Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 13




Buổi tối tắm rửa xong, Giản Lộ thấy Lâm An Thâm ngồi trên sô pha đối diện giá vẽ ngẩn người. Cô thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh dỗi gì với cái giá vẽ vậy?”

“Không có.”

“Vậy là với em rồi?”

“Vì sao em không nói cho anh em gặp Đỗ Trung?”

“Không phải… chỉ là không có cơ hội thôi… Tối qua lúc anh về thì em đã ngủ… Sau lại liền quên luôn…”

“Thì ra là phải hỏi, nếu hôm nay anh không nghe được thư ký Cao nói thì không anh vĩnh viễn cũng không biết?”

Giản Lộ bị ngữ khí chất vấn của anh làm cho nhất thời sửng sốt. Từ khi nào anh dùng lại ngữ khí như vậy nói chuyện với cô. Giản Lộ không nói.

Tay Lâm An Thâm nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra. Nhưng lại tưởng tượng ra cảnh cô cùng Đỗ Trung gặp mặt, tay lại không tự giác nắm chặt. Anh có thể che giấu tốt cảm xúc của bản thân nhưng lại không cách nào giả bộ anh không để ý đến chuyện cô và Đỗ Trung gặp gỡ.

“Anh xin lỗi, anh có hơi nặng lời. Anh về phòng bình tĩnh lại.” Dứt lời, Lâm An Thâm bước vài bước liền vào tới phòng anh.

Giản Lộ theo anh theo bản năng nhưng không kịp. Buồn bực. Thì ra khi Lão Hồ Ly nổi giận thì chạy càng nhanh. Gừng càng già càng cay!

Bước đến trước cửa thì cửa cũng đã đóng lại, Giản Lộ trợn mắt, há hốc mồm với cái cửa. Lão Hồ Ly này thật sự nhốt cô ở ngoài?!

“Lâm An Thâm… Anh tức giận thật đấy à?”

“…”

“Chỉ là gặp mặt một chút thôi, anh ấy chỉ hỏi tại sao lại chuyển nhà, ngoài ra không có gì cả! Sau đó em liền về nhà! Tin em đi mà!”

“…”

“Quỷ hẹp hòi… Anh thực sự không để ý tới em?”

“…”

“Lâm An Thâm, anh mở cửa ra cho em!”

“…”

Giản Lộ đá mạnh vào cánh cửa, cô lúc này cũng phát hỏa. Cô cũng không truy cứu quan hệ của anh với người phụ nữ kia, anh lại để ý đến chuyện của cô với Đỗ Trung?!

Càng nghĩ càng tức, cố sức vặn khóa cửa. Bất đắc dĩ, khóa cửa trong nhà đều là khóa bằng mật mã hết sức hiện đại.

Giản Lộ bấm mọi dãy số có thể nghĩ ra: sinh nhật của anh, sinh nhật của cô, sinh nhật của cả hai người, rồi lại đảo ngược dãy số lại nhưng vẫn không đúng! Đối với Giản Lộ đây như đổ thêm dầu vào lửa, như thế nào mà mọi cái sinh nhật đều không đúng! Muốn chơi đồ độc?! Trong đầu Lâm An Thâm nghĩ gì vậy, thật bất thường!

“Lâm An Thâm, anh là Lão Hồ Ly, vừa ngốc vừa nát! Tư tưởng lập dị! Đồ rùa rụt đầu, chỉ biết trống trong mai! Hồ ly thối, hồ ly đột biến! Em không để ý đến anh nữa! Hứ!” Dứt lời, Giản Lộ liền căm giận quay trở về phòng mình, dùng sức đóng cửa thật mạnh.

Lại lập tức dán lỗ tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

1, 2, 3, 4, 5…

Quả nhiên, cửa đối diện rất nhanh có tiếng mở ra.

Tiện đà lại là tiếng bước chân của Lâm An Thâm tiến tới trước cửa phòng cô, do dự hai giây. Sau đó là hai tiếng gõ cửa.

Giản Lộ không hé răng.

Cốc, cốc. Lại là hai tiếng gõ cửa nữa.

Đồng thời truyền đến tiếng của Lâm An Thâm: “Giản Lộ…”

Giản Lộ biết vậy, bây giờ mở cửa ra cô là người chịu thiệt đầu tiên?!

“Giản Lộ.”

“Không muốn gặp.”

“Giản Lộ, mở cửa.”

“Tránh ra!”

“Em mở cửa rồi anh đi.”

“Anh tránh ra thì em mới mở cửa!”

“Không đi.”

“Còn không đi!”

“Mở…”

“Anh đi!”

“Không đi!”

“Biến xa một chút!”

“Không đi đâu cả…”

“…”

“Thực không ra?”

“…”

“Anh tự mở cửa đi vào.”

Dứt lời, cửa phòng Giản Lộ đã bị Lâm An Thâm mở ra từ bên ngoài.

Giản Lộ bất ngờ kêu lớn! Vì sao cô cố thế nào cửa phòng anh cũng không suy chuyển, mà anh lại có thể dễ dàng mở cửa phòng cô!!

Giản Lộ không phục, liền chạy lại, tóm lấy cổ anh: “Này, Lão Hồ Ly làm cái gì cửa của em?! Em rõ ràng đã đổi mật mã sao cho không liên quan đến anh rồi mà!!!”

Lâm An Thâm chịu phạt, yên lặng cho cô bóp cổ: “Mật mã không liên quan của em là sinh nhật của anh.”

“Hồ Ly!”

“Không thể không để ý anh.”

“Hứ!”

“Không thể đuổi anh đi!”

“Hứ!”

Giản Lộ xoay người còn muốn chạy, nhưng Lâm An Thâm đã sớm liệu được, xuống tay trước, một tay nắm chặt thắt lưng, một tay giữ tay cô. Hai người như dính sát vào nhau: “Không cần tức giận với anh!”

“Khó! Bây giờ em đang rất giận!”

Dùng miệng mình chặn lại miệng cô: “Lửa có yếu đi chút nào hay không…?”

“Không…”

Nụ hôn lại mạnh mẽ hơn: “Như vậy thì sao…”

“Giống như không…”

Nụ hôn lại tiếp tục, lần này như muốn nuốt cả người cô vào bụng.

“Ưm..um…” Không…khí…

Nhưng là Lâm An Thâm đã không còn dừng lại được, hôn càng tham, càng sâu, điên cuồng đòi lấy hơi thở của cô.

“Ưm..um…” Tắt thở…

Tay Lâm An Thâm không dừng lại trên người Giản Lộ thăm dò.

Mặc dù trong trạng thái thiếu không khí, đầu một mảng ong ong nhưng thân thể lại cảm nhận rất rõ ràng. Tay anh trên người cô như có lửa truyền đến khắp mọi nơi trên người cô.

Rốt cục, Lâm An Thâm cũng lưu luyến buông cô ra, nhưng tay lại dừng lại ở nơi da thịt non mềm của cô.

Giản Lộ thở hổn hển, mặt lại đỏ, vô lực nằm trong lòng Lâm An Thâm, từng ngụm, từng ngụm khí lớn hít vào.

Lâm An Thâm ôm Giản Lộ lên giường, nhẹ nhàng thay cô kéo chăn lên, cách tấm chăn ôm cô thật chặt. Ánh trăng chiếu xiên vào phòng, anh say đắm hôn lên trán cô.

Giản Lộ im lặng nằm trong lòng anh. Nụ hôn vừa rồi chứa bao nhiêu nhu tình cùng thương yêu của anh, cô đều cảm nhận được. Đọng lại trong cô bây giờ chỉ có yên tĩnh cùng dịu dàng của anh.

“Giản Lộ.”

“…uhm?”

“Giản Lộ.”

“Uhm…”

“Giản Lộ.”

“…”

“Giản Lộ.”

“…”

“Anh rất yêu em.”

“…”

Cùng giọng nói của anh, Giản Lộ đi vào mộng đẹp. Trong mơ tất cả đều là hình ảnh của anh: anh cười, anh buồn, anh ngốc nghếch, không đoán được con người anh, anh là hồ ly, là sói, là thỏ… Cái người ngu ngốc kia có hiểu được hay không, tất cả mọi thứ của anh đều khiến cô yêu.

Giản Lộ nở nụ cười ngọt ngào.

Lâm An Thâm nhẹ nhàng hôn lên nét cười đó. Cô như vậy thật ngọt, thật thơm…

Giản Lộ… Anh cảm thấy chính mình như điên rồi. Từ rất lâu trước kia, em tiến vào đôi mắt anh, anh đã điên rồi, hiện tại chỉ càng thêm điên mà thôi.

Tình yêu của anh… có thể làm em sợ hay không, có thể làm em chán ghét, có thể hay không làm em không thở nổi…?

Tha thứ cho tính thất thường của anh… anh chỉ là rất sợ…

Lâm An Thâm nói: Nói điều kiện của em đi