[Fanfic Đam Mỹ] [SessInu] Yêu Một Người Có Lẽ...

Chương 17




Cô vốn đã sớm tỉnh dậy nhưng vẫn đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Vài tia nắng thu dịu nhẹ rơi trên tóc cô, đôi mắt có chút sưng đỏ nhìn về phía cây tầm cửi bám víu trên cành cây lớn. Kanna nhìn chủ tử đau buồn như vậy cũng buồn theo. Nàng là do cô cứu về rồi cho làm cung nữ hầu cận, từ trước đến nay chưa từng bạc đãi nàng. Nàng cũng rất mong cô được hạnh phúc nhưng dòng đời đưa đẩy, phận nữ nhân chỉ có thể nghe theo sắp xếp của phụ mẫu mà thôi. Thở dài ngao ngán, nàng lay cô:

- Tiểu thư, người mau dậy chuẩn bị. Chúng ta còn phải tới tham kiến Thái Hậu và Vương Tôn nữa

- Đợi thêm chút nữa, ta muốn ngồi thêm chút nữa – cô nói, thanh âm như không khí mong manh

Nàng cúi đầu lui ra ngoài, có lẽ nàng biết người có khả năng làm cô tốt lên.

*Thao trường

Tất cả các quân lính ở thao trường hiện đang không ngừng hô hào, gào thét cổ vũ cho hai người trong trận. Hắn ngàn vạn lần cũng không muốn đụng vào Thiên Sinh Nha (TSN) nhưng hôm nay vì nhất định không được đả thương đối thủ nên đành phải rút kiếm ra. Gã cầm một thanh trường kiếm chỉa vào hắn thủ thế, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm. Hắn vẫn bình đạm như cũ, tay buông xuôi theo cơ thể. Ngay lúc cả hai phát khí tức đặc trưng của mình lên cũng chinh là lúc trận đấu bắt đầu!!!!!!!!!!!!!!!

Gã vung trường kiếm ngay hông hắn lên, hắn nhẹ nhàng tránh né. TSN vốn không dùng để đấu nên không hề có cảm giác sát khí của vũ khí. Gã hơi nhíu mày. Một thanh kiếm không mang sát khí sao có thể đấu chứ? Hắn chẳng hề quan tâm, tập trung tránh đòn. Đánh được gần một khắc hắn cũng chỉ thủ chứ không công, điều này khiến gã bực mình. Chẳng lẽ hắn lại khinh thường gã đến vậy ư? Lướt qua hắn rồi đáp xuống sân đấu, ổn định thân thể và đợi hắn đáp xuống gã hướng hắn khiêu khích:

- Vương Tôn, ngài từ nãy chỉ thủ không công, phải chăng kiếm của người có vấn đề đi?

- ... – hắn bảo toàn im lặng

Quân sĩ hai bên hò hét càng thêm kịch liệt, hai bên gần như sắp đánh nhau tới nơi thì đằng sau hắn có một thanh kiếm phóng tới. Quân bên hắn đồng loạt hít khí lạnh sau đó dáo dác tìm người ném kiếm. Gã nhướn mày cười khẩy, châm chọc hắn:

- Aizzz Vương Tôn, ta nói người chớ giận. Ngay trong thao trường của mình mà lại có ngươi ném kiếm ám hại vậy là sao đây? Có nhiều người muốn sát hại người thật đó!

Hắn chung thủy giữ biểu cảm băng lãnh, tiến hai bước cầm cán kiếm rút lên. Chỉ là một thanh kiếm đã gỉ nhưng nếu nhìn kĩ lại có thể nhận ra đây là thanh TTN trước khi biến hình. Như vậy cũng đủ biết người ném kiếm là ai rồi. Hắn khẽ nhếch bạc môi hướng gã đang lộ ra biểu tình khinh thường, nói:

- Trận đấu bây giờ mới bắt đầu

Ngay sau đó một cơn gió trắng táp về phía gã, ánh lạnh của vũ khí sượt qua tai. Gã nhanh chóng hoàn hồn giơ kiếm đánh trả. Binh lính ở dưới không ngừng trầm trồ kĩ thuật dụng kiếm của chủ tướng, mà lẫn trong đám người thô lỗ lộ ra hai thân ảnh đang......................................... đấu mắt với nhau. Hà hà, mấy bạn đoán trúng rồi, là cậu và y đó mà. Ca ca đánh nhau mà hai vị đệ đệ đáng yêu này vẫn còn thời gian cùng nhau đấu mắt đây, mà không phải đấu mắt bình thường đâu còn có tia lửa xẹt qua xẹt lại kìa. Cậu dứt khỏi trước ngước mặt nhìn hắn đang đấu trên kia. Lúc nãy nghe gã khiêu khích như vậy thiếu chút nữa thôi là cậu xông ra tẩn cho gã một trận rồi đấy. Này nhá, ca ca ta đã khoan nhượng mà dùng TSN rồi, gã lại ăn nói hàm hồ, thật không biết điều mà! Cậu tức giận liền muốn che vào đưa TTN cho hắn nhưng là đám nam nhân thần khinh thô lại còn đang hăng máu kia chắn còn tốt hơn bức tường làm cậu không vào được đành nhắm mắt ném liều, hy vọng tới được chỗ hắn hoặc là trực tiếp rơi vào đầu tên Natsu kia làm gã bất tỉnh luôn đi là tốt nhất. Biết là TTN vào tay hắn sẽ không có biết hình được nhưng còn hơn bị gã chê bai, nếu hắn dùng nguyên hình của TTN đánh bại được gã thì đảm bảo thanh danh của gã sụp đổ là diều đương nhiên. Nghĩ vậy cho có không khí chứ cậu cũng không chắc nguyên hình có thể đánh được thanh trường kiếm của gã đâu, dù sao nó bây giờ cũng chỉ là thanh kiếm gỉ mà thôi.

Trái lại, y có vẻ rất tự tin. Gì chứ thanh kiếm quèn kia (dạ thì quèn, quèn mà chém đứt tay ông Sess, chém bây tan tành đó a) lại có thể đánh bại trường kiếm của gã sao?! Thật vi diệu đi, há há. Trận này gã thắn chắc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Về phía hai vị ca ca kia ta chỉ có thể diễn tả bằng từ: ÁC LIỆT mà thôi.

Từng đường kiếm sắc bén lao về phía đối phương, nhằm đúng chỗ yếu hiểm đâm tới. Gã cố để bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra kia chứ? Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm gỉ sao có thể chống đỡ được lâu vậy chứ? (nó làm từ răng nanh của baba Khuyển Đại Tướng đó a~). Hắn thì dồn toàn bộ sát ý vào từng đường kiếm vung ra, liên tiếp đâm vào những chỗ khó phòng thủ như sườn, hông, cổ, mắt... ý định hạ gục gã rất rõ. Gã phải vất vả lắm mới né được đòn của hắn xuất ra chứ đừng nói đến tấn công. Cả hai tiếp tục đánh, thời gian cứ thế trôi, rất nhanh đã qua 2 canh giờ. Binh lính dưới kia đã oải lắm rồi nhưng nhị vị chủ tướng của họ sức quá là trâu đi~. Liên tục đấu 2 canh giờ mà không hề nghỉ ngơi, bọ họ đứng nhìn thôi mà đã oải thế này nè.

Hai nhân vật chính của chúng ta thật sự đã cho thời gian và mọi thứ xung quanh ra sau đầu, trong mắt cả hai chỉ còn sát ý muốn giết đối phương. Đột nhiên TTN sau thời gian đấu quá dài không chịu được mẻ một miếng, mảnh vỡ rơi xuống chân y. Y nhếch mép nhặt lên mảnh vỡ hướng cậu cười châm chọc. Cậu lo lắng cố nhìn kĩ thân ảnh của hắn trên kia, lấy hơi hét thật to:

- CA CA, NGƯƠI NHẤT ĐỊNH THẮNG

Hắn nghe thấy tiếng cậu, TTN hình như tâm kinh tương thông với cậu “xẹt” mội cái biến thành đại đao. Hắn lợi dụng sơ ý của gã vung đao hô một tiếng “Phong Thương” chém xuống gã. Gã không né kịp tốc độ của Phong Thương đành xuất chiêu cùng hắn đối chọi, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng. Hai luồng sức mạnh một xanh một vàng va vào nhau dựa vào nguồn lực của chủ nhân ngươi nhích ta lui, ta nhích ngươi lui. Mọi người phía dưới thấy sắp kết thúc liền lấy lại tinh thần đứng lên nín thở chờ đợi. Cậu và y âm thầm đếm ngược

1............

2............

3............

4............

5............

Đếm tới 5, bầu trời phía trên phát ra vụ nổ. Từng con gió táp vào mặt nhưng y và cậu đều cố gắng nhìn về gã và hắn.

..

...

Kết quả chính là............................................................................. HÒA

Hắn chống TTN đã trở về nguyên trạng vội vã hấp khí, gã cũng vậy. Y ngay lập tức chạy lại chỗ gã đưa cho gã bình nước, gã nhận lấy tu một hơi hết sạch. Cậu thì cuống cuồng xem xét hắn có bị thương chỗ nào không mà hắn đối với sự lo lắng này của cậu là vô cùng hưởng thụ a~.

Sau khi ổn định lại hô hấp gã nhìn hắn cười thoải mái:

- Thật lâu rồi mới có thể cùng người có đẳng cấp đối đầu. Thật thoải mái.

- Ngươi là đối thủ tốt – hắn băng lãnh như vậy nói

- Kết quả lầy này hòa nhưng... sẽ không có lần sau đâu – 6 chữ cuối gã cố ý tiến gần đè thấp giọng nói

Hắn tựa tiếu phi tiếu dề thấp giọng đáp trả:

- Ta mới là người nói câu đó mới đúng

Sau đó bốn người ly khai thao trường về cung.

End chap 17