Father (Phụ)

Chương 23: Twenty-third child




“Mười cậu da đen nhỏ ra ngoài dùng bữa, một nghẹn chết và còn lại chín. Chín cậu da đen nhỏ thức đêm quá khuya, một ngủ quên và còn lại tám. Tám cậu da đen nhỏ tới Devon chơi, một ở lại và còn lại bảy. Bảy cậu da đen nhỏ đi ra chẻ củi, một chẻ đôi mình và còn lại sáu. Sáu cậu da đen nhỏ chơi với tổ ong, một bị ong đốt và còn lại năm.” (1)

Trong vườn hoa phong cách cổ điển có ngồi một cậu bé Gothic nhỏ, trên đầu gối khớp xương nhô lên đặt một quyển sách cổ điển thật to, trên bìa sách đen dày có dòng chữ lớn màu đỏ nhũ bạc được viết bằng kiểu chữ hoa lệ của tiếng Pháp trái đất cổ: «Contes de ma Mère L’Oye» (Đồng dao Mẹ Ngỗng). Cậu bé tóc tím mắt vàng kim dùng giọng hát vô cùng mềm mại đáng yêu ngâm nga nội dung trong sách, cũng hay đùa nghịch con thỏ trong ngực.“Năm cậu da đen nhỏ đi vào tòa án, một bị giữ lại và còn lại bốn. Bốn cậu da đen nhỏ đi ra bờ biển, một bị cá nuốt và còn lại ba. Ba cậu da đen nhỏ đi vô vườn thú, một bị gấu tóm và còn lại hai. Hai cậu da đen nhỏ ngồi dưới ánh nắng, một bị nóng chết chỉ còn lại một.”

Đến dòng cuối cùng, đôi mắt yêu tinh màu hổ phách của thiếu niên lóe sáng rực rỡ, khóe miệng toét lớn đến độ làm người đối diện cảm thấy từng cơn ớn lạnh.

“Một cậu da đen nhỏ thấy thật cô đơn, hắn treo cổ và không còn ai nữa.”

Lúc này, hầu gái được trông ngóng đã lâu rốt cuộc bưng khay đựng món ngon xuất hiện, đánh vỡ không khí quỷ dị kia.

“Beelzebub!” (P/S: Beelzebub: Ác ma ứng với Gluttony, dụ dỗ người có tội lỗi tương tự, trong Thánh kinh gọi là “Chúa Quỷ”)

Đối diện cậu bé Gothic là một vị quý tộc nam tóc vàng, trên mặt là nụ cười không thể bắt bẻ. “Nào, nếm thử xem, đây là tác phẩm mới nhất của bậc thầy Antonio, ông ta chính là ẩm thực gia được hoan nghênh nhất hiện tại!”

Cậu bé tóc tím nhìn những món ăn, ánh mắt lấp lánh. Các hầu gái dọn thức ăn lên xong liền lễ phép lui xuống, đôi mắt yêu tinh màu vàng của Gluttony liếc liếc đám hầu gái đang rút đi, có vẻ hơi tiếc nuối khi để một phần “đồ ăn” rời khỏi. Sau đó, Gluttony hớn hở cầm lấy một cái bánh ngọt nhỏ xinh trên bàn, “Ah yo” một tiếng vô cùng hạnh phúc rồi nuốt vào, gương mặt trắng nõn phồng lên, đáng yêu đến độ khiến người ta hận không thể cắn cho một cái.

Quý tộc tóc vàng đối diện mỉm cười cưng chiều nhìn Gluttony càn quét đồ ăn. Ánh mắt hắn quét qua khuôn mặt mọng nước đáng yêu như thiên sứ, sau đó qua lại một hồi trên thân hình ngây ngô chưa hoàn toàn dậy thì, nhưng lại có vẻ nhỏ xinh mảnh khảnh của thiếu niên, con ngươi nhạt màu tối xuống rất nhiều. Vẫn chưa phải lúc, hắn nói với bản thân, bé yêu đối diện bây giờ vẫn còn là người của nữ hoàng điện hạ. Hiện tại nữ hoàng điện hạ căn bản không thể trêu vào, đã có chín quý tộc vì đụng tới tên hầu tóc bạc yêu dấu – bảo bối vô giá của nữ hoàng điện hạ mà bị nàng phẫn nộ xử tử tại chỗ —— thi thể bị xé nát không thể ghép lại nguyên trạng, danh hiệu nữ hoàng đẫm máu vì vậy mới có. Nếu thật sự không muốn những kẻ khác chèo kéo tên hầu yêu dấu – bảo bối của nàng, thì phải buộc y cho thật chắc. Thật là, yêu tinh đáng chết kia bộ dạng lại mê người đến thế, căn bản không thể ngăn cản việc sinh ra ý niệm. Quý tộc tóc vàng có chút phỉ báng, hắn từng nhìn thấy tên hầu kia từ xa, cho nên hắn rất hiểu tâm tình của nữ hoàng và những kẻ bị nữ hoàng xử lý, đó thật sự là một yêu tinh. May mà mình hiểu rất rõ, đó là một bông hồng có gai, cho nên sáng suốt bóp chết ý niệm trong lòng. Hơn nữa, so với tên hầu kia, mức độ quý giá của bé yêu trước mặt cũng hầu như không hề thua kém, mình đã bao lâu rồi không thấy được một cậu nhóc tuyệt vời thế kia, đây cũng là cực phẩm, hơn nữa còn an toàn hơn không biết bao nhiêu lần so với tên đó —— ít nhất nữ hoàng sẽ không mở một cuộc thảm sát vì bé yêu này, mà muốn được bé con chú ý cũng rất giản đơn, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thức ăn ngon, thiếu niên trước mắt sẽ không từ chối lời mời của bất kỳ ai cả.

Nhân lúc Gluttony ăn đến kinh hồn bạt vía, quý tộc tóc vàng mỉm cười triển khai đề tài.

“Đồng dao Mẹ Ngỗng? Ta nhớ trong đó có một bài khá nổi tiếng, “Cái chết của chim cổ đỏ”, nghe nói vũ kịch kỳ tới chính là cải biên từ “Cái chết của chim cổ đỏ”, ta có vé vào cửa, có hứng thú không, Beelzebub?”

Gluttony không đáp lại đối phương, ngoại trừ đồ ăn ra, thiếu niên cũng không hứng thú với chuyện gì nữa cả.

Bị Gluttony lặng lẽ cự tuyệt, quý tộc cười cười vô vị, nhẹ chuyển đề tài. “Có thể nói cho ta biết không, Beelzebub, trong đồng dao Mẹ Ngỗng, cậu thích bài nào nhất?”

Gluttony rốt cuộc nâng mắt lên nhìn quý tộc tóc vàng, có lẽ là hài lòng với đồ ăn mà đối phương mang đến, Gluttony liếm kem dính trên ngón tay, đặt cuốn sách dày trên đầu gối lên chỗ trống trên bàn, mở ra, để nó đối diện quý tộc, chỉ vào một bài trong đó.

Quý tộc tóc vàng mỉm cười cúi gần nhìn. Làn da như sữa của thiếu niên được lót nền bằng trang sách màu đen, có vẻ vô cùng nổi bật, chữ màu đỏ nhũ bạc dưới đầu ngón tay cũng càng có vẻ rùng rợn máu me.

Mẹ giết tôi,

Cha ăn tôi,

Anh chị em ngồi dưới gầm bàn,

Nhặt xương của tôi lên,

Chôn trong mộ đá lạnh lẽo. (2)

Thiếu niên tóc tím trang phục Gothic lộ ra một nụ cười thật lớn với quý tộc tóc vàng, khóe môi cong thành một độ cong quỷ dị. Dường như muốn chứng minh mình cực kỳ thích bài đồng dao này, con ngươi màu hổ phách của Gluttony nhìn quý tộc đối diện không chớp mắt, sau đó bắt đầu ngâm nga đồng dao hắc ám. Âm thanh non nớt đặc thù của thiếu niên vang lên trong vườn hoa gần như tĩnh lặng, nồng nặc mùi quỷ dị, chấn động không gian trống vắng.

“Tôi giết mẹ, tôi ăn cha, anh chị em ngồi dưới gầm bàn, nhặt xương của cha lên, chôn trong máu thịt chúng tôi.”

Quý tộc tóc vàng cứng người ngồi tại chỗ, hắn thậm chí có ảo giác, đó không phải một bài đồng dao, mà là sự thật. Từng áng mây che khuất ánh nắng, để lại một bóng râm, cả vườn hoa có vẻ phai màu, tựa như bị phủ lên một điềm xấu.

“… Khục, hà!” Quý tộc tóc vàng muốn cười, cuối cùng trong cổ họng cũng chảy ra một tiếng cười vô cùng quái dị. “Rất, rất thú vị!”

Không nhìn nụ cười mà quý tộc kia khổ sở kéo ra, Gluttony nhét miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng. Quý tộc tóc vàng có chút kinh ngạc nhìn mặt bàn trống trải, dù sớm đã nghe qua, nhưng khi đối mặt trực diện, hắn nghĩ thế nào cũng vô phương hiểu được, thân thể mảnh khảnh này làm sao chứa nổi một lượng đồ ăn khổng lồ thế kia.

“Ăn ngon không?”

Gluttony không chút keo kiệt kéo ra một nụ cười thật lớn, đối với “đồ ăn” đưa đồ ăn đến, thiếu niên luôn luôn có nhiều hảo cảm. Thiếu niên tóc tím đột ngột quay đầu nhìn một hướng, nhắm mắt lại ngửi ngửi, mũi xinh giật giật vài cái, dồn ra mấy nếp nhăn đáng yêu.

Quý tộc tóc vàng vừa định nói gì đó, lại chỉ thấy Gluttony quay đầu nhìn mình, con mắt màu hổ phách sáng đến đáng sợ, đồng tử yêu tinh hưng phấn thắt lại thành một đường thẳng. Cậu bé trang phục Gothic nghiêng đầu nhếch miệng cười với hắn.

“Nah nah Beelzebub muốn kem của cái bánh vừa rồi, cho Beelzebub có được hay không?”

Hắn cắn chặt răng, dùng hết sức mình đẩy cửa ra. Hắn phải thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi khu số một, thoát khỏi Norton —— chỉ cần có thể thoát khỏi “bọn họ”.

Hắn không muốn cùng “họ” chơi trò chơi hai chọn một đáng chết kia: Ôm nữ giới? Hay bị họ ôm?

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Hắn là cha họ! Họ sao lại có thể, sao lại có thể đối xử với hắn như vậy?

Hắn rất hoang mang, rốt cuộc là hắn phát điên hay thế giới này phát điên. Hắn lại có thể làm tình với con trai ruột của mình, hơn nữa còn bị làm đến độ không xuống giường được. Hắn đã thừa nhận đó là con mình, hắn đã quyết định gánh trách nhiệm của một người phụ thân, nhưng, nhưng, trách nhiệm của phụ thân cũng không bao gồm lên giường với con cái! Đây căn bản là tội lỗi mà một từ loạn luân cũng không thể khái quát trọn vẹn. Nếu đó không phải con mình, mập hợp đồng tính đối với hắn mà nói cũng không có gì to tác —— cho dù hắn bị ép buộc hay ở phía dưới, kẻ vô tâm như hắn cũng chỉ coi là bị chó cắn một cái. Nhưng đó là con hắn, dù thời gian hai bên ở chung với nhau ít đến đáng thương, nhưng ràng buộc huyết thống là thứ bất luận thế nào cũng không thể phủ nhận. Cho nên hắn căn bản không thể chấp nhận, chấp nhận tội lỗi cùng X với ruột thịt.

Ngươi là phụ thân của chúng ta.

Câm miệng!

Ngươi là của chúng ta, phụ thân!

Bố đây bảo mày câm miệng!

Hắn ấn mạnh huyệt Thái Dương, muốn thoát khỏi lời nói như nguyền rủa khắc vào trong đầu kia. Hắn có chút lảo đảo chạy qua hành lang, cửa trước mắt là vật cản cuối cùng của cung điện này.

Cửa mở! Hắn ngớ ra tại chỗ.

Cậu bé Gothic bóng tối một tay ôm nồi kem, đồng thời liếm kem dính trên tay kia, khuôn mặt trắng nõn dính kem trắng đục có vẻ đáng yêu vô cùng. Gluttony nhìn người đưa tới cửa, đối với thiếu niên mà nói, đó là món ngon tuyệt vời nhất trên thế giới này, nụ cười toét ra thật lớn.

“Daddy, ta đói quá à nah nah, cho ta ăn, daddy!”

Khóe môi luôn kéo lên kia gần như toét tới vành tai.

“Cho ta ăn daddy, được chứ?”

(1) Khúc đồng dao “Mười tên da đen nhỏ” này là một bài rất nổi tiếng trong “Đồng dao Mẹ Ngỗng”, nhìn như khá hoang đường nhưng cũng hết sức thú vị, chính là câu cuối cùng của bài: “He went out and hanged himself, and then there were none” (hắn treo cổ và không còn ai nữa). Có lẽ vì không thích hợp với trẻ em, nên thường được đổi thành “He got married, and then there were none” (anh ấy kết hôn và không còn ai nữa). Theo lời ca miêu tả, ban đầu có mười người da đen, trải qua rất nhiều trắc trở, khiến họ còn lại một người, người còn lại cảm thấy vô cùng cô đơn liền thắt cổ tự sát. Đây cũng có thể ẩn dụ cho việc giai cấp công nhân sau khi bị giai cấp tư sản của tư bản chủ nghĩa áp bức tàn khốc, dần dần rời rạc suy tàn, cuối cùng không còn ai nữa.

Ten Little Nigger Boys

Ten little nigger boys went out to dine

One choked his little self and then there were Nine.

Nine little nigger boys sat up very late

One overslept himself and then there were Eight.

Eight little nigger boys travelling in Devon

One said he’d stay there and then there were Seven.

Seven little nigger boys chopping up sticks

One chopped himself in halves and then there were Six.

Six little nigger boys playing with a hive

A bumble bee stung one and then there were Five.

Five little nigger boys going in for law

One got into Chancery and then there were Four.

Four little nigger boys going out to sea

A red herring swallowed one and then there were Three.

Three little nigger boys walking in the Zoo

A big bear hugged one and then there were Two.

Two little nigger boys sitting in the sun

One got frizzled up and then there was One.

One little nigger boy left all alone

He went out and hanged himself and then there were None.

https://soundcloud.com/ngaaopcute/ten-little-niger-boys-english-nursery-rhyme-for-kids(2) Bài đồng dao này xuất phát từ chuyện cổ tích “Cây bách xù” trong truyện cổ Grimm:Mẹ kế ban đầu đối xử không tệ với con trai chồng, nhưng sau khi sinh ra một cô bé đáng yêu, bà tìm mọi cách hành hạ cậu bé, ánh mắt cậu bé nhìn bà cũng vô cùng kinh khủng. Không chịu nổi ánh mắt đó, mẹ kế nhân lúc chồng ra ngoài, dùng búa chặt đầu cậu bé, đặt thịt lên thớt sắt băm, sau đó bỏ vào trong súp, hầm kỹ. Chồng về đến nhà, uống hết súp thịt, xương vụn bỏ lại đều ném dưới bàn ăn không thu dọn. Thấy quá trình mẹ giết anh, cô bé rất đau lòng, nhặt xương anh trai từ dưới bàn ăn lên chôn dưới tàng cây bách xù trong sân.Đúng lúc này, một con chim từ trong cây bay ra. Nó bay đến nhà thợ thủ công hát khúc đồng dao kia, do đó đổi được dây chuyền vàng, giày đỏ và cối đá. Tiếp theo, chim bay về ngôi nhà nọ, đúng lúc cha mẹ và em gái đều ở trong phòng ăn ăn cơm, chim đậu trên cây bách xù, bắt đầu hát. Mẹ kế nghe thấy lời ca liền toàn thân run rẩy. Dây chuyền vàng cho cha, giầy đỏ cho em gái, cuối cùng chim cắp cối đá bay đến mẹ kế trước cửa, thả lên đầu bà. Mẹ kế chết, chim biến thành cậu bé, điềm nhiên như không cùng cha và em gái “trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ”.Đêm đó, trên bàn ăn lại xuất hiện súp thịt hiếm thấy. Người cha vừa ăn vừa chê thịt quá dai: “Súp lần trước ăn ngon như thế, lần này rốt cuộc dùng thịt gì vậy hả?”

Nguyên bản tiếng Anh:

My mother has killed me,

My father is eating me,

My brothers and sisters sit under the table,

Picking up my bones,

And they bury them

under the cold marble stones.

https://soundcloud.com/ngaaopcute/my-mother-has-killed-me