Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe đến những lời này, trên mặt Ninh Thu Thu có chút ửng đỏ, không ngờ Triển Thanh Việt người này, lại có thể có thời điểm trêu chọc người khác.

【 Ninh Thu Thu: Nói bậy, tôi nơi nào đáng yêu giống như chúng nó đâu! 】

Lúc này Triển Thanh Việt phải mất một lúc mới trả lời lại, hơn nữa còn nhắn tin chứ không phải gửi voice.

【 Triển phúc hắc: Tính cách. 】

Tính cách?

WTF, ý Triển Thanh Việt là nói cô dữ sao! (wtf là tác giả viết)

Ninh Thu Thu lại lần nữa: "???"

Cô tuy rằng không đáng yêu, nhưng hẳn cũng không dữ...... Đi?

Bực mình, loại người như này sao vẫn có người thích chứ!

May là da mặt Ninh Thu Thu dày có thể so hơn kém với góc tường thành, nên mặt ngoài không để lộ cảm xúc, bao nhiêu ửng đỏ ban nãy tức khắc bay sạch sẽ, không sót lại tí gì.

【 Ninh Thu Thu: 凸(艹皿艹) 】

【 Triển phúc hắc: Biểu tình hung tàn. 】

【 Ninh Thu Thu: Anh như vậy tôi sẽ đi mất đấy! 】

【 Triển phúc hắc: ( sờ đầu) 】

Trừng mắt nhìn mấy cái sticker xoa đầu* đối phương gửi qua đây, Ninh Thu Thu không muốn nói chuyện cùng hắn nữa, chỉ thấy mệt người.

(*) Chắc đây là sticker đúng không mn:)) Thấy mấy bài trên weibo hay có cái này lắm mà không biết tên.



Một lát sau, tin nhắn lại vang lên.

【 Triển phúc hắc: Thu Thu. 】

Ninh Thu Thu tức giận hỏi hắn gọi cái gì.

【 Triển phúc hắc: Chú ý an toàn. 】

"......" Ninh Thu Thu trừng mắt nhìn bốn chữ cùng một dấu chấm câu này nửa ngày, sau đó không nhịn được mà bật cười.

Triển Thanh Việt người này, rất biết khi nào nên ném một trái táo ngọt qua đây a, hơn nữa lần nào ném cũng trúng chứ!

Thật cẩu a.

Tiết mục tiếp tục quay, đạo diễn thông báo bọn họ tới nơi thực hiện nhiệm vụ thứ nhất.

Lâm Cận nhận tờ nhiệm vụ, đọc lên: "Những chú chuột tre nhỏ bé đáng yêu đã ăn sạch chỗ thức ăn cuối cùng, sắp phải đói bụng, ba nhóm bảo mẫu hãy lên núi chặt hai cây trúc cho chuột tre bảo bảo ăn đi —— gọi là bảo mẫu chuột tre nghe nó cứ yếu ớt như thế nào ấy."

"Tôi cảm thấy chúng ta ngay cả bản thân còn không nuôi được." Ninh Thu Thu đối với chuyện ăn uống của bọn họ thập phần quan tâm.

"Cô chỉ biết ăn!" Tống Sở nhịn không được oán giận cô.

Ninh Thu Thu đúng lý hợp tình: "Dân dĩ thực vi thiên*."

(*) Dân lấy cái ăn làm trọng: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.

Bạch Oánh trực tiếp hỏi: "Đạo diễn chúng tôi có cơm trưa ăn không?"

Đạo diễn thực dứt khoát: "Phải tự mình làm."

Mọi người: "......"

"Quả nhiên là như thế mà." Ninh Thu Thu lầm bầm lầu bầu, mấy tiết mục lừa đảo này, chỉ thích sống theo kiểu tay làm hàm nhai, bởi vì thứ người xem thích nhìn chính là nhìn bộ dáng tay chân lóng ngóng vụng về của bọn họ, ngay đến ngũ cốc cũng không phân biệt được đấy mà.

Ở giữa một mảng kêu rên, Lâm Cận tổng kết nói: "Cho nên hiện tain chúng ta chẳng những phải chuẩn bị cơm trưa cho chuột tre bảo bảo, mà còn phải tự chuẩn bị cơm trưa cho bản thân. Vậy thì tiếp theo chúng ta khẳng định là phải chia thành hai nhóm, một nhóm đi chặt trúc, một nhóm thì đi mua đồ ăn nấu cơm, hiện tại mỗi người trong chúng ta báo cáo một chút kỹ năng nấu cơm của mình đã, rồi sẽ quyết định ai làm cái gì, tôi nói trước, tôi biết ăn."

Câu nói cuối của Lâm Cận cuối trong nháy mắt bị mọi người ghét bỏ, ai cần hắn nói không biết nấu cơm dõng dạc không biết xấu hổ như vậy.

Tống Sở: "Ta biết nấu mì gói."

Bạch Oánh: "Ta biết đun nước luộc sủi cảo!"

Trước kia Ninh Thu Thu ở Tu Chân giới, thật ra có đã làm cơm, bất quá sau khi sư tôn sư huynh ăn cơm cô làm, đều phải ôm bồn cầu qua ngày...... Ninh Thu Thu ăn ngay nói thật: "Tôi có thể độc chết người!"

"...... Hảo tàn nhẫn," Lâm Cận tuyệt vọng, "Đạo diễn các anh chưa từng suy xét qua tình huống chúng ta đều không biết nấu cơm hay sao?"

Bạch Oánh chỉ chỉ đứng người đứng bên mình nói: "Còn có Phương lão sư mà!"

Phương Cẩn Nhiên đứng ở bên cạnh, tuy cao to nhưng chỉ đứng ở đó, lại bởi vì không lên tiếng nói chuyện nên cảm giác tồn tại cực thấp, Lâm Cận vội ngượng ngùng nói: "Xin lỗi tôi quên mất Phương lão sư, Phương lão sư anh biết nấu cơm sao?"

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Phương Cẩn Nhiên chần chờ một chút, gật gật đầu: "Biết."

Trong nháy mắt mọi người đều cảm động đến phát khóc, hình tượng Phương Cẩn Nhiên ở trong lòng mọi người nháy mắt bay lên một cấp bậc, trở thành cha mẹ áo cơm*.

(*) Thành ngữ, chỉ đối tượng mà cuộc sống của bạn đang phụ thuộc vào.

Vì thế bọn họ tổng kết lại một chút, Phương Cẩn Nhiên cùng Bạch Oánh phụ trách mua đồ ăn nấu cơm, ba người còn lại lên núi chặt trúc, vốn dĩ Ninh Thu Thu cũng bị phân đi mua đồ nấu cơm, nhưng nếu cô cùng Phương Cẩn Nhiên ở bên nhau, phỏng chừng fans hai bên sẽ lại bom rơi đạn nổ ầm ầm mất, fans Ninh Thu Thu ít, về cơ bản chỉ toàn bị ăn mắng, tốt nhất vẫn là tự chừa cho mình chút mặt mũi đi.

Rừng trúc để chặt cách nơi ở gần một dặm đường, ba người một đường tới nơi, nhìn thấy một mảnh rừng trúc xanh um.

"Chết tiệt, trúc này sao lại to như vậy, đây là muốn hại chết chúng ta à!" Trongg nháy mắt Tống Sở nhìn thấy cây trúc đầu tiên bao lời thô tục liền văng ra hết.

Nơi này trúc mọc khá tốt, cây nào cây nấy cũng cứng chắc thuôn dài, đường kính cũng phải to bằng miệng bát.

Lâm Cận hỏi nhân viên công tác đi theo: "Chúng ta cần phải chém hai cây sao?"

Sau khi nhận được đáp án khẳng định xong, ba người liền kêu rên, ban tổ chức quá mức độc ác a.

Đáng tiếc ban tổ chức một lời đã định, nên vẫn phải chặt như thường, bọn họ chọn ra mấy cây trúc gần chân núi, động thủ chặt.

Bọn họ một đám được nuông chiều từ bé, tay trói gà không chặt, chặt nửa ngày mới chặt ra được một lỗ hổng.

"Nhìn đi, tay của tôi đều sưng phồng rồi." Tống Sở vẻ mặt đau khổ, giơ ban tay của mình với camera kêu thảm, "Đau quá a."

Trong lòng lại mắng: Bà nội nó ban tổ chức.

Ninh Thu Thu ở bên cạnh nhìn hắn giả vờ giả vịt, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Biểu tình nghiến răng nghiến lợi của anh sẽ làm bại lộ con người thật của mình đó."

Tống Sở: "......"

Lâm Cận chặt một hồi, cũng một phen ăn đau nói: "Tôi chém nó cũng bất động, quá cứng."

"Tôi tới thử xem đi." Ninh Thu Thu nói.

"Xác định sao?" Lâm Cận cho rằng cô nói chơi, đưa dao chặt cho cô nói, "Người đẹp đừng chém vào tay mình nha."

Tống Sở mới vừa bị cô chèn ép, lúc này lập tức nắm lấy cơ hội cười cô: "Dao nặng lắm đấy, cô phải dùng hai tay cầm!"

Ninh Thu Thu không để ý tới hắn chế nhạo, nhận lấy dao, giơ tay chém xuống, trên thân trúc hiện lên một đường chặt rất sâu.

Tống Sở Lâm Cận: "......"

Miệng hai người không hẹn mà cùng há thành hình chữ O, sau một lúc lâu, Tống Sở mới chớp chớp mắt: "Hình như mắt tôi có vấn đề."

Lâm Cận: "Thu Thu cô thâm tàng bất lộ a."

Ninh Thu Thu cười cười, bọn họ đương nhiên không biết trước kia khi Ninh Thu Thu vẫn ở Tu Chân giới, chỉ cần phạm sai lầm đã bị sư phụ phạt đi chẻ củi đốn cây, kỹ năng chặt cây đã hết sức thuần thục, hơn nữa cô còn luôn mang theo bên người bùa mạnh mẽ, chặt trúc càng không phải vấn đề.

Dưới ánh mắt kính nể của hai người, Ninh Thu Thu lưu loát mà chặt bỏ một cây trúc, bởi vì tay cô nhỏ, cường độ vận động không lớn, không chặt được nhiều, ngừng lại.

Cô đưa dao chặt cho Tống Sở, nói hắn tiếp tục chặt bỏ một cây, nhưng trong nháy mắt khi chuôi dao vừa rời khỏi tay, lòng bàn tay liền truyền đến một trận đau đớn.

Xong rồi, nổi mụn nước!

Ninh Thu Thu mở tay ra, phát hiện ngón giữa và ngón áp út cùng bàn tay liên tiếp nổi lên từng khối bọt nước, ngón tay cái cùng ngón trỏ nơi nắm chuôi dao, cũng chuẩn bị nổi lên một cái.

Cô ở Tu Chân giới bởi vì phải luyện kiếm, nên tay được cuốn vải cẩn thận, da dày thịt béo, hoàn toàn không lường trước được đôi tay này chỉ cần chặt vài cái như vậy, liền nổi lên bốn cục bọt nước.

"Nổi mụn nước sao?" Tống Sở thò qua nhìn.

"Không có việc gì," Ninh Thu Thu biết bây giờ không phải lúc kêu khổ, "Anh chặt nhanh lên, bằng không đến tối chúng ta cũng không thể quay về."

"À......" Phàm là con gái đều lợi hại như vậy sao, Tống Sở thì ngược lại, thẹn thùng oán giận lại lười biếng.

Lâm Cận Tống Sở hợp lực chặt bỏ một cây trúc, lại hợp lực ngắt bỏ lá cây cùng phần rễ, mất khoảng một tiếng rưỡi.

Lúc này đã gần giữa trưa, bọn họ mệt mỏi nằm liệt.

Trên tay mỗi người đều nổi lên mấy cái bọt nước, thu hoạch tương đối phong phú, thảm không nỡ nhìn.

"Hiện tại chỉ còn một nhiệm vụ gian khổ nhất," Lâm Cận nhìn hai cây trúc trên mặt đất, nói, "Tôi với Tống Sở mỗi người một cây, Thu Thu cầm dao."

"Cây trúc này có khi còn nặng hơn tôi ý, khiêng về xong phỏng chừng tôi cũng tắc thở." Tống Sở thử một chút, phát hiện dù hắn có kéo như thế nào cũng không nhúc nhích, "Tôi kéo căn bản nó không chịu nhúc nhích a!"

"......" Lâm Cận không ngờ được Tống Sở còn một mặt "trai tráng" như vậy, sửng sốt một chút mới nói, "Chúng ta cùng nhau tới thử xem."

Nói đoạn, hắn liền vén tay áo giúp Tống Sở, hai người hợp lực, rốt cuộc cũng khiêng được hai đầu cây trúc kia lên, thử đi hai bước, Tống Sở ngao ngao kêu: "Không được không được cây trúc này đè tôi đau quá, mau buông."

Hai người phóng cây trúc lên trên mặt đất, Tống Sở khóc chít chít mà xoa nơi bị đè phải, thật sự đau.

Lâm Cận nói: "Không được rồi, nếu không chúng ta đi vào trong thôn mượn xem có xe kéo hay gì đấy không, giúp chúng ta kéo một chút đi."

Đề nghị này được Tống Sở tán đồng: "Đúng đúng đúng, bằng không căn bản không khiêng về được!"

Chỉ là trái phải trước sau làm gì có ngôi nhà nào, muốn mượn phải đi gần một dặm đường nữa, mượn được xe rồi còn phải sắp xếp chỗ, trúc bọn họ chặt phỏng chừng quá dài, phải chặt tiếp hai ba lần nữa mới có thể để lên xe, ngập tràn phiền toái.

Ninh Thu Thu do dự một chút, nói: "Để tôi thử khiêng xem có được không đi."

Hai người đồng thời nhìn cô, Tống Sở nói: "Đi đi đi, trẻ con đừng quấy rối."

Lâm Cận cũng cười nói: "Thu Thu cô cứ cầm hai cái dao là được rồi, đừng...... mẹ ơi!"

Tống Sở còn chưa nói xong, chỉ thấy Ninh Thu Thu cong lưng, nhẹ nhàng đem một đầu cây trúc bọn họ vừa mới khiêng thử nhấc lên trên vai.

"......" Mọi người bao gồm cả người quay phim và nhân viên công tác đều sợ ngây người.

Chết tiệt, bọn họ đang hoa mắt sao.

"Hai người các anh phụ trách một cây kia, tôi phụ trách cây này, dao thì phiền toái một chút nhân viên công tác giúp chúng tôi mang về được chứ?" Ninh Thu Thu mỉm cười với lực sát thương cực lớn với một tiểu ca ca trong tổ quay phim.

Nhân viên công tác trợn mắt há hốc mồm đương nhiên không kịp phòng ngừa, giật mình một chút, máy móc gật gật đầu.

"Siêu siêu siêu siêu, mạnh mẽ," Tròng mắt Tống Sở sắp rớt ra đến nơi rồi, lại cảm thấy gọi người ta là mạnh mẽ không ổn, lại bỏ thêm một từ nữa vào nói, "Nữ thần."

Lâm Cận cũng giật mình không thôi: "Tôi phải ngoan ngoãn rồi, chị đại Thu Thu a."

Thu Thu · nữ thần mạnh mẽ · chị đại xã hội · khiêng một lúc một cây trúc, bước đi như bay đi trước rồi.

Mọi người: "......"

Mắt mọi người được một phen rửa tội, Ninh Thu Thu kỳ thật cũng có chút sảng khoái ngầm, cái bùa mạnh mẽ này thật sự quá hữu dụng a, Ninh Thu Thu cảm thấy kể cả cô có khiêng hai cây về nhà cũng không thành vấn đề.

Chỉ là như vậy quá hung hãn, Ninh Thu Thu không muốn hình tượng liễu yếu đào tơ bốc hơi biến thành người phụ nữ mạnh mẽ.

Tuy rằng hình như hiện tại đã thành sự thật rồi.

Nếu đây không phải là chương trình thực tế, nơi nơi đều có cameras, thì cô đã cho mỗi người đám Lâm Cận Tống Sở một lá bùa mạnh mẽ rồi, không cần cô phải ra tay.

Cô hiện tại chỉ cầu nguyện Triển Thanh Việt không xem được chương trình này thôi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng nhuyễn manh điềm mỹ của cô mất.

Khụ khụ.

Ninh Thu Thu nhẹ nhàng khiếng cây trúc về nhà, thành công chấn kinh một đám trong nhà, đặc biệt là sau khi Ninh Thu Thu trở về mấy chục phút, hai người còn lại mới đầu đầy mồ hôi, lắc lư lắc lư mà khiêng nốt cây còn lại về, càng thêm đối lập rõ ràng.

Bọn họ không gọi cô là Ninh Thu Thu nữa, toàn thể gọi cô là Thu tỷ.

Ninh Thu Thu: "......"

Còn không bằng gọi cô là Thu Thu.

Bọn Phương Cẩn Nhiên cũng làm cơm xong rồi, bốn món mặn một món canh, bởi vì ban tổ chức không hạn chế phí sinh hoạt của bọn họ, rất phong phú: tôm rang, thịt xào chua ngọt, đậu Hà Lan xào thịt cùng rau trộn dưa chuột, canh xương nấu bắp cải.

Bạch Oánh nói: "Thế nào, có phải rất đẹp lại phong phú hay không, đều là kiệt tác của Phương lão sư đấy!"

Lâm Cận: "Phương lão sư cũng quá hiền huệ đi!"

Tống Sở: "Ô ô ô tôi thật sự ghen ghét với Phương lão sư đã đẹp trai còn biết nấu cơm đó."

Ninh Thu Thu: "Đâu là Phương lão sư, đây là rõ ràng là ba Phương a."

Những người khác sôi nổi phụ họa, vì thế bọn họ không chỉ có chị gái, mà còn có cả cha nữa......

Phương Cẩn Nhiên bị bọn họ chọc cười, nói: "Chỉ là một chút công phu, mọi người không chê là tốt rồi."

Sau khi mọi người trêu chọc một phen thì ngồi xuống ăn cơm, Phương Cẩn Nhiên làm cơm chẳng những đầy đủ màu sắc, ăn lên cũng hương vị thật đầy đủ, mọi người lại sôi nổi khen Phương Cẩn Nhiên lần nữa, Ninh Thu Thu bị Tống Sở "ác ý" dẫn dắt mọi người gắp hết đũa này đến đũa khác đồ ăn đầy một chén.

Ninh Thu Thu nhìn trong chỗ đồ ăn như ngọn núi nhỏ trong chén, hận không thể kéo Tống Sở đi ra ngoài đánh cho một trận.

Cô không có tay sao!

Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một chút, mọi người lại bắt đầu "chế biến" trúc cho chuột tre ăn: Trước tiên chia chúng ra làm từng ống dài khoảng 20 centimet, rồi chặt thành từng thanh rộng 3 centimet, tiện cho chuột tre bảo bảo cắn.

May mắn lúc chia trúc có cưa điện giúp sức, không cần phải dùng sức người, bổ ra không phải động tay nên cây trúc tương đối đều.

Mọi người cùng nhau làm việc trong sân không than mệt, Ninh Thu Thu chú ý tới, tiểu hỗn đản Tống Sở kia giỏi nhất đục nước béo cò, vịn vào cái cớ vừa "giải thích" trên màn ảnh kia mà không làm việc, chuyên lười biếng!

Nhưng người khiến cô bất ngờ nhất chính là Phương Cẩn Nhiên, cô nhìn Phương Cẩn Nhiên một thân đầy hơi thở quý công tử, tưởng hắn là người cơm tới há mồm, kết quả người ta chẳng những cơm làm ăn ngon, làm việc cũng rất cần mẫn không trốn việc, quan trọng nhất chính là làm vừa nhanh lại vừa chuẩn xác, không khỏi khiến người khác hoài nghi hắn có phải có thiên phú hay không.

Mọi người cùng nhau làm việc ở trong sân một buổi trưa, cuối cùng cũng bổ được một sọt trúc nhỏ.

Mọi người cao hứng phấn chấn chạy tới cho chuột tre ăn.

Bọn họ đã biết chuột tre mẫn cảm với thanh âm, chỉ cần không có tiếng hi hi ha ha, nhóm chuột tre nhỏ sẽ không run bần bật mà rúc thành một đoàn, cho nên mọi người không gây động tĩnh lớn, nhẹ nhàng cho chúng nó một miếng trúc.

Đám chuột tre không bị thanh âm quấy nhiễu, lá gan lớn hơn, chúng nó ngửi hương từ phiến trúc, lập tức dùng móng vuốt nhỏ lay một cây, đè dưới thân mình, vùi đầu gặm.

Đừng nhìn chúng nó nhỏ mà coi thường, ăn trúc rất là lợi hại, toàn bộ căn phòng tức khắc vang lên tiếng hàm răng cọ xát miếng trúc cùng thanh âm "chít chít chít".

Nhóm tiểu gia hỏa vừa ăn còn rung vành tai quan sát động tĩnh chung quanh, ý thức cảnh giác mãnh liệt.

Hơn nữa có con chuột tre không gặm miếng trúc của mình mà xấu tính đi đoạt miếng trúc của con khác, hai con chuột giống như trẻ con tranh đồ chơi của nhau, cứ giằng lấy một miếng trúc, mắt nhỏ lộ ra hung quang, đứa bị đoạt mất ra vẻ ủy khuất, phát ra thanh âm giống như "hu hu hu", thế nhưng đám người vô lương lại cười ha ha không ngừng.

"Trời ơi, tôi sắp bị sự đáng yêu này đè chết rồi." Bạch Oánh đứng một bên ở ngoài ô vuông nhìn chúng nó ô, sau khi dần quen, cô ấy không còn kiểu Diệp Công thích rồng mà nhìn chú chuột tre nào cũng như nhìn bảo bối vậy.

Ninh Thu Thu cũng chen đi lên, cô có ý xấu mà dùng miếng trúc chọc chọc một con chuột đang cúi đầu ăn đến nhiệt tình: "Này chỉ giỏi tranh đồ ăn người khác thôi, khó trách lớn lên lại béo như vậy!"

Tự nhiên bị cô vô cớ chọc rớt miếng trúc yêu dấu, chú chuột tre kia "chít chít chít" vài tiếng, nhưng khi ngửi thấy được thứ chọc nó là miếng trúc, nó lập tức dùng hai chân nhỏ phía trước kéo xuống, cái động tác nhỏ này đều chọc cười mọi người.

Quá đáng yêu ← đây là tiếng lòng mọi người.

Cơm chiều vẫn là Phương Cẩn Nhiên làm cho mọi người, sau khi ăn xong bởi vì đều mệt mỏi, ban tổ chức buông tha cho bọn họ, để cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Ninh Thu Thu tay đầy bọt nước được nhân viên công tác hỗ trợ chọc phá cho bớt dịch, nhưng thời điểm tắm rửa vẫn là bị nước ấm kích thích đến kêu oai oái, thật đúng là quá đau.

Tắm rửa xong, Ninh Thu Thu vô lực mà nằm ở trên giường, nhìn thời gian một chút, mới 8 giờ hơn mà cô đã muốn ngủ.

Cô ngáp dài híp mắt ghé vào giường, mở WeChat, Cù Hoa để lại tin nhắn hỏi tình hình cô ở chương trình như thế nào, Ninh Thu Thu gửi voice thông báo đại khái tình hình hôm nay cho hắn.

Tinh Tinh cũng gửi tin nhắn WeChat cho cô.

【 diễn tinh: Oa Ninh tiểu thư em nói cho chị biết, hôm nay chị không có nhà, Triển tiên sinh ăn ít một chén cơm đó! 】

Ninh Thu Thu: "......"

【 Ninh Thu Thu: Chắc là tối hôm qua cảm lạnh hôm nay có điểm không thoải mái? 】

Đừng tưởng cô không biết! Nhân cơ hội nói dối quân tình, Tinh Tinh thật đáng ăn đòn!

Tinh Tinh bên kia cũng không biết có phải làm hộ lý quá nhàn hay không, 24 giờ cầm điện thoại, Ninh Thu Thu mới vừa trả lời tin nhắn, cơ hồ chỉ trong vài giây, đối phương liền gửi yêu cầu trò chuyện video qua đây.

Ninh Thu Thu nhận, khuôn mặt Tinh Tinh đột ngột hiện lên trên màn hình, chiếm cứ toàn bộ màn hình, Ninh Thu Thu hoảng sợ nói: "Chết tiệt, kéo màn hình ra xa một chút, mặt mũi chả khác gì cái bánh."

Màn hình nháy mắt được kéo ra xa.

"Ninh tiểu thư chị nghỉ ngơi nha, oa chị đi rồi mọi người siêu nhớ chị muốn chết a hu hu hu." Chỉ cần một giây Tinh Tinh đã bắt đầu diễn vai tiểu tử bám người.

"...... Em làm chuyện xấu?"

"A, không có a tại sao lại hỏi như vậy."

"Vậy em cần gì vỗ mông ngựa như vậy," Ninh Thu Thu vén lại vài sợi tóc vừa rơi xuống, "Chị cho rằng em làm chuyện xấu bị bắt được."

"Em là hộ lý được công nhận đàng hoàng, sao có thể làm chuyện xấu!" Tinh Tinh oa oa giải thích cho bản thân, lại nhìn thấy trên tay Ninh Thu Thu dán băng cá nhân, "Ninh tiểu thư tay chị sao vậy?"

Tay Ninh Thu Thu dán vài cái băng cá nhân, giơ tay liền bị Tinh Tinh thấy được.

Ninh Thu Thu cho cô nàng nhìn đống băng cá nhân một chuý: "Cái này a, đó là...... ô, sao lại bất động?"

Nơi này dù sao cũng là nông thôn, tín hiệu cũng không phải quá hảo, ban tổ chức lắp cho wifi cùng 4g, đều một tạp một tạp.

Một lát sau, hình ảnh rốt cuộc động, Ninh Thu Thu nói: "Ma trứng, tín hiệu nơi này......"

Nửa câu còn lại kẹt dưới họng Ninh Thu Thu, bởi vì sau một khoảng thời gian đứng hình nhìn lại, video bên kia đã thay đổi người, khuôn mặt lịch sự tao nhã đẹp trai của Triển Thanh Việt xuất hiện ở trên màn hình, khiến Ninh Thu Thu sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại xuống.

Chết tiệt! Tinh Tinh người này thực không thể chấp nhận!

"Tín hiệu làm sao vậy?" Triển Thanh Việt mở miệng hỏi.

"......" Ninh Thu Thu luống cuống tay chân mà bò dậy từ trên giường, xác định lúc vừa rồi bản thân trừ bỏ gác chân thì tư thái không có gì quá bất nhã, áo ngủ trên người cũng vì lo lắng cẩu ban tổ chức sẽ đánh úp, nên đã ăn mặc rất chỉnh tề như một người phụ nữ nhà lành.

Sau một giây xem xét lại hình ảnh thiếu nữ, cô trả lời Triển Thanh Việt: "Không phải nông thôn sao, tương đối xa xôi, cho nên không quá tốt, khá chán."

Thời điểm nói chuyện, hình ảnh rất hợp tình hình mà giật vài cái.

Triển Thanh Việt: "4G có sao?"

"Có, nhưng cũng chán, thống khổ, không khác gì trên núi." Ninh Thu Thu nói, đem điện thoại xê dịch, cô tổng cảm thấy gọi video mặt đối mặt có gì quái quái, trước kia cô đối diện với Triển Thanh Việt như thế nào không biết.

Biểu tình trên mặt Triển Thanh Việt lại không nhìn ra cái gì, từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, bất quá không phải nhàn nhạt kiểu lãnh đạm, khiến cho người nhìn cũng thoải mái cảm thấy cả người hắn đều vân đạm phong khinh.

Hắn gật gật đầu, đối với vấn đề này không có phát biểu gì, lại nói: "Tinh Tinh nói tay cô bị thương, nghiêm trọng không?"

"Còn tốt," Trong lòng Ninh Thu Thu đã nhào lộn cái tên Tinh Tinh vạn ác dám đi cáo trạng này lăn qua lộn lại một trăm lần, nhưng mặt ngoài vẫn cười tủm tỉm, cô giơ lên tay tự hào quơ quơ trước màn ảnh, "Đây đều là ấn ký hôm nay tôi lưu lại đấy, chặt trúc mà có, bất quá đều đã xử lý qua, hẳn sẽ rất nhanh khỏi thôi."

"......"Nhưng khiến cô xấu chét đi được, Triển Thanh Việt lắc lắc đầu, tùy ý nói chuyện phiếm, "Các cô còn phải chặt trúc?"

"Đúng vậy, ban tổ chức này quá vô lương tâm, không cho bọn tôi cơm ăn, còn bắt bọn tôi phải lên núi chặt trúc, tôi nghiêm trọng hoài nghi ngày mai họ lại bắt tôi xuống ruộng làm việc đấy."

Triển Thanh Việt vốn dĩ không quan tâm chương trình giới giải trí, lại thêm hai năm ngủ, không ngờ còn có tiết mục như vậy nữa, xem ra minh tinh không chỉ ngồi điều hòa studio nhảy nhảy.

Cho nên nhìn đến Ninh Thu Thu đầy tay thanh thuần không làm ra vẻ băng keo cá nhân, trầm mặc một giây, bình luận nói: "Rất biết chơi."

"Nhưng rất giở trò a!" Nói đến ban tổ chức, Ninh Thu Thu liền có đầy mình phun tào, "Tôi cảm thấy mình cần phải mua bảo hiểm tay chân cho bản thân mất, lúc bị thương còn có thể được ban tổ chức cùng công ty bảo hiểm bồi thường."

Cô cũng rất biết tính toán!

Triển Thanh Việt bị cô chọc cười, nghiêm trang mà sửa lại lời cô: "Công ty bảo hiểm sẽ không nhận, nghiệp vụ này, chỉ do ăn vạ."

Rất trùng hợp là video lại đứng hình, Triển Thanh Việt trên màn hình Ninh Thu Thu lại bất động, chỉ còn khuôn mặt mang theo ý cười của hắn.

Ngoài ý muốn mê người, đẹp đến đáng chết, tùy tiện đứng hình cũng có thể làm tấm ảnh tạp chí a.

Ninh Thu Thu chua xót, trong lòng tiểu nhân không khác gì bị xát chanh.

Một nam nhân, lớn lên đẹp như vậy làm gì, hừ!

Đứng hình là hai bên đều bị, cô bên này đứng hình vừa vặn được khuôn mặt đẹp trai của Triển Thanh Việt, ai biết Triển Thanh Việt bên kia đứng hình mặt cô thành cái dạng gì.

Ninh Thu Thu dùng phương thức vuốt mông ngựa phương thử dò la: "Vừa rồi đứng hình, trên màn hình anh không nhúc nhích, cư nhiên rất tuấn tú."

Đối phương không biết xấu hổ "Ừ" một tiếng, không có nói tiếp.

"......" Chẳng lẽ anh không nên đáp lễ mà nói cho tôi, mặt tôi dừng lại ở "khoảnh khắc" nào sao? Dùng lời dễ nghe mà nói thì đây chính là lừa gạt tôi mà a khóc thút thít.

Hiển nhiên ở phương diện nịnh người khác kỹ năng của Triển Thanh Việt chả tăng thêm chút nào, hắn thấy vẻ mặt táo bón của Ninh Thu Thu, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì!" Vì không muốn tổn hại hình tượng xinh đẹp của mình, Ninh Thu Thu bắt đầu mặt vô biểu tình, ngoài cười nhưng trong không cười, "Chính là cái tín hiệu thực đáng hận a, nói được hai câu thì đứng hình, ban tổ chức này bần cùng quá đi!"

Triển Thanh Việt nhìn bộ dáng cô, thập phần buồn cười,

Hắn đương nhiên đoán được Ninh Thu Thu muốn biết cái gì, nhưng hắn cố ý không nói, kỳ thật vừa rồi thời điểm đứng hình phỏng chừng Ninh Thu Thu bên kia giật mình nên màn hình bị rung, hắn bên này chỉ nhận được một mảnh hư cảnh.

Nhìn bộ dáng Ninh Thu Thu đau khổ buồn bực hận không thể vò đầu bứt tai, rất đáng để đùa.

Hắn phát hiện, từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ, Ninh Thu Thu là người trêu chọc nói chuyện thú vị nhất.

Hai người đứt quãng mà nói hai câu, thật sự quá lag, hai người nói thêm mấy câu, liền tắt video.

Ninh Thu Thu còn không quên nhắn tin "chỉnh" cô nàng Tinh Tinh.

【 Ninh Thu Thu: Tiểu Tinh Tinh, bán đứng chị càng ngày càng thuận tay a. 】

【 diễn tinh: Em không có, lúc em với chị nói chuyện mạng không phải rất kém sao, em tưởng tín hiệu của mình không tốt, liền đi bên ngoài, không ngờ Triển tiên sinh ở phòng khách, anh ấy hỏi em, em không dám không nói a, khóc thút thít, Ninh tiểu thư chin phải tin em! 】

【 Ninh Thu Thu: Tin ngươi cái đầu quỷ ý, lần trước sự việc Triển Thanh Trạch kia cũng là ngươi cáo trạng đi, ngươi là cây cỏ ven đường sao mà nghiêng ngả hăng hái như vậy 】

【 diễn tinh: Em sai rồi ô ô oa oa, Ninh tiểu thư chị phải tin tưởng em là thiệt tình đối xử chị cùng Triển tiên sinh a, em chỉ muốn mọi người tốt tốt đẹp đẹp, phần tâm địa này trời đất chứng giám nhật nguyệt thấu hiểu. 】

【 Ninh Thu Thu:......】

Thôi, Ninh Thu Thu cảm thấy cũng không thể "xử lý" cô nàng quá tay, chủ yếu vẫn là Triển Thanh Việt thôi.

Triển Thanh Việt người nọ thông minh như vậy, Tinh Tinh này ở dưới mí mắt hắn căn bản không có đường sống, chỉ có thể luồn lách sinh tồn, cô nàng mới là nước sôi lửa bỏng nhất.

Nghĩ vậy, trong lòng Ninh Thu Thu nháy mắt tràn ngập đồng tình với Tinh Tinh.

Một đêm không nói chuyện.

Tới ngày hôm sau, Ninh Thu Thu rất sớm liền không ngủ được mà tỉnh, dứt khoát rời giường muốn đi xem thôn buổi sáng sớm, cô rửa mặt mặc xong quần áo híp mắt ra ngoài, phát hiện người ban tổ chức đã bắt đầu làm việc, hình như mọi người vây quanh đồ vật gì đó.

"Đây là làm sao vậy?" Ninh Thu Thu phát hiện tiểu tử Tống Sở kia còn dậy sớm hơn cả mình, đi qua hỏi hắn.

"Hình như đang lắp thiết bị tăng cường tín hiệu," Tống Sở nói, "Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi đạo diễn nói với tôi tối hôm qua bên tổ chức đột nhiên nhận được đầu tư của ai đấy, đối phương chỉ có một yêu cầu, chuẩn bị mạng cho tốt, hình như đang chuẩn bị đây."

Ninh Thu Thu: "......"

Cái nhà đầu tư này, chắc không phải Triển Thanh Việt đâu...

Nhưng, nhưng hình như hắn là khả năng lớn nhất......

Tống Sở chợt hứng thú: "Cô nói xem, có phải ở đây có tình nhân của vị giám đốc ấy không, xong tín hiệu nơi này chậm trễ bọn họ ấy ấy gì gì đó, dưới sự tức giận liền lắp cho chúng ta mạng tốt ha ha ha."

"......" Anh là đạo sĩ xuống núi sao, tính thật mẹ nó chuẩn.

Ninh Thu Thu tức giận đập cái đầu chó của hắn: "Trong chương trình này chỉ có hai vị khách nữ, anh nói chuyện quá thiếu đầu óc."

————

Mọi người có đang nghỉ chống dịch bệnh không? Bệnh đang bùng phát mọi người nhớ đeo khẩu trang khi ra đường và giữ sức khoẻ nhá 😷😷