Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 99




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Vô Dạng mơ mơ màng màng nghẹn ngào một tiếng, bắn ra.

Trong khoang xe chật chội tối tăm, tràn ngập một mùi vị nhàn nhạt khác thường, chỉ là tạm thời vẫn không coi như đặc biệt nghiêm trọng.

Hai tay cậu nắm lấy quần áo Hoắc Vân Xuyên, bởi vì do quá dùng sức, ngón tay mảnh khảnh căng thẳng, làm khớp xương trở nên trắng bệch, có vẻ đặc biệt đáng thương.

An Vô Dạng mặc trên người áo sơ mi màu lam nhạt kẻ ô vuông, quần áo chỉnh tề, thậm chí một chút đều không có loạn, chỉ là vạt áo bị đối phương tỉ mỉ kéo lên trên, hai góc áo quấn chặt vào nhau.

Không có cách nào.

Đây là cái áo sơ mi thiên sứ vô cùng yêu thích.

Mặc vào cũng đặc biệt trẻ trung suất khí, cậu ít nhất một tuần phải mặc hai lần, cho nên không thể làm dơ.

Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: "Anh đã xong chưa?"

Hoắc tổng nghe tiếng khóc oa oa, trầm thấp trả lời: "Rất nhanh."

"..."

Lại là câu này!

Dù sao đã bị lừa gạt rất nhiều lần, mỗi lần cũng không thể đúng hạn kết thúc.

Đuôi mắt thiếu niên hồng hồng, tức giận nắm tóc người yêu, lên án nói: "Tên lừa gạt..." Sau đó gặm lỗ tai tên lừa gạt, rầm rì nhẫn nhịn.

Không biết qua bao lâu, An Vô Dạng cảm giác cái đầu mình ôm, truyền đến một tiếng rít nhỏ.

Cậu vừa mới hơi mất tập trung, không khống chế được răng của mình...

"Tê..." Lỗ tai Hoắc Vân Xuyên bị cắn đau, kích thích như vậy, thật sự muốn giết chết hắn.

"Xin lỗi, em không phải cố ý, " An Vô Dạng mặt đỏ hồng mà xin lỗi, khóe mắt còn mang theo ánh nước mơ hồ có thể thấy được: "Em giúp anh xoa xoa."

Thiếu niên nhấc lên móng vuốt, vò lỗ tai cho Hoắc tổng.

"..." Nam nhân sau khi phóng thích vẻ mặt lười biếng, ngồi yên một phút chốc, tìm ra khăn giấy ướt làm công tác xử lý.

Từ sau khi có con trai, Hoắc Vân Xuyên làm những chuyện này, kỹ xảo tăng nhanh vươt bậc....

... Đều là thực hành từ trên người con trai mà ra.

Sau đó mở cửa xuống xe động tác không thể tránh khỏi có chút ngốc nghch không có dáng vẻ lưu loát như lúc thường

Sau đó mở cửa xuống xe, động tác không thể tránh khỏi có chút ngốc nghếch, không có dáng vẻ lưu loát như lúc thường.

Hoắc Vân Xuyên khóa kỹ xe, vừa đi vừa sửa sang lại vạt áo của chính mình, che đậy dưới quần tây là đôi chân dài thẳng tắp, hai ba bước đã đuổi lên trước mặt thiếu niên bước đi chậm rì rì.

Ngày hôm nay hắn mặc áo sơ mi nhưng không đeo ca-ra-vat, ba cái nút áo trên không cài, tùy tiện rộng mở, có vẻ phá lệ hào phóng.

Một cánh tay dài ôm eo An Vô Dạng, quan tâm ôn nhu đúng mực nói ra: "Trên người có khó chịu không?"

An Vô Dạng sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái: "Không khó chịu, em chỉ có chút mệt mỏi." Lúc thường thời gian này đều ngủ trưa rồi, ngày hôm nay bởi vì ra ngoài làm rối loạn lịch làm việc và nghỉ ngơi.

Cậu ngáp một cái, bước vào thang máy, nhẹ nhàng dựa vào  trên người Hoắc Vân Xuyên một chút, như vậy sẽ dùng ít sức hơn rất nhiều.

Cùng vào thang máy với bọn họ là một ông chú, đang dùng loại ánh mắt tràn ngập hoài nghi  đánh giá bọn họ, sau đó không khách sáo liếc mắt nhìn Hoắc Vân Xuyên một cái.

Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, ôm thiên sứ trong lồng ngực càng chặt hơn một chút, dùng âm thanh như ma quỷ nói ra: "Chúng tôi là bạn đời hợp pháp, mời ông không nên suy nghĩ bậy bạ."

An Vô Dạng mở mắt ra, mệt mỏi lúng túng liếc mắt nhìn ông chú, rồi cúi đầu liếc mắt nhìn áo sơ mi ô vuông cùng quần cộc màu trắng của mình.

Lại quay đầu nhìn đại tổng tài anh tuấn thành thục mị lực bên cạnh...

Cái này, thực ra style trang phục không thống nhất, thật ra thoạt nhìn chênh lệch tuổi tác sẽ khá lớn.

Đến lầu mười một, ông chú lúng túng kia, vội vã tông cửa xông ra.

Hoắc tổng rất thích ở tầng cao, tầm mắt liếc nhìn cửa thang máy đã đóng lại, mặt không thay đổi khẽ hừ một tiếng: "Hẹp hòi."

An Vô Dạng chỉ là một người yêu ngoan ngoãn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hùa theo mà gật gật đầu: "Đúng đó."

Không biết tại sao, cảm xúc của Hoắc Vân Xuyên mắt thường có thể thấy đã khôi phục lại như cũ, trên đuôi lông mày mang theo sắc thái sung sướng, không kìm lòng được sờ sờ mặt mày thiên sứ: "Ngày hôm nay thật ngoan ngoãn."

An Vô Dạng cứ như vậy không giải thích được nghe khen tuy nói cậu cảm thấy chữ Ngoan nay không thích hợp hình dung chính mình nhưng mà vẫn lựa chọn vô cùng khoan dung mà không có so đo

An Vô Dạng cứ như vậy không giải thích được nghe khen, tuy nói, cậu cảm thấy chữ "Ngoan" này không thích hợp hình dung chính mình, nhưng mà vẫn lựa chọn vô cùng khoan dung mà  không có so đo.

Tầng hai mươi lăm rất nhanh đã đến.

An Vô Dạng về đến nhà, kéo lê thân thể thập phần không có khí lực, cưỡng ép chính mình lên tinh thần tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó ngáp một cái chạy về phía giường lớn, mơ màng ngủ một buổi trưa.

Sau khi tỉnh lại, trên màn hình điện thoại di động đã ghi buổi chiều bốn giờ bốn mươi phút, thời gian dọa An Vô Dạng nhảy dựng một cái.

Cậu nhanh chóng bò dậy, đi vào buồng tắm rửa mặt, sau đó luống cuống tay chân tìm ra cặp sách, hoàn thành nhiệm vụ học hành.

Bây giờ nhiệm vụ hàng ngày của An Vô Dạng, chính là nghe viết tiếng anh, ôn tập môn chuyên ngành, sau đó hoàn thành kế hoạch đọc sách, xem và lý giải.

Đọc quyển sách do Hoắc Vân Xuyên chọn -- Suối Nguồn (The Fountainhead).

An Vô Dạng tỉ mỉ đọc, chỉ đọc những từ mình có thể hiểu, gặp phải chỗ không hiểu, lập tức lấy điện thoại di động ra, lên mạng tra baidu một chút.

... Tuy nói tra được đáp án cũng không nhất định cậu sẽ hiểu.

Một lần học tập khoảng một tiếng, không thể tránh khỏi sẽ có chút buồn chán.

An Vô Dạng mở nhạc nhẹ, lén la lén lút từ trong tủ lạnh lôi ra một túi đồ ăn vặt, trở lại phòng ngủ, xé túi ra...

"Học tập sao rồi?" Giọng nói Hoắc tổng đột nhiên xuất hiện.

An Vô Dạng cúi đầu liếc mắt nhìn đồ ăn vặt của mình, cũng may, động tác quay lưng lại với cửa đã cứu mình một mạng.

"A... Tốt lắm." Gần đây cổ họng có chút không thoải mái, Hoắc Vân Xuyên cấm tuyệt đối cậu ăn đồ nóng.

"Đi ra ăn cơm thôi." Hoắc Vân Xuyên nói.

An Vô Dạng vừa liếc nhìn túi đồ ăn đã mở rộng, yên lặng mà khép lại nhét vào phía dưới sách vở: "Ồ."

Là một người đàn ông mang thói ở sạch, Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy mặt bàn lộn xộn của thiên sứ, lập tức không nói hai lời giúp đối phương thu dọn chỉnh tề.

Vừa cầm lên cuốn sách chuyên ngành còn chưa đóng lại, lập tức lộ ra túi bánh quy nhỏ xốp giòn giấu ở phía dưới quyển sách, vị rong biển...

Hoắc tổng: "..."

Loại bánh quy nhỏ tạo hình trẻ con kiêm tí hon này làm hắn nhớ tới, lần trước khi ra nước ngoài, thiên sứ giấu trong valy đồ đạc của chồng để ăn.

Ăn ngon như vậy sao?

Hoắc Vân Xuyên ánh mắt thâm trầm, đưa mắt nhìn túi bánh quy nhỏ xốp giòn một lúc lâu trên mặt bàn.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, hắn cầm lấy túi, lấy ngón tay kéo ra miệng túi, khều một cái.

An Vô Dạng vẻ mặt kinh hoảng mà trốn ở cửa, trơ mắt nhìn túi bánh nhỏ mình giấu, bị Hoắc Vân Xuyên phát hiện dễ như trở bàn tay.

Càng đáng sợ hơn chính là, đối phương lại còn ăn một cái.

An Vô Dạng trong lòng tim gan cồn cào, bởi vì mùi vị đó cậu có thể tưởng tượng được! Ăn cực kỳ ngon!

"Dạng Dạng, ăn cơm." Dì Trương ngẩng đầu nhìn thấy cậu: "Ha, trốn ở chỗ này làm gì chứ? Hoắc tiên sinh đâu?"

Nam nhân trong phòng nghe thấy động tĩnh, cầm bánh quy của thiên sứ đi ra.

"Hoắc tiên sinh, sắp ăn cơm tối, cậu còn ăn đồ ăn vặt sao?" Dì Trương nhìn thấy thứ trên tay của hắn, lập tức không khách khí dạy bảo: "Thực phẩm chiên không nên ăn nhiều nha, không dinh dưỡng biết không?"

Hoắc tổng bị dạy dỗ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn thiên sứ mặt đã đỏ tới mang tai, thong dong bình tĩnh mà giúp đối phương nhận lỗi: "Là đạo lý này không sai." Sau đó ở trước mặt hai người, mở nắp thùng rác ra, ném bánh quy vào trong.

An Vô Dạng: "..."!!

Mới xé ra! Một cái cũng chưa được ăn!

Người ta nói người càng lớn càng dối trá, sau khi trưởng thành thường xuyên mang theo chiếc mặt nạ, trong lòng một suy nghĩ, bên ngoài lại khác.

Trong lòng An Vô Dạng giờ khắc này chính là, đáng tiếc muốn nhỏ máu, mặt ngoài lại không quan tâm.

"Ăn cơm ăn cơm." Cậu ngồi xuống ăn cơm, vừa an ủi mình, không sao hết, chỉ ném một túi bánh quy vị rong biển thôi mà, trong tủ lạnh còn có vị sữa vị dâu tây vị caramel thậm chí là bánh quy vị thịt nướng.

Thứ hai mang đến trường học ăn, hoặc là lúc Hoắc Vân Xuyên ra cửa làm việc sẽ quang minh chánh đại mà ăn.

"Mấy thứ trong tủ lạnh cũng vứt luôn." Hoắc Vân Xuyên thông báo xong, liếc mắt về phía dì Trương.

"Hả, ai?" Dì Trương nghĩ một hồi, nhớ tới chủ nhân của những đồ ăn vặt trong tủ lạnh là ai, lập tức dùng ánh mắt tràn ngập áy náy  nhìn An Vô Dạng.

"..." An Vô Dạng cảm thấy mặt nạ dối trá của mình sắp mang không nổi nữa rồi.

Hoắc Vân Xuyên rốt cục nhìn thấy thiên sứ thay đổi sắc mặt, trong lòng có một loại dục vọng biến thái được thỏa mãn, phần khoái cảm đó không kém gì cùng thiên sứ làm một hồi.

"Dạng Dạng, ý của em thế nào?" Hoắc tổng liếc cậu: "Đó dù sao cũng là đồ ăn vặt của em."

An Vô Dạng vừa không muốn từ bỏ món ngon trong tủ lạnh kia, vừa kiêng kỵ dâm uy của Hoắc Vân Xuyên, luôn mãi đắn đo: "Em, ý của em là, không nên vứt."

Hoắc ba ba đè ép rung động trong tim, làm người thập phần ngoài ý muốn trả lời: "Được, vậy không vứt."

Moe đến nỗi trái tim nhỏ run rẩy, nai "già" ở trong lồng ngực chạy loạn.

Dì Trương là người đứng xem đến há hốc mồm: "..." Đối với hành động của Hoắc tiên sinh  vô cùng khó hiểu.

Bất kể nói sao đi nữa các loại bánh quy nhiều mùi vị ăn rất ngon cuối cùng cũng vượt qua nguy cơ tip tục trở thành một phần lương thực để dành của An Vô Dạng

Bất kể nói sao đi nữa, các loại bánh quy nhiều mùi vị ăn rất ngon, cuối cùng cũng vượt qua nguy cơ, tiếp tục trở thành một phần lương thực để dành của An Vô Dạng.

Chủ nhật, ông cụ Hoắc gọi điện thoại cho cháu trai, thì thầm muốn gặp cháu dâu và chắt trai.

Cháu nội hiếu thuận, không nói hai lời đã đồng ý.

Sau đó mở video gọi cho ông nội: "Ngài với bọn họ cứ từ từ tán gẫu."

"!! Con là thằng nhóc xấu xa! Ông nói là dẫn bọn nó về nhà, không phải bật video tán gẫu!" Ông cụ Hoắc phát điên.

Hoắc Vân Xuyên ở bên kia ung dung thong thả nói: "Về nhà? Không thể." Nghe giọng ông nội mạnh mẽ mười phần lên án, cùng với có cỡ nào nhớ thương An Vô Dạng và Đôn Đôn, hắn vô cùng lý trí tỉnh táo: "Ngày hôm qua đi thăm ông bà ngoại, ngày hôm nay bọn họ không thể ra ngoài."

An Vô Dạng khom đầu lại gần, nhìn thấy ông nội, nhất thời cười híp mắt chào hỏi: "Ông nội, cuối tuần vui vẻ ạ."

Nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong, trong nháy mắt vuốt phẳng cảm xúc táo bạo của ông cụ Hoắc.

Khuôn mặt và giọng nói của ông cụ, lập tức thay đổi 360 độ, cười so với mặt trời cuối tuần còn muốn xán lạn hơn: "Dạng Dạng a, ngày hôm qua đến thăm nhà ông bà ngoại sao?"

An Vô Dạng: "Đúng rồi."

Ông cụ Hoắc: "Như vậy bôn ba cả một ngày, ngày hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, biết không?"

An Vô Dạng: "Vâng, ngài cũng vậy, bây giờ đã vào thu, phải chú ý sức khỏe." Còn có: "Cuối tuần này chúng con không trở về được, ông nói giúp với ba mẹ con, hỏi thăm bọn họ."

"Ừm, Dạng Dạng của chúng ta thật ngoan." Ông cụ Hoắc nói, khuôn mặt cười đến vô cùng hiền lành.

Hoắc Vân Xuyên đang nghĩ, cái gì vậy chứ?