Gả cho anh trai nam chính giàu ngầm

Chương 3




Edit: Tiểu Ry

Đan Linh Đồng phía sau Nghiêm Diệp bị hỏi vấn đề này đầu tiên là sửng sốt, sau đó mang theo xin lỗi nói: "Đều là lỗi của tôi, là tôi bực mình nên mang theochậu hoa đi câu lạc bộ đêm. Cái kia... cô không sao chứ?"

Chu Kiều Kiều tức giận ngồi dậy nói: "Có thể không có chuyện gì sao? Tôi thiếuchút nữa liền bị đập chết!"

Đan Linh Đồng chỉ có thể cúi đầu áy náy nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều làlỗi của tôi. Cô xem, tôi bồi thường tiền cho cô được không?"

Một bên Chu Kiều Kiều hôm qua còn trong phòng xin cứu giúp, hôm nay liền cóthể tức giận ngồi dậy, anh trai kính đen cảm thấy nội tâm rất lạnh lùng, cô gáinày chắc là bị ngốc đi? Như vậy lại rất có tinh thần.

Chu Kiều Kiều lại từ từ nằm xuống hỏi: "Bồi thường tiền? Tôi cũng không nghĩtới, cô nói đầu tôi bị đập, tiền có thể giải quyết sao?"

Nghiêm Diệp cười lạnh một tiếng nói: "Vậy cũng được, nhìn cô cạo đầu nhưvậy, cũng là đáng chút tiền."

Chu Kiều Kiều nháy mắt mấy cái, nói: "Cạo đầu?" Cô đưa tay sờ sờ đầu tóc củamình, sau đó ngồi dậy hoảng sợ nói: "Tóc của tôi đâu? Bác sĩ!"

Bác sĩ bị bộ dạng nước mắt giàn giụa của Chu Kiều Kiều chọc cười, nói: "Cô gái, tôi không cạo tóc cô làm sao xử lí miệng vết thương và khâu nó lại?"

Nam bác sĩ buồn cười, đùa cô: "Như thế nào? Tôi còn phải đi cùng người nhàcô xin phép một chút?"

Chu Kiều Kiều chỉ có thể hít mũi nói: "Chừa cho ta một chút không được sao?"

Nghiêm Diệp một bên trừu trừu khóe miệng, không biết nói gì: "Chung quanh không phải giữ lại cho cô tóc sao?"

Anh trai kính đen phốc một tiếng liền bật cười, chỉ vào Chu Kiều Kiều nói: "Ha ha ha ha ha... kỳ thật thà cô cạo cả đầu, như bây giờ nhìn thật giống Kappa."

Chu Kiều Kiều cũng giật giật khóe miệng, nhìn anh trai kính đen nói: "Anh cười cái gì? Không phải là tại anh đuổi theo tôi nên mới gặp chuyện không may sao?"

Vì thế, bác sĩ im lặng nhìn về phía anh trai kính đen, anh trai kính đen nhanh chóng vẫy tay nói: "Cái gì gọi là tôi đuổi theo cô, là cô nợ tiền không trả còn muốn chạy, tôi mới đuổi theo cô!"

Bác sĩ lại chuyển hướng nhìn về phía Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều một bên sờ vào vải thưa trên đầu mình, một bên khóc nức nở nói: "Tôi thiếu nợ anh tiền? Người nợ tiền tên là Chu Hùng Hùng, tôi là Chu Kiều Kiều, chứng minh thư của tôi đâu? Tôi cho anh xem nhé?"

Chu Kiều Kiều quay đầu xung quanh tìm ví tiền, bác sĩ sau khi nghe được câu chuyện đặc sắc xong, y đức cuối cùng cũng nhảy ra ngoài, hắn đè Chu Kiều Kiều lại nói: "Tiểu thư, trên đầu cô còn có vá châm, vài nơi đều là châm, chớ lộn xộn."

Chu Kiều Kiều đột nhiên cười hắc hắc, nói: "Không có việc gì, cùng lắm thì châm lại hai cái, dù sao cũng là bọn họ trả tiền."

Bác sĩ: "... Không phải, tính là bọn họ trả tiền nhưng cô là người chịu châm kim!"

Chu Kiều Kiều thở dài nói: "Chịu kim châm có gì đáng sợ, đầu năm nay tôi sợ ai cùng tôi nói chuyện tiền. Nói đến tiền, bảo an, các anh đuổi theo làm tôi bị thương nặng như vậy, có còn muốn tiền nợ cùng tôi nữa không?"

Anh trai kính đen đã được lão bản phân phó từ sớm, rất nhanh trả lời cô: "Nào dám! Cô đứng trước cổng lớn tự sát! Lão bản của tôi dám chứ tôi cũng không có can đảm muốn đem cô về, như này, tôi cùng mấy huynh đệ khác tìm em trai cô đi. Kỳ thật, nếu cô có ít tiền, cũng có thể thay em trai cô."

Anh trai kính đen vừa nói, một bên vụng trộm chớp mắt theo hướng Nghiêm Diệp, chỉ thiếu nói với Chu Kiều Kiều: Mau nhìn, người này có tiền! Muốn tiền của hắn đi!

Chu Kiều Kiều cắt một tiếng: "Tôi đâu có ngốc mà trả tiền thay cho em trai, thời điểm hắn nợ tiền còn biết tôi là chị hắn không, còn lừa đem tôi đến câu lạc bộ đêm." Chu Kiều Kiều bất mãn nói nhỏ hết sức, anh trai kính đen vừa thấy nhắc đến tiền là Chu Kiều Kiều không vui.

Anh trai kính đen nháy mắt yên, Chu Kiều Kiều quay đầu lại nhìn Nghiêm Diệp nói: "Anh là đến bồi thường tiền sao?"

Nghiêm Diệp bị vắng vẻ như vậy, rốt cuộc Chu Kiều Kiều chịu để ý đến hắn, trong lòng hắn toát ra một điểm vinh hạnh đến cực điểm!

Nghiêm Diệp: "...Là." Hắn rất nhanh phỉ nhổ cảm giác vinh hạnh trong lòng này.

Chu Kiều Kiều nghiêng đầu băng vải thưa cho hắn xem, nói: "Anh bồi thường bao nhiêu?"

Nghiêm Diệp lại trừu trừu khóe miệng, nhìn vải thưa trên đầu cô nói: "Cô muốn bao nhiêu?"

Chu Kiều Kiều sửng sốt, nhìn hắn bằng ánh mắt ngốc nghếch, cẩn thận hỏi lại: "Tôi muốn bao nhiêu à?"

Nghiêm Diệp lười cùng đứa ngốc so đo, liền gật đầu. Chu Kiều Kiều run rẩy vươn ra một bàn tay, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Nghiêm Diệp, chỉ cần hắn không vui, cô lập tức thu hồi hai ngón tay.

Nghiêm Diệp nhìn bàn tay cô một chút nói: "50 vạn? Tài khoản bao nhiêu?"

Chu Kiều Kiều trừng mắt nhìn hắn, Nghiêm Diệp cho rằng cô không hài lòng, nói: "Cô không phải muốn 500 vạn đi? Cô xem tôi là đồ ngốc sao? Không thương tật, chỉ cần bồi thường viện phí, phí tinh thần, phí dinh dưỡng, còn có giao thông, làm công, hộ lý và phí dụng cụ."

Một khắc kia, bởi vì tiền, Chu Kiều Kiều lập tức phát sáng, nói: "Đại ca, anh nói xem trời cao rơi xuống vật này, cũng không phải đánh đòn cảnh cáo. Cũng không cùng một dạng đâu?"

Nghiêm Diệp sách một tiếng, Đan Linh Đồng ở phía sau giật nhẹ hắn, lúc này hắn mới nói: "Biết biết, 50 vạn bồi thường cho cô, các phí khác đến phòng tài vụ công ty Ngự Dao chi trả cho ngươi, thuận tiện lưu lại tài khoản cho người bên cạnh để hắn chuyển khoản 50 vạn cho cô."

Nói xong, hắn không kiên nhẫn muốn kéo Đan Linh Đồng rời đi, Chu Kiều Kiều kêu lên: "Chờ chờ, anh không lưu lại số điện thoại sao? Nếu không nhận được, tôi đi nơi nào tìm anh?"

"Thật sự nhiều chuyện." Nghiêm Diệp rút danh thiếp màu vàng trong ví đen trong tây trang đưa tới tay Chu Kiều Kiều, sau đó nói: "Có chuyện gì gọi điện cho tôi, như vậy được chưa?"

Chu Kiều Kiều cầm danh thiếp một bên gật đầu vừa ý: Làm tôi sợ muốn chết, tôi chỉ muốn 5 vạn tiền an ủi thôi,...

Chu Kiều Kiều nhìn danh thiếp thì sửng sốt, chỉ thấy mặt trên hai chữ Nghiêm Diệp rồng bay phượng múa lưu loát sinh động, phát sáng lấp lánh, phía dưới ghi tổng tài của giải trí Ngự Dao. Nam chính?

Nghiêm Diệp nhìn Chu Kiều Kiều ngây dại, cũng không muốn để ý đến cô, liền nắm tay Đan Linh Đồng đi trước. Bác sĩ kia dặn Chu Kiều Kiều nghỉ ngơi thật tốt, không nên lộn xộn, sau đó cũng ra ngoài.

Anh trai kính đen thấy cô vừa được 50 vạn từ trên trời rơi xuống, hâm mộ nói: "Tôi đi mua cơm!". Sau đó cũng ra ngoài.

Mọi người đều đi, Chu Kiều Kiều mới phản ứng kịp, 50 vạn?

Co có 50 vạn!!!

Đây chính là mẹ nói: Trong phúc có họa, trong họa có phúc sao?

Tôi có tiền? Tôi có tiền!!!

Chu KIều KIều quả thực nhìn đến muốn hô to một tiếng, nhưng cô chỉ có thể nhịn xuống, nhưng là bánh thịt ở đâu rơi xuống sao có thể nhịn?

Người đang hưng phấn cực độ khó khống chế được cảm xúc và âm thanh, vì thế, Chu Kiều Kiều nằm trên giường bệnh ôm chăn xoay, miệng phát ra tiếng cười hi hi hi, ha ha ha.

Cô lắc lắc lắc, đột nhiên nhìn lướt qua đại ca treo chân cách vách, lúc này đang dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn cô.

Thấy Chu Kiều Kiều thì đại ca tự dời tầm mắt, trừu trừu khóe miệng.

Chu Kiều Kiều: "..."----

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ các bạn, chương này ngắn hãy ngẫu nhiên đưa hồng bao nga!

Đi ngang qua, không cần sai qua!!!

Thỉnh cầu bao dưỡng, tác giả trân trọng nhận các thỉnh cầu, người mới đọc thỉnh cầu sờ sờ ╰( ̄ω ̄o) cảm tạ vì ta bầu bá vương phiếu hoặc rót chất lỏng dinh dưỡng nhé các tiểu thiên sứ.