[For Thiên Tỉ] Kuma Ngốc Anh Yêu Em!

Chương 18: Cậu có đợi tớ không?




Cốc…cốc….cốc.Duy Minh gõ cửa hai ba lần mà chẳng thấy nhóc con nhà mình ra mở cửa.Chắc chưa ngủ dậy nữa chứ gì.Thế là anh cũng tự mình mở cửa vào luôn.Kèm theo trên tay là một khay đồ ăn sáng cùng sữa

Anh vừa bước vào phòng thì cũng là lúc Vy Anh bước ra từ phòng tắm. Làm anh giật cả mình suýt nữa là quăng hết mấy thứ trên tay rồi.”Có phải hay không ngày tận thế?”

-suy nghĩ của Duy Minh.Biết làm sao được? Em gái anh có bao giờ dậy mà không cần người gọi đâu.Huống chi hôm nay cô nàng còn dậy sớm nữa.Thật là dọa chết anh mà.Nói vậy thôi chứ anh cũng nhanh chóng ổn định mình. Đặt mọi thứ trên tay xuống bàn và lết mông xuống sôfa.

-Honey, anh sao vậy?Biểu cảm của anh thay đổi nhanh như con tắc kè. -thấy quá trình biến đổi nãy giờ của anh mình mà cô thắc mắc

-Anh đang thắc mắ xem hôm nay là ngày tận thê hay là bảo bối đang bị bệnh thôi

-Sao vậy?Sao anh nghĩ vậy?-cô càng thêm tò mò

-Tại hôm nay em dậy sớm mà còn không cần người gọi nữa

Quác….quác….quác…..Quạ bay đầy đầu. Mặt cô cũng đầy hắc tuyến. Vậy mà honey nhà cô nói xong còn khoa trương ôm bụng cười nữa chứ.

-Vui lắm sao?-cô mặt không biểu cảm nhìn anh.Có vẻ như thấy bản thân làm hơi lố, anh cũng nhanh chóng im lặng.Anh cũng chỉ muốn làm bảo bối nhà anh cười thôi mà. Sao khó khăn đến vậy chứ?

-Em biết anh muốn em vui nhưng cũng không cần thiết bất chấp hình tượng như vậy đâu

-Lại bị em phát hiện nữa rồi-anh thở dài rồi ngã dựa vào ghế.Bộ dàng lại trở về ôn nhu ấm áp như bình thường. Có lẽ ai cũng tưởng anh là một tồng tài lạnh lùng nhưng cũng chỉ có gia đình mới biết. Anh là một con người rất ấm áp và rất biết quan tâm người khác. Nhưng người đó nhất định phải là người thân được chính anh thừa nhận

-Honey?-Vy Anh gọi anh

-Ừm

-Honey?

-Hửm?

-Honey?

-Em muốn nói gì thì nói đi-anh kéo cô dựa vào vai mình. Dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô

-Em…em….em muốn đi Mĩ một thời gian.Cảm thấy mệt mỏi lắm.-cô nói xong thì im lặng. Anh cũng lặng im chẳng ai nói tiếng nào.Không gian xung quanh như tĩnh lặng. Chỉ còn nghe được tiếng hít thở khe khẽ của hai người.Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng

-Còn Thiên Tỉ thì sao?

-Em…em chưa biết sao nữa

-Haizzzzz.Được rồi. Anh sẽ thu xếp giúp em.Cũng sẽ nói luôn với mọi người trong nhà. Khi nào em đi?

-Ngày mai

-Anh biết rồi. Nhanh chóng ăn sáng đi. Anh ra ngoài thu xếp giúp em-anh nói xonh cũnh nhanh chóng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn có một mình cô. Nhìn đồ ăn sáng mà anh mang lên cô cũng chẳng buồn động đũa.Nghĩ tới lời honey vừa nói”Còn Thiên Tỉ thì sao?” mà cô phân vân không biết làm sao để nói ra

Tại sân bay Bắc Kinh

Cả gia đình cô đang ngồi tại phòng chờ của sân bay thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Vì sao ư?Vì cái tổ hợp nên gia đình này toàn nam thanh nữ tú. Đã vậy còn ăn mặc sang trọng. Xung quanh còn có vài vệ sĩ đứng canh nữa chứ.Vừa nhìn thì đã biết không giàu cũng phú rồi

Mọi người trong nhà đều đang im lặng chỉ có mình mẹ cô là mãi lải nhãi bên tai thôi. Hết dặn dò cái này đến cái khác.Cũng không biết honey nói gì với mọi người mà chẳng có ai hỏi cô vì sao phải đi

…….

-Em vẫn chưa nói với Thiên Tỉ sao?-Duy Minh hỏi cô

-Em không biết đối mặt với cậu ấy như thế nào nữa

Hai người im lặng. Bỗng nhiên sân bay lúc này nổi lên một trận náo loạn. Tiếng ồn mỗi lúc một gần cô hơn.Đột nhiên một cánh tay nắm lấy tay cô và kéo đi đến một góc khuất. Cô cũng không phản kháng ví nhận được sự quen thuộc của người đó. Là anh.Những vệ sĩ đi theo anh cũng nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình là cản trở các fan

……….

-Tại sao rời đi?-anh giận dữ

-Tớ…tớ

-Tại sao tất cả mọi người đều biết chỉ có tớ là không? Cậu xem tớ là gì hả?Cậu…..

Câu nói kế tiếp của anh chưa kịp phát ra đã bị cô dùng miệng mình mà chặng lại.Vậy mà anh cũng nhanh chóng đưa mình từ thế bị động sang chủ động.Hai người trao nhau một nụ hôn từ giận dữ sang ngọt ngào.

“Hành khách chú ý!Chuyến bay mang số hiệu JY2811 từ Bắc Kinh sang LA Mĩ chuẩn bị cất cánh. Mong hành khách nhanh chóng lên máy bay. Xin nhắc lại….”-tiếng loa gần đó vang lên

--Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp làm tớ mệt mỏi lắm-tiếng nói nhỏ phát ra từ người trong ngực anh

-Tớ luôn ở bên cạnh cậu-anh khẽ nói

-Tớ biết. Tớ muốn an tĩnh một thời gian

-Tớ không an tĩnh? Hữm?

Cô lấy tay che miệng anh lại

-Cậu có đợi tớ không?-cô nhìn anh bàng ánh mắt mong chờ

-Sẽ-không cần suy nghĩ mà anh đã đưa ra cậu trả lời.Hôm nay anh thật sự rất giận. Nếu không phải nghe Duy Minh nói thì anh cũng không biết rồi.Nhưng anh lại không muốn cô khó xử. Có lẽ thư giãn một thời gian cô sẽ tốt hơn.Chắc chắn anh sẽ đợi. Bao lâu cũng đợi

Liệu đây có phải là một lời hẹn ước.Đã có hẹn ước mười năm dành cho các cỏ thì lời hẹn ước này sẽ qua bao lâu. Đón xem chap kế tiếp nhé!