Ép Hôn

Chương 6: Chương 6





Sau mấy ngày thi, con bé tự cho phép mình nghỉ xả hơi một xí bằng cách đi dạo chơi trong thành phố. Đây là lần đầu tiên nó đc đi chơi mà ko cần có vệ sĩ theo nên nó rất vui. Lúc trước ông và bố nó bắt nó đi với 2 ng` vệ sĩ lúc nào cũng theo sát làm nó bực mun chết, chẳng còn hứng chơi nữa. Bây h thì khỏe rồi, nó yêu bố chồng nó quá đi thôi, nó mun làm j` thì làm, chẳng sợ ai ngăn cản là nguy hiểm hay này nọ j` nữa. Haha...Con bé đi khắp nơi, mua sắm đủ thứ, nó chơi như chưa từng đc chơi. Cuối cùng, vì do mải chơi nên bây h là 10h tối rồi mà nó vẫn chưa về nhà. Dám cá là mọi ng` sẽ lo lắm đây- Con bé thầm nghĩ rồi đi về, nhưng trong lòng vẫn còn mun chơi lắm.
Great! Bây h là 11h tối và nó vẫn chưa về tới nhà. Tại sao ư? Vì nó bị lạc đường chứ sao. Bây h thì tốt rồi, làm sao về nhà đây, bik vậy thà để vệ sĩ đi theo còn đỡ hơn- con bé tự trách mình rồi cố gắng lê bước, nhớ lại bằng cách nào mà nó đến đc đây. A, điện thoại. Đúng rồi, sao nó ngu thế nhỉ? Gọi điện cho bố chồng mới đc. Ngay khi lấy điện thoại ra, nó liền từ bỏ ngay ý định đó. Lý do rất đơn giản, điện thoại nó hết sạch pin từ khi sáng kia, nó đã kịp sạc đâu. Hic! Số nó đúng là xui xẻo mà. Đúng lúc nó ko bik trút giận lên ai thì có một đám ng` chặn nó lại.
- Cô em xinh nhỉ. Đi chơi một mình à? Đi với bọn anh cho vui nhé.- một tên có vẻ là con nhà giàu ăn chơi hỏi nó.
- Tránh ra, tôi ko rảnh để chơi với các ng`. Biến đi.
- Ơ kìa, sao lại cự tuyệt thế kia- một tên khác tiến lại nắm lấy tay nó.
- Bỏ ra.- Con bé hét lên, định cho tên hỗn láo kia một bài học thì đã có ng` nhanh tay hơn nó, đấm tên kia làm hắn ngã xuống đất. Chưa đầy một phút, những tên còn lại cũng bị đo ván. Con bé nhìn, chà, là một tên con trai khá đẹp. Hắn ta đã giúp nó nhưng nó cũng tỏ ý chẳng vui mấy, nó đang định trút giận lên mấy tên kia mà, thôi thì trút giận lên hắn cũng đc.

- Cô ko sao chứ? Sao lại đi một mình thế kia, trời tối rồi mà?
- Tôi chẳng sao cả. Tôi đi một mình hay 2 mình thì mặc kệ tôi, liên quan j` đến anh, zô zuyên.
- Ơ, tôi giúp cô để bị cô **** à?- tên con trai hậm hực đáp.
- Tôi có bảo anh giúp đâu, là anh tự nhiên xông vô đó chứ, h còn mun tôi cảm ơn à. Anh có đang mộng du ko đấy?
- Cô...- tên con trai định nói j` đó nữa nhưng đúng lúc đó thì xe của thư kí Lý chạy tìm thấy con bé, nó leo lên rồi đi mất. Hắn ta chỉ bik đứng nhìn chiếc xe chở con bé đi khuất bóng. Rồi ko hỉu sao mà hắn lại cười, nụ cười đầy vẻ thú vị.

-----------------------------
Sáng hôm sau con bé dậy muộn, chân nhức mỏi- hậu quả của việc đi bộ suốt ngày hôm qua. Tối qua phải cố gắng lắm con bé mới thuyết phục đc ông và bố chồng đừng nói chuyện này cho ông và bố nó bik, nếu ko đảm bảo là sẽ có một lô một lốc vệ sĩ qua đây cho nó chọn lựa. Mà nó thì chẳng thik thế chút nào. Bố chồng nó sau cùng cũng đồng ý làm con bé vui chết đi đc. Bố chồng nó thật là tâm lý mừ. Càng ngày nó càng yêu bố chồng mình. Hi hi...
Hôm nay nó phải ở nhà cả ngày, ko đc đi đâu để chuẩn bị ngày mai bắt đầu đi học. Cứ ngồi một chỗ hoài làm con bé chán mun chết, nó bắt đầu đi quanh nhà. Nhìn mọi ng` ai cũng có việc làm còn nó thì ngồi ko làm nó ngứa ngáy chân tay quá (sướng thế ko thik, lại thik khổ). Khi đi ra ngoài vườn, con bé thấy một cô gái trạc tuổi nó đang trồng hoa, thế là nó nhào vô lun. Cô gái đang làm thì tự nhiên thấy con bé ở đâu chạy lại đào đào bới bới phụ cô thì hoảng quá.
- Tiểu thư sao lại ở đây? Ông chủ mà thấy thì tôi chết chắc.
- Ko sao đâu, ông và bố đều đi làm rồi, ko thấy đc đâu. Tôi ngồi một chỗ chán chết, cho tôi làm với đc ko? Trước đây tôi vẫn thường tự trồng hoa trong phòng mình mà. Cho tôi làm với. Nhé?
- Nhưng mà...- cô gái định nói ko đc nhưng khi bắt gặp ánh mắt cầu xin của con bé, cô lại thôi- tiểu thư chỉ đc làm đến trước h ông chủ về thôi nhé.