Gả Cho Tổng Giám Đốc Phải Cẩn Thận

Chương 3




“Kí…” Một giọng nói mang theo chút đáng thương truyền đến từ một góc .

Quan Long Kí buông tài liệu thống kê tình hình phát triển ở Thái Bình Dương xuống , đơn giản hạ lênh : “Đem tất cả các bản báo cáo sủa sang lại thật cẩn thận đi , tan họp .”

Không đợi nữ nhân nhỏ bé kia gọi lần thứ hai hắn đã bước đến gần . Ngữ khí không tự giác mà trở nên mềm mại nhẹ nhàng : “Làm sao vậy , vẫn còn sớm mà , sao em không ngủ thêm một lát nữa đi ?”

Bởi vì lệch múi giờ nên hiện giờ ởCanadalà bốn giờ chiều nhưng ở Trung Quốc lúc này lại là rạng sáng ..

“Ngủ không được !” Nàng nói.

“ Ân? Có phải buổi chiều ngủ rất khó không ?” Hắn nói.

“Đúng a !” Thủy Kính ánh mắt ôn nhu mang theo chút ngái ngủ hỏi : “Kí ! Ngươi sao lại không ngủ .”

“Ta còn phải làm việc a .” Hắn nói.

“Làm việc ?” Thủy Kính nghi hoặc : “Tại sao mỗi ngày ngươi đều phải làm việc . ?”

Quan Long Kí thản nhiên nói : “Làm việc mới có thể kiếm ra tiền !”

“Ân … buôn bán lời lãi về sau , vậy A Kí không cần làm việc có được không ?” Nàng hỏi.

Không cần làm việc là có thể đưa nàng đi chơi a .

Nàng bày ra bộ mặt chờ mong , hi vọng có thể có được đáp án mình mong muốn .

“Không…..Bởi vì ta là người điều hành công ty .” Quan Long Kí có chút bất đắc dĩ trả lời : “ Cho dù đã có tiền cũng không thể không làm việc .”

Không nói đến công ty riếng của hắn , nguyên chỉ quản lý sản nghiệp có cả vạn nhân viên , rồi đến bênh viện , các lĩnh vực điện tử khoa học kỹ thuật , tin tức truyền thông cũng là cả một vấn đề không đơn giản .

“Ai!!” Nàng thở dài than thở : “A Kí thật vất vả quá .”

Rõ ràng buôn bán được rất nhiều tiễn , tiền giử ngân hàng nhiều như núi , thế nhưng không có một lát thanh nhàn .

Tiền trong ngân hàng mỗi ngày có thể tăng lên đến vài con số , không đếm được nữa nên cũng không còn ý nghĩa .

Hắn bỗng nhiên hiểu , hắn giống như một chiếc máy tính , hoàn hảo thực hiện theo những thứ đã lấp trình sẵn , giúp Quan gia quản lý duy trì cơ nghiệp hiển hách , xa hoa bao đời .

Sự giàu có giống như một ngọn núi tuyết , càng lên cao càng trở nên “tịch mịch” hư không , Sự giàu có với đống vàng bạc châu báu ngà voi chất cao như núi , nhưng nếu nhìn ra ngoài lại chỉ thấy sa mạc mênh mông hoang vắng .

Nhớ mang máng trước hắn đã nghe bảo mẫu kể chuyện , một hoàng tử kiêu ngạo bị phù thủy xấu xa biến thành quái vật , trừ khi có người thật lòng yêu hắn , nguyện ở bên hắn , nếu không ma thuật mãi mãi không thể giải trừ….

Hắn cũng nhớ rõ nguyên nhân vì sao hắn phải chịu “Sự giáo dục của đế vương” . Ông nội của hắn khi phát hiện bảo mẫu kể chuyện cổ tích cho hắn nghe đã nổi trận lôi đình , ngay lập tức sa thải bảo mẫu ấy .

Vì còn nhỏ nên hắn không biết có chuyện gì xảy ra , chỉ kinh hoàng nghĩ không biết mình đã gây nên chuyện gì khiến ông nội nổi giận , mà khi bảo mẫu Lâm ra đi đã quay lại nhìn hắn một cái ,ánh nhìn đấy khắc sau vào lòng Quan Long Kí .

Ánh mắt rưng rưng nước mắt , không muốn xa rời , khi còn bé hắn không hiểu hết ý nghĩa ánh mắt ấy , nhưng lớn lên rồi hắn đã hiểu , ánh mắt ngày ấy có nghĩa là “thương cảm” .

Thương cảm ? Đúng vậy , là thương cảm .

Bảo mẫu là thương hắn không thể có một tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác , thương hắn còn nhỏ đã phải chịu sự giáo dục khắc nghiệt , thương hắn không có mẹ bên cạnh quan tâm chăm sóc , thương hắn rồi sẽ cô đơn tịch mịch .

Cũng đến khi hắn lớn hơn ,hắn cũng biết được : Không phải đứa trẻ nào cũng ở nhà tự học , từ các môn học cơ bản đến thiên văn địa lý , đến kinh doanh buôn bán , các loại ngôn ngữ trên thế giới …..từ những kiến thức cơ bản sau là các loại học vị (hana : mấy cái bằng cấp ý)

Ánh mắt mọi người nhìn hắn có cung kính , có xu nịnh , có sợ hãi , cũng có người sùng bái hắn , cũng có người như bảo mẫu của hắn , “thương cảm” hắn .

Cho đến khi hắn gặp được Thủy Kính , ánh mắt của nàng trong suốt như pha lê ,vô cùng ấm áp , có chút gì đó tò mò và cũng không giấu được một chút tinh nghịch cùng tình cảm .

Quan trọng là ánh mắt nàng luôn hạnh phúc và tràn ngập niềm vui .

Vì thế, hắn hoàn toàn muốn chiếm hữu nàng ….

Hắn nhìn thấy người con gái đang nằm trong ngực mình thật yên bình , ánh mắt vẫn linh động thông minh , so với quá khứ cũng không khác nhau là mấy .

Thủy Kính khẽ nhíu mày nhìn hắn, di di ngón tay nói : “Làm việc kiếm tiền , kiếm càng nhiều tiền sau lại càng nhiều chuyện cần làm , càng kiếm được nhiều hơn lại càng nhiều việc hơn…..A Kí ,Ngươi khi nào mới có thể hoàn toàn nghỉ ngơi a ?”

Nàng không khách khí kết luận : “ A Kí , Ngươi thật khổ a .”

Khổ a , kiếm nhều tiền như vậy , nuôi nhiều người như vậy làm cái gì chứ ?

Lúc này, nàng công chúa tham ăn, ham ngủ bụng bỗng phát ra mấy tiếng kêu …cô lỗ cô lỗ .

Quan Long Kí thoải mái cười thành tiếng , ấn bộ đàm dặn dò : “Mang bữa đêm lên đi .”

Hắn dựa cằm lên mái tóc đen huyền của nàng , tự nhiên hít vào hương thơm ngọt ngào của nàng .

Hắn thật cẩn thận ôm lấy nàng ,ôm lấy bảo bối của hắn .

Hắn cô độc đã lâu rồi …

Nếu có thể , hắn đồng ý đổi tất cả tiền tài danh vọng đang có đổi lấy tình yêu cùng sự ấm áp , làm cho tòa “băng thành” trong lòng hắn biến thành hoa viên ấm áp rực rỡ .

Này…… Hẳn hẳn là không phải tìm đâu xa ?

Nhóm người của tổng hội nghe đồn “Đồ vật này nọ” đang chăm sóc “sổ điều” như mẹ chăm con , chuyện này có vẻ là thật . (hana: mấy cái trong ngoặc kép ta thật không biết là gì , tra anh google mà cũng không thấy có nên ta để nguyên á , ai biết chỉ ta ta sửa nhé .)

Mất đi trí nhớ khiến Thủy Kính tựa như “sổ điều” còn Quan Long Kí thì chính là “Đồ vật này nọ”

Bởi vì nguyên nhân này khiến cho Thủy Kính bám dính lấy Quan Long Kí , Quan Long Kí bất đắc dĩ phải mang theo người hầu đi làm .

Vì thế đám cấp dưới của hắn ở công ty đã được chứng kiến một “Kì quan”

“Băng sơn ngàn năm” vốn nổi tiếng không bao giờ bộc lộ “hỉ , nộ ,ái ,ố” , “thất tình lục dục” không coi ra gì , thế mà cư nhiên bị một tiểu nha đầu ôn nhu như nước đùa bỡn trong lòng bàn tay .

Thật là đáng sợ !

Nàng…… ở trước mặt mọi người luôn quấn quýt , ôm dính lấy ông chủ , không để ý đến ánh mắt người khác , nhưng lạ là ông chủ của họ vốn uy nghiêm lạnh lùng lại không hề có bất cứ thái độ mất kiên nhẫn hay không đồng tình với hành động đó của nàng .

Chẳng những như thế , ngay khi đang họp đến đoạn quan trọng , nàng cư nhiên chẳng quan tâm xen ngang vào nhắc nhở ông chủ : “Đã đến giờ ăn trưa , mọi người hẳn cũng đói bụng, cũng nên đi ăn trưa nha .”

Càng đáng sợ hơn là nàng đem văn phòng tổng tải trở thành phòng nghe nhạc , xem tạp chí , phòng ngắm cảnh , kiêm luôn phòng ăn , sân sau uống trà chiều ….đủ loại “Đại nghịch bất đạo” ,không chút kính trọng , làm cho những cán bộ cấp cao của công ty thật sự kinh sợ , đúng là “giết người không đền mạng” đây mà .

Kia…… Kia thật sự là con người giống chiếc máy tính đã lập trình , hai mươi bốn giờ không ngững nghỉ , ông chủ cuồng công việc của họ sao ???

Mọi người có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được ,”Lãnh diện , lãnh tâm” lời nói nghiêm nghị và có uy quyền như tổng thống lại có thể mang bạn gái đến văn phòng chơi chứ . (hana : cái kia ý chỉ anh ấy không chỉ mặt lạnh lùng mà trái tim cũng làm bằng băng a)

Mọi người ai cũng tò mò không biết vị Đại tiêu thư kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho tổng tài của họ khi bên nàng trở nên ngoan ngoãn , quả thực ngoan ngoãn như một đứa nhỏ , nhưng dù những người này có tò mò đến đâu , dù họ có là những kẻ ngốc nhưng cũng không ai dám to gan hỏi thăm.

“ A kí…… Uống trà.” Nụ cười mê người của Thủy Kính , trên tay bưng một ly trà mang theo mùi hương hoa cỏ , cũng không quên sắp xếp cho mấy vị cán bộ cấp cao kia mỗi người một phần .

Cái gọi “kỳ quan” liên tục xuất hiện trong ba ngày sẽ không còn ai cảm thấy ngạc nhiên nữa , trải qua thêm một cái cuối tuần liền đã tự nhiên biến thành thói quen .

“Uống có ngon không ?” Tiểu công chúa vẻ mặt chờ mong hỏi.

“Trà rất ngon !” Mọi người sôi nổi phát biểu làm cho nàng cười càng vui vẻ hơn .

Sau đó những người tinh ý trộm nhìn đến vị tổng tài kia , lại một lần nữa thấy được khóe môi ngài khẽ nhếch , ánh mắt mang theo ý ôn nhu .

A!Namnhân đang say đắm trong tình yêu nha!

Uống trà xong , giọng nói thanh thanh kéo mọi người về với nội dung của cuộc họp : “Vấn đề tiếp theo chúng ta cần thảo luận là….”

Việc hội nghị bị cắt ngang không hề làm các bị chủ quản cảm thấy không hài lòng , vị chủ quản lúc trước lại tiếp tục công việc , không chỉ vì đã nhận lương của công ty mà phấn đấu , mà còn bởi Thủy Kính tiểu thư đã làm mềm lòng vị tổng tài khó tính , khiến cho không khí trong cuộc họp cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều .

Hơn nữa, vị trà hoa thanh đạm cũng giúp mọi người thư giãn nhiều hơn so vơi việc uống cà phê vừa đắng vừa mấy ngủ .

Nhũng cũng bởi bị gián đoạn để uống trà nên thời gian lại kéo dài thêm một chút .

Gió xuân tựa hồ như đang thổi qua ba mươi ba tầng lầu của tập đoàn Quan thị , cũng như đang thổi qua trái tim của vị tổng tài trẻ tuổi .

“Ngươi không thương ta…..” Nữ diễn viên thần tượng xinh đẹp ai oán nói : “Ngươi chỉ yêu bản thân mình thôi , ngươi ngoài thù hận và muốn báo thù cũng không có tình cảm nào khác”

Thủy Kính tước tước tước , ân…… Anh đào ăn ngon thật nha ! (hana : tước tước có lẽ là âm thanh nhai của nàng ấy)

Nam diễn viên biện bạch : “Không , không phải như vậy ,anh yêu em , anh thật sự rất yêu em….” Ngữ khí của nam diễn viên càng ngày càng nhấn mạnh .

Nữ diễn viên cúi đầu .

“Hãy tin anh , nhẫn nại chờ anh thêm một thời gian nữa , anh nhất định sẽ không phụ em ….”Namdiễn viên làm bộ dạng thề thốt cam đoan .

Namdiễn viên an ủi vỗ về nữ diễn viên , sau đó chậm rãi ôm lấy nàng đi về phía giường “Vận động thân thể” .(hana : cái này ta không giải thích chắc mọi người cũng hiểu á, ai không hiểu PM hana , hana giải thích riêng nhé…hắc hắc..*cười dê xồm*)

Lấy chuyện ooxx để an ủi nữ nhân , loại ý tưởng này cũng chỉ có loại biên kịch đầu heo mới nghĩ ra , vấn đề là : nếu dùng chiêu này an ủi nàng thì còn lâu mới hiệu quả a .

Thủy Kính nhìn màn hình LCD tinh thể lỏng không chớp mắt , đem hình ảnh thần tượng ghi vào trong trí nhớ.

Yêu ?

“Tiểu Mân,Nam nhân kia kỳ lạ quá !” Nàng nói : “ Rõ ràng nói yêu nàng , lại cùng người khác đính hôn , nữ nhân kia cũng rất kỳ quái , vẫn khóc không ngừng.”

“ Ai nha! Phim truyền hình bây giờ cái nào cũng nói như thế .” Trương Ngọc Mân cũng như nàng , với chuyện tình cảm không có mấy kinh nghiệm.

“Nga….” Yên lặng trong chốc lát, Thủy Kính lại nói : “Tiểu Mân, hắn đang muốn tiếp tục hôn ở đâu thế ?”

“Ân!”

“ Tiểu Mân, hắn đem bàn tay cho vào bên trong áo nàng kìa……” Thủy Kính không hiểu rõ chăm chú nhìn : “Thật là kỳ lạ”

“Ách!” Trương Ngọc Mân có chút xấu hổ nói : “Cái kia…..chỉ là bọn họ đang làm chuyện “tình yêu” thôi à .” (hana :chuyện gì á*ngây thơ*)

“Kia ….sao hắn lại phá lễ đính hôn của nữ nhân kia?” Thủy Kính khó hiểu trong lòng nhưng bất bình hỏi .

“ Di?” Trương Ngọc Mân suy nghĩ rồi nói : “Hình như là vì hắn muốn báo thù a .”

“Ách !”

Im lặng không đến vài giây nàng lại có phát hiện mới : “Vì sao bọn họ đang cầm tay nhau lại đã thấy nằm gối đầu rồi ?”

“…Chính là tượng trưng thôi ..”

“Tượng trưng cái gì ?”

“Phim thần tượng không thể diễn rõ ra các cảnh trên giường , chính vì thế người ta chuyển đến một cảnh mới thôi a .” Trương Ngọc Mân đáp.

“Kia…vì cái gì bọn họ vẫn gọi hết tên của nhau ?”

“….” Trương Ngọc Mân đầu óc quay cuồng , cảm giác thấy trên trán có mấy hàng gân nổi lên .

“Tiểu Mân ?”

“Ta, ta …cũng không biết vì sao .” Nàng nói cho qua chuyện để trốn tránh vấn đề , đem vấn đề chuyển qua cho ông chủ : “Ngươi muốn biết thì đi hỏi ông chủ ấy , ông chủ nhất định sẽ biết .”

Buổi tối 7 giờ , Biệt thự Quan Thị .

Quan Long Kí cùng Thủy Kính ngồi ở hai đầu của bàn ăn , chính giũa có cắm một bình hoa , còn trang trí thêm cả nến ….

“A Kí , Ngươi yêu ta có đúng không ?” Một giọng nói nhỏ vang lên .

Đột nhiên nàng hỏi vấn đề này khiến Quan Long Kí hơi giật mình .

Hắn đối với những câu hỏi của nàng một chút cũng không ngạc nhiên , hắn đã sớm quen với kiểu nàng đột nhiên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi, mải miết suy nghĩ gì đó rồi đến lúc nào đó sẽ thuận miệng hỏi ra .

Thản nhiên nhìn người hầu đang chia đồ ăn ra đĩa , hắn đổi đề tài : “Hôm nay có món tôm Phượng Lê em thích , còn có cả “Cáp lị nùng thang” nữa , em mau ăn đi , ăn xong còn có đồ điểm tâm ngọt cho em nữa .” (hana : cái món kia ta lại không biết là gì , haizzz…ca này toàn coi TK là trẻ con á)

“Được !” quả nhiên mắt Thủy Kính sáng rực lên , ngoan ngoãn ăn cơm.

Vì ăn quá nhiều đồ ăn có nhiều đường khi nằm viện nên sau một thời gian thể trọng của Tiểu Kính đã tăng lên mấy cân , tuy dáng người cũng không khác trước lắm , vẫn tươi sáng rạng rỡ như viên minh châu , nhưng vì nàng tham ăn nên Quan Long Kí đã phải mời chuyên gia dinh dưỡng , thiết kế một chế độ ăn uống hợp lý , thay đổi một số loại thức ăn cùng với sự hỗ trợ của hộ lý , cuối cùng cũng khiến Tiểu Kính không tiếp tục gia tăng bề ngang nữa .

Nàng vẫn khờ dại ăn chơi bên hắn , tất cả đều đươc bao quanh bởi sự xa hoa , cực phẩm , quần áo và cách ăn mặc của nàng cũng có người giúp nàng chọn lựa , trang điểm luôn xinh tươi mỹ miều , nàng tựa như nàng công chúa chưa từng biết đến nỗi khổ của nhân gian .

Chỉ có Quan Long Kí biết , nếu không phải đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia thì Tiểu Kính là người không chỉ thông minh hơn người mà còn là người có cá tính vô cùng độc lập …

Đêm khuya yên tĩnh , vấn đề đã bị bỏ qua khi ăn tối một lần nữa được nàng khơi ra .

“A Kí , ngươi không yêu thương ta ?”

Vừa bước ra từ phòng tắm , sau khi tẩy rửa đi bụi bặm của một ngảy , da thịt còn vương chút nước ẩm ướt ,Thủy Kính vẻ mặt chờ mong hỏi .

Tấm áo ngủ hàng hiệu cao cấp không thể giúp nàng che đi những đường cong quyến rũ , nữ tính , kiều mị , diễm lệ và vô cùng kích tình trên người nàng .(hana: ta không thêm từ đâu nhé , tác giả này sao miêu tả nàng đẹp quá vậy)

Quan Long Kí “cấm dục” đã một thời gian ,lúc này trước cảnh xuân này hắn không tránh khỏi miệng lưỡi khô khốc . (hana: ta có phải giải thích từ này không?)

Vẫn nghĩ hắn vốn là người lạnh lùng , không có tình cảm với bấy lỳ ai , cả đời sẽ phải cô độc ôm đống tài sản khổng lồ kia , không ngờ ông trời còn cho hắn gặp được nàng .

Hắn vì nàng mà điên cuồng , vì nàng mà không từ thủ đoạn ….

Từ sau lần phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia hắn luôn xem nàng như “trân bảo” , thật cẩn thận chăm sóc lo lắng cho nàng , sợ nàng sẽ bị nguy hiểm .

“Cấm dục” , đối với người có ý chí kiên cường như hắn cũng không phải chuyện khó khăn gì , nhưng nàng lại dùng vẻ xinh đẹp kiều mị kia thủ thỉ hỏi hắn “Ngươi có yêu ta không ?” khiến cho hắn không đảm bảo liệu “lý tính” có biến thành “thú tính” hay không ? (hana: biến đi hana ủng hộ á)

Là họa thì không thể tránh !!!

“A Kí , ngươi thật không yêu thương ta ?” Nàng lặp lại câu hỏi một lần nữa , trong giọng nói đã mang theo chút ủy khuất .

“Yêu !” Hắn không nhin được ôm lấy tấm thân “nhuyễn ngọc ôn hương” của nàng , cằm dựa lên tóc nàng , hít lấy hương thơm của cơ thể nàng .

Ôm lấy nàng .

“Ta đương nhiên yêu em rồi !”

“Được !” Thủy Kính liền vui vẻ nói : “Vậy ngươi nhất định phải kết hôn với ta !”

Kết hôn ??? Kết hôn !!!

Quan Long Kí kinh ngạc đến mức mở trừng hai mắt .

“Em vừa nói cái gì ??”

Nàng…… Nàng có biết nàng đang nói cái gì không ???

“Ngươi phải kết hôn với ta nha !” Nàng phân tích theo lẽ “Tự nhiên” của nàng : “ Nếu ngươi yêu ta , thì nên cưới ta , như vậy chúng ta có thể cả đời ở bên nhau không xa rời !”

Hắn cảm thấy được lúc này trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .

Trời ạ ! Hắn có thể sao ? Có thể nhận lấy ân điển đột ngột rơi xuống hắn thế này sao ? Có khi nào hạnh phúc đột nhiên từ trên trời roi xuống thế này không ???

Điều ngạc nhiên này khiến hắn mừng như điên nhưng cũng làm hắn lo sợ run rẩy : “Thủy Kính , em là nguyện ý gả cho ta sao ? Thật sự là nguyện ý cùng ta kết hôn ??”

“Ân !” nàng gật đầu khẳng định , “Ta nguyện ý a ! Ngươi chắc chắn không vì báo thù mà đi phá tan lễ đính hôn của người ta , cũng không cùng nữ nhân khác âu yếm ôm nhau , con ta có thể giúp ngươi sinh nha”

Vừa nói xong , nàng chu lên đôi môi màu phấn hồng , nhắm mắt lại như muốn đợi chờ hắn hôn nàng .

Hắn ôm lấy nàng, kinh hỉ không thôi , bàn tay khẽ run nhè nhẹ (hana : kinh hỉ hình như là vừa mừng vừa lo)

“A Kí , nếu ngươi còn ôm chặt quá , ta sẽ đau lắm .” nàng bị hắn xiết chặt trong ngực , tiếng nói nho nhỏ khẽ vang lên kháng nghị .

“Ta xin lỗi ….”

Hắn cúi xuống hôn lên phiếm môi ngọt ngào của nàng .

“ A kí……”

Đang trong cơn say tình , nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn .

“Ân ??”

“Nhẫn cầu hôn phải dùng ba tháng tiền lương của ngươi mua nha !” Nàng nói.

Đây là điều mà thần tượng phim truyền hình Nhật Bản có nói nha .

“Không vấn đề .”

Hắn cũng có biết tiền lương một năm của hắn là mấy triệu đâu , mai nhất định phải hỏi bộ phận quản lý mới được .

Bị cảm xúc mạnh mẽ kích động khiến hắn nhanh chóng cúi xuống hôn lên môi nàng , mạnh mẽ đoạt hết hơi thở ngọt ngào của nàng .

Tất cả định lực của hắn lúc này đã theo gió bay lên chín tầng mây .

“A kí, còn có……”

Dây áo ngủ đã trượt xuống để lộ ra một phần ngực trắng như tuyết , làn da mềm mại ướt át , lớp áo ngủ trong suốt không thể che dấu được hai bông hoa nhỏ đang vì sự động chạm mà nở rộ , cảnh xuân vì thế càng khiến hắn kích thích .

Làm cho hắn phát cuồng mà.

“Ngươi không thể ….không thể cùng nữ nhân khác thân thân mật mật nha .”

Quan Long Kí phát ra tiếng rên rỉ , sau đó là một tràng tiếng cười .

Nhân không mị, đêm chưa ương. (hana: cái này giải thích phức tap , ai muốn biết PM hana nhé *chớp mắt*)

Cho dù đang là nửa đêm , Quan Long Kí vẫn cho gọi trợ lý cùng một số thủ hạ đến đặc biệt phân phó một số chuyện quan trọng .

Và chỉ sau mấy cuộc điện thoại , biệt thự Quan gia chỉ mấy ngày sau đấy đã tấp nập không khí kết hôn của chủ nhân .

Hoa hồng, bách hợp và nhiều loại hoa khác được bài trí khắp nơi trong quan gia , mang đi sự cô độc vốn có của căn biệt thự này .

Thủy kính không có người thân , cho nên chủ trì hôn lễ đã được giao cho công ty tổ chức sự kiện .

Người làm chứng trong hôn lễ là một người đức cao vọng trọng trong gia tộc , cũng bởi người mẹ kiêm Quan đại tiểu thư đang cùng bạn trai mới đi du lịch vòng quanh thế giới , không rảnh về làm chứng , con phát thiệp hồng đến cũng chỉ phái người đưa đến quà mừng là một bộ nhẫn được đặc chế đính một viên hồng ngọc vô cùng lớn , cũng chưa từng nhìn qua người con dâu mới này .

Có điều , phiền toái chính là việc nàng muốn có chiếc nhẫn đính hôn được mua bằng số tiền “ba tháng lương” của hắn theo như tiêu chuẩn của nữ thần tượng phim truyền hình kia . có điều rắc rối chính là không thể tìm đâu ra một viên kim cương có giá hơn bốn trăm vạn để đính vào nhẫn , nếu đợi công ty kim cương chế tác ra thì ít nhất phải mất thêm một tháng , hắn đành phải lấy một chiếc khác nằm trong top 5 chiếc nhẫn giá trị nhất thế giới để thay thế .

Thủy Kính trên người mặc bộ lễ phục cưới màu trắng , đây là bộ lễ phục do Quan thị mời nhà thiết kế lễ phục cưới nổi tiếng nhất thế giới từ paris về thiết kế , cùng với đội ngũ nghệ nhân lâu năm , đính từng hạt chân châu lên váy , tạo nên một bộ lễ phục cưới bay bỏng nhẹ nhàng nhưng sang trọng quyến rũ , một màu trắng tinh khiết không tỳ vết .

Cô dâu mặc lễ phục cưới không khác gì tiên nữ giáng trần ,thanh thoát mà kiêu sa , khiến cho đám mỹ nhân tham dự ghen tỵ còn nam nhân tham gia thì nhìn nàng thất thần không chớp mắt .

Các nghi thức của hôn lễ được đơn giản hóa hết mức có thể , có điều không vì đơn giản mà mất đi sự xa hoa của chủ nhân . Trước đó một hôm , toàn bộ nhân lực đã được điều đi trang trí cho biệt thự vốn cô độc buồn thảm trước đây biến thành biệt thự muôn sắc hoa , bánh cưới bảy tầng cũng được thiết kế cầu kỳ , đồ ăn trong tiệc cũng do khách sạn năm sao phụ trách , nhân viên phục vụ cũng được tuyển chọn vô cùng cẩn thận …..tất cả đều là theo sự chỉ đạo của Quan Long Kí đưa ra cho cấp dưới thực hiện . (hana: đoạn này ta làm lủng củng quá)

Cấp dưới của hắn cho dù có phải hi sinh giấc ngủ nhưng vì được phục vụ cho ngày trọng đại nhất của chủ nhân khiến ai cũng cảm thấy hưng phấn và kiêu ngạo . (hana: ta không hiểu sao phải kiêu ngạo á)

“Chúc cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc !”

“Sớm sinh quý tử nha !”

Những lời chúc tụng liên tục được vang lên chúc mừng hạnh phúc của hắn và nàng .

Mùa đông lạnh lẽo trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất , mùa xuân ấp áp sẽ mãi mãi không rời xa hắn ?

Một mảng náo nhiệt vẫn không che lấp được có những ánh mắt ghen tị cùng đố kỵ với hạnh phúc của đôi “tân nhân” của một số người nào đó .

A! Thật sự là có chuyện “chim sẻ biến thành phượng hoàng” như trong chuyện cổ tích nha ….