôi, chúng ta chỉ là người gặp mặt qua đường, không cần tò mò đến cậu ta như vậy. “

Amrothos trầm tư gật đầu. Rồi nghĩ đến những con mồi sắp thành chiến tích của mình, cảm giác hưng phấn đó khiến anh quên bén luôn về cuộc gặp gỡ khi nãy, ném chúng tuốt ở tận sau đầu.



Sau một hồi lặn lội, cuối cùng Dol Amroth đã hiện lên trước mặt Eothur.

Dol Amroth là một công quốc nhỏ nằm trong lãnh thổ của Gondor. Và mối quan hệ cả hai có thể nói là chư hầu với nhau. Tuy nhiên nói là chư hầu, thật ra cả hai lại rất thân thiết, như anh em ruột thịt. Dol Amroth cũng chưa bao giờ nổi dậy, hay Gondor cũng chưa bao giờ coi thường, ép đặt điều lệ bất công gì với công quốc nhỏ này cả.

Về nơi này thì được quản lý, cai trị bởi các hoàng tử. Tất nhiên hoàng tử của họ không phải là hoàng tử thuộc hoàng tộc Gondor mà là do chính người của Dol Amroth quản lý.

Nói là hoàng tử, thực chất nó cũng chẳng kém gì với quyền vua của một nước, chỉ là do nó là một công quốc nhỏ thuộc Gondor, nên không xưng là vua mà chỉ xưng là hoàng tử.

Nói về sự khai sinh của Dol Amorth thì Eothur cũng không nhớ rõ ràng lắm. Chỉ biết một số thứ, như ban đầu tại thời đại thứ nhất, loài sinh sống đầu tiên của nơi này là người Elves, thuộc dòng tộc Sindar, những người di cư từ vùng đất Beleriand, nơi mà bây giờ đã chìm xuống đáy biển do cuộc chiến thịnh nộ.

Bọn họ xây dựng một bến cảng mang tên là Edhellond.

Vào cuối thời đại thứ hai, một số người Numenor thuộc hội Faithful đã tới đây sinh sống. Được nhà vua Elendil, cha của Isildur,… ban tặng họ vùng đất nơi này để cai quản.

Ban đầu cái tên vùng đất này không phải là Dol Amroth, mà là,… hắn cũng chẳng nhớ rõ. Tuy nhiên hắn biết tại sao nơi này lại mang tên như vậy, nó gắn liền mới một mảnh truyện lịch sử, tình yêu cảm động của người Elves.

Mọi chuyện bắt đầu như thế nào nhỉ, từ nhà gái trước đi.

Nimrodel, là một cô gái người Elves, cô thuộc dòng tộc Nandor, là một trong những cư dân đầu tiên của khu rừng Lorien trước khi hai tộc khác là Sindar và Noldor di cư tới. Và cô là một trong những người không hề ưa thích sự có mặt của hai tộc đó trong khu rừng.

Cô sống tách biệt với họ, rời khỏi khu rừng Lorien, và ở một nơi gần dòng sông. Nhưng một điều gì đó vô tình đã xảy ra, cô đã đem lòng yêu một trong những con người Sindar là Amroth, nhà vua đầu tiên của khu rừng Lorien. Chỉ kỳ lạ thay, hai người họ yêu nhau, mà cô lại không đồng ý cưới anh ta.

Có lẽ là vì cô không muốn sống chung với những người Evles Sindar, hay Noldor trong rừng.

Rồi cho đến sự kiện tồi tệ gì đó xảy ra ở Moria, chính Eothur cũng không rõ ràng lắm, vì hắn chưa đọc một cuốn sách nào viết về nó. Chỉ biết rằng điều đó khiến cho hai người họ buộc phải di cư, và rời khỏi trung địa để đến vùng đất của các Valar.

Trong quá trình đó, hai người họ thất lạc nhau. Amroth đã tới được bến cảng Edhellond, anh đứng trên con tàu cuối cùng của bến, chờ đợi mong mỏi lấy tình yêu của mình.

Nhưng số phận lại thật trớ trêu, khi một cơn bão đột nhiên xảy ra, ập đến. Nó khiến con thuyền phải rời bến, buộc cho Amroth phải nhảy xuống biển, bơi đi với cái niềm hy vọng là có thể trở lại bờ.

Càng buồn bã hơn khi thế giới như đang từ chối lấy anh ta. Những dòng nước cuốn mạnh mẽ đã nhấn chìm thân hình nhỏ bé ấy xuống tận sâu thẳm của đại dương, ngăn cách anh và người yêu của mình.

Còn về Nimrodel, thì mất một thời sau đó cô mới tới nơi.

Và khi đến cô đã không tìm được một con thuyền nào cả ở bến cảng, mọi thứ đã rời khỏi. Bằng một cách nào, có lẽ là có người đã kể lại cho cô biết được tin Amroth đã chìm vào đáy biển.

Một sự thật quá ngang trái và đau đớn, vừa nghe được thì nó đã khiến trái tim Nimrodel tan vỡ ra từng mảnh vụn như một viên pha lê yếu ớt rớt xuống đất. Về sau thì cô biến mất. Cũng từ đó, không ai còn tìm được tung tích của cô.

Biết được câu chuyện tình yêu đau buồn, hoàng tử đầu tiên là Galador, con trai của Imrazor, người Numenor, và Mithrellas, một Silvan Elves, người đã đồng hành đi theo Nimrodel. Có thể chính bà cũng đã kể cho anh nghe về câu chuyện này, vì thế anh đã đặt tên cho vùng đất này là Dol Amroth. Cái tên ấy được lưu truyền đến tận nay.