Ép Hôn

Chương 2: Chương 2





Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đến nhà mới, ngôi nhà này còn có phần lớn hơn nhà nó, trước sân trồng nhiều loại cây cảnh quý, đc tỉa rất cẩn thận, lối đi đc lát sỏi trắng y như nhà nó. Thik thật. Ngay khi vừa bước xuống xe, con bé đc ông quản gia đưa nó vào một thư phòng lớn, có một ông lão đứng xoay lưng về phía nó, nhìn ra ngoài vườn. Ông lão quay mặt lại nhìn nó.
- Chào ông.
- Chào cháu, chắc cháu là Trang Thanh? Ta là ai chắc cháu đã bik. Cháu hãy xem như đây là nhà mình, cứ tự nhiên.

- Vâng ạ.- Nó lễ phép trả lời.
Tất nhiên nó bik ông là ai, ông là Trần Nguyên, chủ tịch của một tập đoàn lớn có tiếng trên toàn thế giới, và cũng là ông nội của cái tên chết tiệt mà nó sẽ phải cưới. Từ ông Trần toát ra một sức mạnh vô hình khiến ng` khác phải nể sợ, kính trọng. Giọng nói cũng thể hiện con ng` ông, một con ng` nghiêm nghị, cương quyết. Nó cảm nhận đc những điều đó. Sau đó, ông quản gia dẫn nó đi tham quan nhà. Nơi này quả thật là rất rộng, và cũng rất đẹp. Cả bên trong lẫn bề ngoài đều thể hiện một sự sang trọng, cao quý. Biệt thự này lớn hơn biệt thự nhà nó nhiều, theo phong cách hiện đại nhưng vẫn rất dung hòa với cổ xưa. Nó thik nhất là khu vườn, rất rộng, có cả một bãi cỏ xanh mướt, một vườn hoa và một vườn nhiều loại cây khác. Phải công nhận là nơi đây thật tuyệt, cứ như ở thiên đường vậy, chỉ có điều thiên đường này lại trở thành địa ngục đối với nó, bởi vì ai chứ? Ko ai khác chính là cậu chủ nhà đây, tên con trai mà sau này nó sẽ phải gọi là "chồng" (con bé này lo xa wa). Thật là tiếc mà, nếu trên đời này ko có tên đó thì thế giới này cũng chẳng bị nổ tung hay gặp bất cứ một tai họa nào đại loại như thế, thậm chí là sẽ tuyệt vời hơn, hoặc giả dụ nó sinh ra là con trai cũng đc, như vậy nó sẽ ko phải cưới tên đó. Nhưng những điều nó ước sẽ chẳng bao h thực hiện đc, nó bik mà. Chán thế đấy!

Đến h ăn tối mà con bé vẫn chưa thấy mặt cái tên đc gọi là "chồng sắp cưới" của mình, hắn ta đi đâu đến tận bây h vẫn chưa về, lạ thật. Mà thế cũng khỏe, vậy nó càng đỡ gai mắt, j` chứ nó sẽ chẳng thể tươi cười khi nhìn thấy mặt cái tên đó đâu, cái tên đã hủy hoại cuộc đời tươi đẹp của nó. Con bé hứa rằng sẽ tự kiềm chế mình để ko dần cho tên đó một trận nhưng nó cũng ko chắc là mình có thể làm đc ko vì vậy tốt nhất là đừng để nó nhìn thấy hắn ta. Tốt nhất là thế. Sau khi ăn tối, con bé lên thẳng phòng mình. Phòng của nó cũng khá rộng ( con bé là một đại tiểu thư mà, thử ng` khác xem), nó sắp xếp đồ dạc sao cho trông thật giống cái phòng cũ rồi ra ban công đứng. Hôm nay trăng rất sáng, gió thổi lồng lộng. Con bé đứng một hồi rồi leo lên giường đi ngủ. Tự nhiên nó nhớ nhà quá.
3h sáng. Con bé ngồi phắt dậy, nó vừa nghe thấy tiếng động. Có lẽ vì lạ nhà nên nó mới dễ thức giấc như vậy, chứ bình thường á, ko đời nào. Con bé dỏng tai lên nghe ngóng, tiếng động ngày càng nghe rõ, ko lẽ là trộm? Con bé ko dám bật đèn, vơ tay xem có cái j` dùng để tự vệ đc ko. Ko có. Chẳng có j` để nó tự vệ cả. Tiếng động h đã nghe rất rõ, có vẻ như là tiến vào phòng nó. Con bé hơi hoảng, lần đầu tiên nó gặp tình huông này. Cửa sổ bỗng bật mở. Thôi chết, lúc nãy con bé quên đóng cái cửa sổ. Một bàn tay nắm lấy thành cửa sổ. Con bé run run, đứng nép trong góc phòng. Một thân hình ng` hiện lên. Con bé ngày càng hoảng. Một cái chân đặt xuống nền phòng nó. Con bé đã chuẩn bị tinh thần để hét lên. Bây h thì đã có nguyên một ng` đang đứng trong phòng nó. Hàm con bé cứng đơ, ko hét lên đc, còn tên trộm thì đang tiến đến chỗ nó. Lần này thì tiêu thật rồi- con bé lo sợ nghĩ. Tên trộm ngày càng gần nó. Có vẻ hàm con bé đã hoạt động lại. Con bé hét lên: "Aaaaaaaaaa...Uhm...Uhm...!" Tên trộm bịt miệng con bé lại, gằn giọng: