[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em

Chương 38




Quảng Châu

9h sáng, ngày cô mới tốt nghiệp ra trường

Nhâm Nhi tách cà phê nóng hổi, cô khẽ thở dài, 4 năm trôi qua, quãng thời gian cũng khá dài, đủ để cô quên đi chút hoài niệm ở Bắc Kinh năm ấy. Giờ trong khoảng ký ức của cô, chỉ còn lại một chút xíu hoài niệm liên quan tới cậu ta. Mọi thứ, cô hiện tại đã cố gắng quên đi hết rồi

Năm ấy, cô rời Bắc Kinh đến Quảng Châu, không nói gì với cha mẹ, cũng dặn Nam Phong không được nói. Cho đến hiện tại cô cũng không dám về nhà, chỉ sợ về nhà là sẽ bị cậu ta phát hiện ra. Cuối cùng,4 năm ở Quảng Châu lại là bốn năm yên bình tới lạ kỳ. Cô rất mong có một cuộc sống yên bình như vậy, dường như cô có chút hụt hẫng

Ngày mới đến Quảng Châu, những ký ức về cậu ta, từng chút từng chút một gim vào đầu cô khiến bao đêm cô bật khóc. Cô cứ ngỡ hình ảnh của cậu ta, cô sẽ không bao giơg quên được

Thế mà bốn năm trôi qua, từng mảng ký ức vụn vỡ, len lỏi trong tận sâu trái tim cô khiến cô không còn cảm thấy đau đớn nữa

Anh cô làm giám đốc chi nhánh công ty PE tại Quảng Châu. Năm ấy cô chọn thi vào khoa Kinh Tế đại học Trung Sơn cũng vì vấn đề này.

Cũng đã lâu lắm rồi cô mới hiểu cảm giác được tốt nghiệp ra trường là như thế nào. Anh của cô cũng đã dọn đường sẵn cho bước đường công việc cho cô. Cô sẽ vào làm thư ký cho anh trai, điều này không phải bàn cãi, hơn nữa cũng khiến Minh Hàn an tâm hơn vì không sợ có cô thư ký nào lảng vảng quanh bên cạnh anh trai cô để quyến rũ. Anh Trai cô vẫn tính cách lãnh khốc vô tình, nhưng anh chăm sóc cho Minh Hàn rất tốt, thi thoảng còn biết ghen tuông vô cớ

Chị Minh Hàn quả thực sau bằng ấy năm theo đuổi cũng đã tìm được hạnh phúc của mình. Còn cô, không biết bao giờ cô có thể tìm được thứ tình cảm mỏng manh đó đây nữa

Cô thở dài, đặt tách cà phê cùng tiền xuống bàn rồi bước vội ra khỏi quán. Quảng Châu trở lạnh, cô len lỏi trong đám đông, cảm nhận hơi ấm từ chốn đông người, phần nào làm tan bớt trái tim lạnh lẽo trong cô

KRJ tại Quảng Châu hoạt động dần đi vào ổn định. Mọi hoạt động của công ty hiện nay vẫn do Thiên Tỷ một tay đảm đương hết cả. Tiểu Hoành ở nhà chăm sóc A Khôi cùng bố của mình. An an ổn ổn tại Quảng Châu

Đang chơi đùa với A Khôi trong sân, nghĩ về hợp đồng với công ty PE sắp tới thì anh nhận được cuộc điện thoại từ Tuấn Khải

- “Hợp đồng này khá quan trọng, nên anh quyết định đến đó để ký”

- Anh sẽ đến Quảng Châu?

- “Có gì lạ lắm sao?”

- Anh không tin tưởng em sao?

- “Không phải không tin tưởng, anh muốn chắc chắn hơn. Anh Kiệt cũng sẽ tới đây. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi”

Cùng một kiểu cúp máy, giống 4 năm về trước

Thiên Tỷ nắm chặt lấy điện thoại, có cảm giác dường như họ đã biết cái gì đó, hoặc là họ đã biết Hoa Trân đang sống ở đây rồi

Anh tuy có ghét cô thật, nhưng anh không muốn cuộc sống đang yên bình như vậy, đột nhiên sự xuất hiện của Tuấn Khải tại Quảng Châu khiến mọi thứ đảo lộn hết cả

- Bố Thiên, Bố Thiên

Tiếng của A Khôi trong vắt khiến Thiên Tỷ đang thơ thẩm nãy giờ đột nhiên giật mình. Vừa quay ra anh thấy Chí Hoành đặt đĩa hoa quả lên bàn

- Anh đang nghĩ gì vậy? Là chuyện phiền não của công ty sao?

- Phải, là của công ty, nhưng có liên quan tới Hoa Trân

- Chuyện của công ty, liên quan tới chị Hoa Trân. Không phải là việc chị ấy sẽ vào làm cho công ty PE đấy chứ?

- Có liên quan tới PE, nhưng là chuyện khác. Anh Tuấn Khải cùng Anh Kiệt sẽ đến đây ký hợp đồng

Nụ cười trên môi Chí Hoành đột nhiên tắt ngúm.

- Chuyện của chị Hoa Trân...

- Em bình tĩnh. Chưa biết rõ mọi chuyện thì án binh bất động. Anh không biết tại sao hai người họ tới đây, có thể là do họ đã biết Hoa Trân đang ở đây. Giờ nói cho chị ấy biết chị ấy sẽ chuyển đi nơi khác. Lúc đó không còn sự bảo vệ của chúng ta, chị ấy sẽ bị họ tìm ra. Tạm thời cứ như vậy đã

Hoa Trân trở về nhà cũng đã muộn. Trờ trở lạnh nên tay cô đỏ hết lên. Nam Phong chưa về nên cô tự cho phép bản thân mình lười một chút. Cô hâm chút cơm kim chi rồi trộn lên ăn. Ăn quen đồ ăn anh trai nấu nên ăn đồ hộp có cảm giác không quen

Nam Phong về nhà thấy Hoa Trân nằm chềnh ềnh trên sopha xem TV. Cô vẫn luôn như vậy. Bộ mặt lãnh khốc vô tình mà chững chạc cô chỉ bày ra cho người ngoài xem thôi

- Em ăn gì chưa?

- Ăn rồi

Nhìn thấy tô cơm ăn liền còn lười biếng vứt lên bàn, anh vội cau mày thắc mắc

- Lười mấy thì lười cũng phải cắm cơm mà ăn chứ?

- Em muốn mình lười biếng một bữa không được sao?

Anh thở dài, không biết có phải anh chiều cô hư hay không nữa

Thay quần áo, Nam Phong vào bếp làm mấy món đơn giản. Vừa nấu nướng anh vừa nói vọng ra

- Chuyện công việc của em anh làm xong hồ sơ rồi. Sắp tới có hợp đồng với công ty KRJ được ký kết. Em xem liệu liệu mà làm thế nào thì làm đi

Thấy cô im lặng không nói anh cũng không hỏi nữa. Nên lúc anh làm xong món ăn, cô đã ngủ tự lúc nào rồi

Bế cô vào giường, vuốt ve nhẹ mái tóc cô. Tiêu Hoa Trân, cái con nhóc lớn đầu rồi mà vẫn mãi để anh chăm sóc. Nhưng anh vẫn muốn chăm sóc cô như vậy. Cô là em gái anh, anh chỉ sợ cô rời xa khỏi tầm kiểm soát của anh lại phải chịu thương tổn. Anh không muốn cô bị thương tổn nữa