Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 3: Chu… đại nhân, ngài không thích hôn sự này à?




Mới vừa đi tới cửa phòng, Chu Thừa Vũ dừng bước.

Ngoại trừ ngọn đèn có sẵn, tân phòng có thêm chiếc bục nhỏ trước giường chạm khắc hoa lê, hai giá nến long phượng đỏ rực, soi sáng khắp phòng vừa rực rỡ vừa vui mắt.

Ánh mắt Chu Thừa Vũ chậm rãi dời khỏi ánh nến hỉ, từ từ rơi trên người thê tử mới qua cửa của mình. trên người nàng mặc giá y đỏ chói, chiếc khăn voan uyên ương nghịch nước chưa được gỡ xuống, nàng cũng không ngồi ngay ngắn ở giữa giường, mà tựa vào bên cạnh cửa giường, dường như không có sức, phải nhờ đến cửa giường chống đỡ mới không ngã.

Y không khỏi nhớ lại thời điểm đón dâu, lúc y cõng tân nương có cảm giác có vẻ là lạ, Hồ tam tiểu thư khóc lóc đòi gả cho y bằng được, chả lẽ có bệnh khó nói sao?

Lông mày hơi nhăn lại, có điều nhanh chóng giãn ra.

Việc này vốn không quan trọng gì, y cũng đâu có quan tâm gì đến việc thành thân, nếu không phải tuổi tác y ngày càng lớn, mẫu thân càng ngày càng sốt ruột, tự dưng lại mọc thêm Hồ tam tiểu thư này mộtkhóc hai nháo đòi gả cho y, làm cho cả huyện ai ai cũng biết khiến y xuống đài không được, nếu được y chả muốn cưới nàng.

Chỉ là giờ cưới cũng đã cưới, cho dù người khỏe mạnh hay yếu đuối, chẳng qua nhiều thêm một miệng ăn. Chu thành Vũ y nam nhi bảy thước(, chưa tới mức không nuôi nổi gia đình, không nuôi nổi vợ con.

( Nam nhi bay thước: ý chí người khỏe mạnh

Chậm rãi tiến đến giường, y ngồi bên cạnh Hồ Ngọc Nhu

Thời tiết đang ở giữa hè, bận rộn gần hết ngày người Hồ Ngọc Nhu mồ hôi nhễ nhại, vậy mà thời khắc y ngồi xuống bên cô, không biết do tâm lý cô nảy sinh sợ hãi hay người y tỏa ra hàn khí, Hồ Ngọc Nhu bỗng cảm thấy có lẽ mồ hôi nóng trên người cô thành mồ hôi lạnh mất rồi.

cô chợt phát hiện khăn voan mình bị người ta đang được gỡ, người không tự chủ được cứng đờ. cô còn đang cân nhắc xem mình có nên giả vờ bất tỉnh không, thì trước mắt tối đen bỗng vụt sáng, đập vào mắt cô là một khuôn mặt lạnh lùng.

Hồ Ngọc Nhu ngu luôn.

Thứ nhất, cô không nghĩ trong tân phòng Huyện thái gia còn có người ngoài, thứ hai, cô không nghĩ tới người trước mắt này ôi sao - đẹp trai quá vậy!

không phải đẹp của tiểu thịt tươi, mà là vẻ đẹp của thanh niên hai mươi bảy hai tám tuổi, làn da hơi rám nắng, mũi cao, môi mỏng hơi mím chặt, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm. không biết tại sao, y nhìn vào mắt cô không dấu vết đánh giá, chớp mắt đã biến mất, ánh mắt đó sâu không thấy đáy, mọi người khôngbiết được y đang nghĩ gì.

Do Chu Thừa Vũ chưa từng gặp Hồ Ngọc Uyển, cho nên y chẳng hay người đã thay đổi. Y không bận tâm Hồ Ngọc Nhu đang sững sờ, đứng dậy, đi đến bên bàn cầm bình rượu, rót ra hai ly, ngồi xuống mộtlần nữa, rồi đưa một ly cho Hồ Ngọc Nhu.

Hồ Ngọc Nhu nhìn vào ly hoa văn sặc sỡ, chỉ nửa ly rượu, mặc dù người cầm trông rất có tay nghề, cũng không tránh được mặt nước gợn sóng nhỏ.

cô ngập ngừng một lúc, mà cũng không đưa tay đón, quay đầu lại và nhìn về phía cửa, dò hỏi: "A hoàn của tôi, cái người đến hôm qua tên A Quỳnh ấy, cô ấy không biết ở nơi nào?"

Chu Thừa Vũ lạnh nhạt đáp: "Bên ngoài."

Giọng nói này... ở nhà, là anh ta cõng mình! Thế nào là anh ta, sao anh ta có thể ở đây? Tức thì Hồ Ngọc Nhu cúi đầu nhìn, quả nhiên anh chân anh ta mang giày đen.

Chuyện này… ôi cái gì xảy ra thế này?

Chẳng phải Tào ma ma nói Huyện thái già đã lớn tuổi sao? Có vẻ như... không tính là “lớn” mà, nếu so với tiểu nguyên chủ ước chừng hơn mười tuổi, nhưng nếu so sánh với tuổi thật của cô, chỉ sợ nhiều lắm là hai, ba tuổi là cùng?

Hồ Ngọc Nhu nghĩ trước đó “được” ăn đậu hủ(9), mặt cô phụt lên hai rặng đỏ, may là hôm nay trang điểm dày, nên không thấy được mặt cô đỏ. Chỉ có điều chiếc tai nhỏ lủng lẳng có mấy sợi bay bay thìbán đứng cô, vành tai đỏ ửng, giống như có thể bốc hơi lên.

(9) “đậu hũ” hiểu theo nghĩ thô là “da thịt”, cả cụm từ “ăn đậu hũ” trở nên phổ biến từ cộng đồng giới trẻ TQ, với ý nghĩa tương tự dê xồm, sàm sỡ, 35

"Nàng muốn gặp nha hoàn của nàng?" Chu Thừa Vũ dù không biết lý do, nhưng anh ta vẫn đồng ý. "Uống xong rượu giao bôi, ta cho gọi cô ta vào."

Y đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài mới đến tân phòng bồi tân nương, nhưng khách bên ngoài không thể bỏ mặc được, ngay cả khi y là quan phụ mẫu của một huyện, muốn quản lý cả huyệnTrường Châu, khôngchỉ dựa vào một mình y là được.

Uống xong rượu giao bôi!

Hồ Ngọc Nhu nhìn anh ta, nghe anh ta nói, trái tim đập thình thình thịch thình thịch. Lúc trước tự suy diễn rồi lo lắng và sợ hãi, nghĩ anh ta là phường gian ác xấu xa, muốn cô mang tiếng xấu. Sau gặp mặt rồi, so với tưởng tượng ban đầu của cô cách quá xa mà lòng vô cùng bất ngờ lại vui sướng, cho dù bị cưỡng ép, cho dù cô không thích gì huyện thái gia này, nhưng nghĩ tới hình ảnh đáng sợ trước kia, thìgiây phút này cô lại hết sức vui mừng.

cô nói thầm trong lòng: Hồ Ngọc Nhu ơi Hồ Ngọc Nhu, sao mi lại sa đọa thế này!

Có điều trong lòng đang tự phỉ nhổ mình, nhưng tay cô nhanh chóng đón ly rượu. Tay mới giơ lên, Chu Thừa Vũ liền vòng tay qua tay cô, không đợi cô cùng uống mà tự mình uống trước luôn.

Hồ Ngọc Nhu vừa uống lẹ vừa buồn bực.

Ở hiện đại cô là cô gái nói không với rượu, còn tiểu nguyên chủ này chỉ mười lăm tuổi tất nhiên chưa uống qua một lần. đã thế mới hớp qua một ngụm, vị cay của rượu kích thích, cô bị sặc.

Ho liền mấy tiếng, cơ thể không có sức, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể nắm lấy tay áo của Chu Thừa Vũ mượn lực. Lúc chưa uống rượu giao bôi, y đã thay ra bộ hỉ bào đỏ chói, người y lúc này là một bộ cẩm bào trắng thêu kim tuyến, nhìn vào ít đi ba phần hỉ khí(10), lại tăng thêm ba phần cao quý.

(10) Hỉ khí: không khí vui mừng ngày cưới

Ít đi ba phần hỉ khí...

Đúng rồi, khi còn ở Hồ gia thì giọng điệu lạnh lùng, về nhà thì đổi quần áo thường, vào phòng tới giờ chả nở được nụ cười, có lẽ anh ta cũng không thích hôn sự này đâu nhỉ?

Cho dù đám cưới thì đã sao, giờ này còn chưa có động phòng đâu nhé!

Hồ Ngọc Nhu sặc dữ dội, lớp phấn dày cũng chả che nổi màu đỏ trên mặt, nhưng cô chỉ lo hưng phấn nhìn Chu Thừa Vũ, đôi mắt lấp lánh, như ngôi sao lung linh.

Chu Thừa Vũ không hiểu nhìn cô.

Hồ Ngọc Như là rất vội, đặc biệt hy vọng có thể rời khỏi Chu gia ngay bây giờ, nhưng cô trước mắt phải cố gắng khống chế sự kích động trong người lại, hướng Chu Thừa Vũ công cộng môi, hỏi thử: "Chủ… đại nhân, ngài không thích hôn sự này à? "

không biết anh ta làm người thế nào, không biết thái độ anh ta ra sao, Hồ Ngọc Nhu không dám nói sựthật. cô đã đi ra khỏi cánh cửa Hồ gia tiến vào nhà họ Chu, có chút bất trắc gì, thanh danh cô coi như xong.

Cho dù cô có thể rời đi hay không, cô cũng không thể hủy danh tiếng của mình, bởi vì đây là cổ đại ác độc, đối với phận nữ tử mà nói, thanh danh so với mạng sống quan trọng hơn nhiều.

Tiểu nguyên chủ đã không có mẹ ruột chở che, cha thì không thương, nếu mang tiếng xấu, sẽ không ai cưới cô bé nữa. Còn biểu ca kia của cô nàng, áng chừng ở hiện đại cô đã xem quá nhiều phim tình cảm chia chia hợp hợp, Hồ Ngọc Nhu không có sức lực đặt niềm tin vào đàn ông. Theo ký ức của tiểu nguyên chủ, biểu ca Triệu Tịch Nghiêm thực sự một lòng một dạ với cô nàng, chỉ là họ Triệu cũng mộtlòng với đường công danh, chắc gì đã sẵn sàng cưới người vợ có danh tiếng xấu.

Chu đại nhân, ngài không thích hôn sự này à?

không hẳn là thích, cũng không hẳn không thích.

cô nhìn anh ta thăm dò, ánh mắt lấp lánh Hồ Ngọc Nhu ảm đạm dần, Chu Thừa Vũ hiểu lầm lòng nhiệt tình của cô bị y lạnh lùng đả kích, nghĩ nghĩ, liền không muốn nói sự thật.

Y với lấy cánh tay mềm mại của Hồ Ngọc Nhu, dìu nàng đến cửa tròn bọc để tựa vào, nói: "Nếu nàng mệt mỏi, nằm nghỉ ngơi một lát đi, ta đi ra ngoài trước."

nói xong không đợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, y bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Hồ Ngọc Nhu mở to mắt kinh ngạc, quơ quơ tay về phía trước.

Loại người gì thế này, ôi chao, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà!

Chốc lát sau, cô nghe có tiếng bước chân bên ngoài cửa, một tiểu a hoàn khoác y phục quá khổ xuất hiện, dáng người nhỏ nhắn, trông rất rụt rè. cô ấy vừa thấy Hồ Ngọc Nhu, liền ba chân bốn cẳng bay đến cạnh giường, ôm lấy bắp đùi Hồ Ngọc Nhu khóc như mưa.

"Tiểu thư...... hu hu hu,tiểu thư ơi..."

Hồ Ngọc Nhu nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy. "A Quỳnh, đừng khóc vội. Ngồi lên đây này. Tôi có chuyện nóivới em đây."

A Quỳnh nước mắt lưng tròng nhìn lên, ngạc nhiên nhìn Hồ Ngọc Nhu, tiểu thư cùng với Biểu thiếu gia là thanh mai trúc mã, biết được mình không gả được cho biểu ca, hận không thể chết quách đi cho xong. May mà có Quản ma ma cùng nàng cản lại, sợ rằng người đã không còn, nhưng bây giờ, sao tiểu thư có thể bình tĩnh nói chuyện với nàng thế này?

Tiểu thư nhìn thấy nàng, người nên khóc nức nở không thôi mới đúng chứ?.

Hồ Ngọc Nhu biết A Quỳnh đang nghĩ gì, khóe miệng không tự chủ giật giật, bịa chuyện:"Đừng khóc, khóc cũng có giải quyết được chuyện gì đâu. Tôi mới gặp Chu đại nhân, A Quỳnh, có lẽ chuyện của tôi sẽ chuyển biết tốt thôi. "

thì ra tiểu thư đang nghĩ cách.

Trong lòng A Quỳnh vui vẻ hẳn, sau đó lại càng đau lòng hơn, "Nhưng tiểu thư đã cùng Chu đại nhân bái đường vào động phòng rồi, chuyện ai cả huyện Trường Châu ai cũng chứng kiến, còn có cách nào đây? Coi như...... coi như Chu đại nhân biết sự thật sẵn sàng thả tiểu thư đi, nhưng lão gia lại bất công, phu nhân thì luôn tính kế gả tam tiểu thư cho biểu thiếu gia, mà danh tiếng tiểu thư bị hỏng mất rồi, cho dù biểu thiếu gia không quan tâm, cô phu nhân cũng bận tâm."

nói mãi nói mãi, miệng A Quỳnh nhắc tới lão gia, nhưng nàng cũng biết đây là huyện nha chứ chẳng phải Hồ gia, cuối cùng lặng lẽ khóc.

Cho dù cô chẳng có chút cảm tình với cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy khóc thương tâm thế này, tim Hồ Ngọc Nhu đau đớn muốn khóc.

Tuy nhiên, những điều này khiến cô bỗng hoang mang, đây không phải là hiện đại, nếu ở hiện đại cô có tay có chân, dù xuyên đến đâu cũng không ngại. Nhưng ở thời nam tôn nữ ti cổ đại này, cô chỉ là mộtcô gái yếu đuối, đặc biệt là tiểu nguyên chủ xinh đẹp đến nhường này, nơi nào mới là nơi cô dừng chân được?

Chưa kể không có tiền trong tay, cho dù có nhiều tiền, cô cũng không biết nên đi đâu.

A Quỳnh khóc một lúc, nhìn tiểu thư mình ngây người xuất thần, nàng lặng lẽ đứng dậy, kéo một cái ghế nhỏ và ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Hồ Ngọc Nhu: "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?".

Hồ Ngọc Nhu vô thức lắc đầu: "Tôi không biết."

A Quỳnh trông thấy cổ Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc rồi hoảng sợ, đứng dậy cầm khăn đi qua xem xét. Mặc dù Tào ma ma thoa rất nhiều phấn trên cổ Hồ Ngọc Nhu, nhưng nửa ngày trôi qua, ở cổ chảy mồ hôi mồ ít, vì thế chỉ cần dùng khăn lau qua một cái, vết hằn trên cổ hiện ra ngay lập tức.

"Tiểu thư!" A Quỳnh nghẹn ngào hét lên. "Người, trên cổ người là gì?"

Tay Hồ Ngọc Nhu nhẹ nhàng chạm vào, đầu óc không nghĩ được kế tạm thời nào, đầu cô rối không chịu được, cô cũng không muốn nghĩ gì nữa, có thể yên bình trôi qua đêm nay thì tính tiếp.

A Quỳnh vứt khăn đi ôm chầm lấy Hồ Ngọc Nhu, tuy giọng nhỏ nhưng đầy kiên định: "Tiểu thư, chúng ta trốn đi! Dù cô phu nhân có thể không hài lòng, nhưng biểu thiếu gia thích người thật lòng, dẫu sao côphu nhân cũng là dì ruột của người, bà sẽ đối xử người không quá mực tuyệt tình. Tiểu thư, trốn đi, chúng ta đi tìm biểu thiếu gia! ”

Sau khi A Quỳnh nhìn thấy Chu Thừa Vũ, nàng muốn thuyết phục Hồ Ngọc Nhu ủy khúc cầu toàn (11), theo Chu Thừa Vũ. Dù sao Chu Thừa Vũ sinh ra có tướng mạo phí phách, mà còn là huyện thái gia, Hồ Ngọc Nhu gả qua là phu nhân quan gia, tương lai rồi quay về Hồ gia trừng trị Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển là chuyện hiển nhiên.

Uỷ khúc cầu toàn [委曲求全]: “Uỷ khúc” [委曲] là “uốn lượn; uyển chuyển; quanh co;”, “cầu toàn” [求全] có thể tạm hiểu là “mưu cầu sự hoàn hảo”, “đạt được mục đích”,v.v… (Theo QuickTranslator)Miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì,v.v…). Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) Có lẽ là thành ngữ này cũng giống kiểu “chính sách mềm dẻo”. XD

Nhưng cô lại thấy vết dây hằn trên cổ Hồ Ngọc Nhu, nghĩ tới mình không ở Hồ gia, có khả năng Hồ Ngọc Nhu tự tử. May mắn hiện tại cũng nhặt được mạng về, nàng lại sợ Hồ Ngọc Nhu tiếp tục nghĩ quẩn, nàng cảm thấy cho dù chạy không thoát, cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

Trốn sao?

Hồ Ngọc Nhu không thể quyết định được.

Cho dù cô trốn đi, cô cũng không phải đi tìm biểu ca của tiểu nguyên chủ

Đó là thanh mai trúc mã, người yêu của tiểu nguyên chủ, dù rằng là thân xác này nhưng giữa hai người vốn là kẻ xa lạ. Thay vì đi tìm vị biểu ca đó, còn không bằng ở lại Chu gia.

cô lắc đầu chuẩn bị mở lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của mộtphụ nữ trung niên, "Đại phu nhân, nô tỳ là Khổng ma ma bên người Nhị phu nhân, Nhị phu nhân sai nô tỳ mang thức ăn cho người, nô tỳ có thể mang vào không? "