Gả Cho Viên Lãng

Quyển 2 - Chương 2: Quê hương của anh




Lúc Viên Lãng trở về, tôi vừa xem xong một cái bọc nhỏ. Tuy tôi đã biết mọi chuyện qua điện thoại nhưng nhìn nội dung tờ giấy báo tử trên giường, tôi vẫn rất đau lòng. Viên Lãng buông thứ trong tay ra, bước lại gần, đọc xong thì buồn bã một hồi.

Ba ngày trước ông ngoại đã qua đời trong bệnh viện.

Mở cái bọc ra, tôi xếp một đống huy chương ghi công ở trên bàn: Huy chương chiến dịch Hoài Hải, huy chương thời kỳ trước kháng chiến chống Mỹ, huy chương tấm gương ưu tú...

"Ông ngoại nói, những thứ này đều để lại cho anh." Tôi nói.

Viên Lãng vuốt ve một cái kỷ niệm chương, xoay người vào thư phòng, lấy ra một cái hộp. Trong đó là huy chương chiến công của Viên Lãng: huy chương binh sĩ xuất sắc, huy chương chiến công hạng ba, huy chương chiến công hạng hai, giấy chứng nhận được thưởng công...

Viên Lãng trịnh trọng xếp những di vật của ông ngoại vào hộp một cách ngay ngắn, móc khóa vào, hợp hai người từng trải qua những năm tháng chiến tranh làm một.

"Gửi ít tiền về đi." Viên Lãng nói.

"Không cần đâu. Theo chính sách thì có trợ cấp mai táng, vậy là đủ rồi. Huống hồ, gửi về cũng đã muộn." Tôi thu dọn những thứ Viên Lãng mang về.

"Sao mua nhiều táo vậy?" Vài thùng táo Đài Châu.

"Mai là tết lập quân (thành lập quân đội), trong đội phát, mỗi người một thùng."

"Một thùng?"

"Bọn họ nói ăn không hết nên bảo anh mang về."

"Mai nghỉ phép thật à?"

"Nghỉ phép nhưng buổi chiều anh phải về đội, mở hội liên hoan."

Viên Lãng tắm xong đi ra, ngồi vào bàn cơm. Tôi lấy khăn lông lau đi những giọt nước trên lưng cho anh.

Tôi ngồi xuống, lấy khui khui chai rượu vang ra.

Viên Lãng nhìn bò bít tết trên bàn, hỏi: "Hôm nay là ngày gì?"

Tôi khui nắp chai nghe đánh "bựt" một cái, rót ra: "Chẳng là ngày gì cả. Vốn chuẩn bị để ngày mai ăn nhưng anh phải về nên làm sớm một ngày thôi."

"Nếm thử đi, rượu vang Bordeaux, bạn hợp tác tặng." Tôi đưa một ly cho Viên Lãng.

Viên Lãng dùng ngón cái và ngón trỏ nâng đế ly rượu, lắc lắc chất lỏng trong chén khiến giọt rượu trượt từ từ từ trên thành ly xuống, đẹp như ánh tà dương trong suốt.

Viên Lãng nhấp một chút rượu, nhận xét: "Vị khá được, lâu thêm chút nữa, màu đỏ không đậm như thế này là tốt rồi."

Đặt ly rượu xuống, anh vào phòng ngủ khoác một cái áo lên rồi đi ra. Trời nóng nên anh không cài cúc áo, chỉ để nó treo hờ hững trên người. Gió từ ban công thổi tới khiến tà áo anh phất phơ.

Tôi giương ly rượu lên, nhìn xương quai xanh qua cổ áo nửa khép, cơ ngực trơn tru, đường cong kéo dài xuống dưới bàn, tới chỗ mà tôi không nhìn thấy.

Viên Lãng lẳng lặng cắt bít tết, khí chất quân nhân giảm xuống nhưng lúc này trông anh như một pho tượng xinh đẹp trên bờ biển châu Á.

Tôi chìm đắm trong tán thưởng của chính mình. Viên Lãng ăn xong, ngẩng đầu lên: "Ngẩn người gì vậy?" Tôi đứng dậy, đi tới cạnh anh, cúi người xuống, ghé vào tai anh, khe khẽ thổi một ngụm khí: "Chồng, anh thật gợi cảm!" Dứt lời, đẩy cái khay trước mặt anh ra.

Một nửa bít tết đã lạnh, Viên Lãng ăn ba miếng. Tôi thích nhìn bộ dáng lúc anh ăn gì đó. Tuy tốc độ rất nhanh nhưng lại im hơi lặng tiếng, lúc nuốt thì hầu kết lên xuống nhịp nhàng cho người ta thấy nhịp thở của anh.

Tôi chọc chọc vào miếng nấm trong đĩa salad, cảm thấy rượu vang trong người như một ngọn lửa dịu dàng, từ từ thiêu đốt toàn thân.

Viên Lãng uống hết giọt rượu vang cuối cùng, rút khăn giấy ra lau miệng, cười nói: "Thì ra tay nghề làm cơm Tây của Dư tiểu thư cũng tốt như thế..." Tôi liếm liếm môi, nói: "Ăn xong rồi?" "Ăn xong rồi." Viên Lãng phát hiện ra ý cười yếu ớt trong đôi mắt tôi.

"Say? Giả vờ à?"

"Em uống rượu vang, tửu lượng là một chai. Uống với anh mới nửa chai đã say."

"Tửu lượng của anh là hai ly. Uống với em...Ha ha, mạng của anh đã bỏ cho người khác rồi. Với em thì đành liều mình vậy..."

Anh ôm tôi vào lòng, làn da hơi nóng có mùi sữa tắm, còn có cả vị ngọt nhàn nhạt của rượu vang lẫn trong hơi thở của anh.

Tôi rút ra một cái khăn lông từ dưới gối ném cho Viên Lãng, lại rút ra một cái khác ném cho anh: "Khăn này là để lau mồ hôi." Mồ hôi lăn thành từng dòng trên mặt anh, rơi xuống chiếu.

Anh đá đá chân tôi: "Lau cho anh, thắt lưng hơi đau." Tôi lật anh qua, thấy thắt lưng có dán cao.

"Đây là làm sao?"

"Lúc huấn luyện bị trẹo một chút."

"Vậy mà vừa nãy anh còn ra sức như thế?"

"Nộp thuế nông nghiệp thì phải tích cực chứ."

Tôi ghé vào trên lưng anh, đặt cằm lên vai anh, cúi đầu, nói đầy uy hiếp: "Sao? Anh còn dám nộp thuế lương thực không?" Anh liếc nhìn tôi, thở dài, "Aiz, hữu tâm vô lực." Tôi trừng mắt: "Anh không muốn sống hả? Nhưng em có thể tới nữa đấy." Anh nghiêng người: "Tới thì tới, ai sợ ai chứ."

...

Viên Lãng nằm sấp trên giường rên hừ hừ. Tôi vừa lấy mỡ hoa hồng xoa bóp cho anh vừa cười anh: "Trổ tài, lại đến một lần, lần này thì thích triệt để rồi nhé." Khò khò, Viên Lãng không lên tiếng mà chỉ có tiếng ngáy truyền ra.

Trưa hôm sau, ăn cơm xong, tôi chuẩn bị quần áo sạch cho anh, lấy ví tiền mới thay trong túi áo ra, thuận tay mở ra nhìn thoáng qua, hỏi: "Các anh chưa có lương à?" "Có rồi, đưa cho Thạch Đầu. Trong nhà cậu ta có chút chuyện." "Vậy sao anh không nói? Còn tiền mua thuốc lá không?" "Còn."

Tôi vê vê mấy tờ tiền mỏng trong ví anh: "Có? Anh có tiền mua kem đánh răng ấy." Tôi lấy ví của mình ra, đếm một ngàn, nhét vào trong ví anh: "Ít nhất phải có tiền uống rượu với các anh em chứ." Anh mặc xong quần áo, ôm ôm tôi: "Anh đi đây." rồi xoay người ra cửa.

Tôi nhìn bóng lưng của anh, vừa chia tay mà tôi đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Máy bay vững vàng đáp xuống sân may Urumqi*. Tôi vừa xuống máy bay liền vội vàng khởi động máy. Nghe tin tức tạm điều động, nước mắt tôi tuôn ào ào. Tôi là người làm marketing, đổi sang làm quản lý, chuyên ngành không hợp.

*Là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở tây bắc Trung Quốc. Đây là thành phố cách xa biển hơn bất cứ thành phố lớn nào trên thế giới.

Phòng của chi nhánh rất nhỏ. Tôi thuê một cái phòng xép trên con đường Thanh Niên cách đó không xa, trong tiểu khu của đơn vị, ở sâu mà yên tĩnh.

Không có cách nào cho Viên Lãng, tôi đã để lại giấy nhắn ở nhà. Suốt 24h tôi không dám tắt máy, bởi vì không biết anh về lúc nào, nhìn thấy tờ giấy rồi gọi điện cho tôi.

Vừa tới Urumqi, ăn vài hạt cơm, thần của tôi, tỉ lệ dầu mỡ và gạo là 1:1, ngon, quả thực là ngon. Kết quả của sự tham ăn là tôi ôm cái bụng đầy ngắc ba ngày. Trong lòng nghĩ cơ bắp của Viên Lãng hẳn là mọc ra từ cơm thịt dê.

Một ngày nào đó của nửa tháng sau, tôi đang bàn bạc cách tuyên truyền rượu vang trong phòng làm việc.

"Vương tổng này, lần trước sau khi đào tạo cho nhân viên, quý công ty đạt được lượng tiêu thụ không tệ, chúc mừng ngài."

"Thật ra tôi vẫn cảm thấy sản phẩm của quý công ty cũng không tệ, hẳn lượng tiêu thụ phải cao hơn một bậc. Cô xem quý này chúng tôi có một kế hoạch tuyên truyền, vẫn còn đang suy nghĩ một cái tên cho nó...Vương tổng, vậy đi, về phần tên và vấn đề khuyến mãi tiếp theo, ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Hạ đưa qua. Hợp tác vui vẻ! Gặp lại sau!"

Điện thoại vang lên rất đúng lúc, cúi đầu nhìn thấy dãy số, trái tim tôi như ngừng đập.

"Này..." Tôi hơi khống chế không được cảm xúc kích động của mình.

"Này, anh là Viên Lãng!" Là Viên Lãng. Tôi cố gắng bình phục hô hấp, chỉ vì nghe rõ hơi thở từ đầu bên kia điện thoại, hơi thở quen thuộc này cả trong mơ tôi cũng không thể quên - hơi thở của Viên Lãng.

"Anh về rồi hả?"

"Thấy lời nhắn của em rồi. Phải đi bao lâu?"

"Không biết. Ít nhất là nửa năm. Em sẽ mau chóng yêu cầu gọi về."

"Quen chưa?"

"Cố gắng quen. Nhưng không biết khi nào thì có thể gặp lại anh, trong lòng rất cô đơn. Em...Em rất nhớ anh."

Tiếng cười khe khẽ truyền tới từ đầu dây bên kia: "Anh cũng nhớ em."

"Đã tới Tân Cương thì đi gặp ba mẹ đi. Họ ở Thổ Lỗ Phiên, đã nhiều năm anh không về rồi, tận hiếu thay anh nhé."

"Vâng. Rốt cuộc thì nàng dâu xấu em đây cũng phải gặp ba mẹ chồng rồi."

"Vợ không xấu chút nào. Vợ rất xinh đẹp."

Kiếp này gặp được anh, thật là chuyện đáng được ăn mừng nhất đời này của tôi.

Xin nghỉ hai ngày, tôi đi Thổ Lỗ Phiên. Hơn bốn giờ xe chạy, xa thì không xa nhưng cảnh vật bên đường thật khiến người ta rất buồn ngủ. Khi xe lăn bánh thì trước mắt là một con đường quốc lộ thẳng tắp, đi tiếp nửa giờ, trước mắt vẫn là con đường quốc lộ thẳng tắp. Ngủ gật, tỉnh lại vẫn là con đường quốc lộ thẳng tắp, cảnh vật xung quanh không khác nhau mấy, dường như căn bản chúng tôi không di chuyển vậy.

Xe tiến vào nội thành Thổ Lỗ Phiên đúng thời gian nóng nhất buổi chiều. Ánh mặt trời nóng rực ép hết hơi nước trong người một cách trắng trợn.

Tôi lấy di động ra, gọi số nhà ba mẹ chồng, nói: "Xin chào, là mẹ ạ? Con là Dư Bội!"

Theo thông tin địa chỉ ngắn gọn mà Viên Lãng đưa cho tôi, tôi tìm thẳng được tới nhà. Phòng được đơn vị góp vốn từ những năm 80 của thế kỷ trước, sân nho nhỏ, tạo cảm giác hơi giống với căn nhà mà tôi từng ở lúc nhỏ.

Cao khoảng hai thước tám, năm tầng nên lên rất nhẹ nhàng. Một tầng hai hộ, cửa nhà số 501 mở ra. Tôi biết đó là đang chờ tôi.

Phía sau cửa là thế nào? Đây là nơi Viên Lãng lớn lên, tôi muốn đi sâu vào thời niên thiếu của anh.

Tôi gõ cửa, một người ra mở cửa. Là một phụ nữ trung niên. Chị vừa thấy tôi thì cười sang sảng. Thấy đôi môi giống hệt Viên Lãng, tôi mỉm cười: "Chị cả ạ?"

Trong mâm lớn, cá nước sâu kho tàu chất như núi. Dân phong Tây Vực quả là dũng mãnh, ăn gà như thế, ăn mỳ như thế, ăn thịt như thế, ăn cá cũng như thế.

Chị cả cao hơn tôi một chút. Vóc người mẹ chồng thì giống tôi. Lời ba chồng tương đối thẳng thắn. Tôi càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Một gia đình thế này sao có thể có được một Viên Lãng yêu nghiệt theo lời Tiểu Ngô Tiểu Tề nhỉ?

Sau khi ăn xong, chị cả đi thu dọn chén đũa, ba chồng ra xem ti vi, tôi lấy di động ra xem hình với mẹ chồng.

Viên Lãng mặc thường phục, Viên Lãng mặc đồng phục huấn luyện, Viên Lãng đang ăn cơm, Viên Lãng hút thuốc trên sân thượng, Viên Lãng bắt lão A với đội viên, Viên Lãng cười đến mức thật yêu nghiệt, Viên Lãng cười đến mức thật vui vẻ...

Mẹ chồng xem mấy tấm hình rất kỹ lưỡng, thật tỉ mỉ. Tôi trộm nhìn thì thấy mặt bà rất vui mừng. Tôi sẽ không nói cho bà ở chỗ không chụp được trên người Viên Lãng có nhiều vết sẹo như vậy. Điện thoại chỉ khoe ra những chỗ tốt, che lại những chỗ xấu của Viên Lãng. Anh cũng có lúc gặp những chuyện kinh tâm động phách, cũng có lúc tươi cười kiểu khác, cũng sẽ đột nhiên gặp ác mộng...

Ban đêm, tôi ngủ trong căn phòng từng là của anh. Chị lớn hơn anh mấy tuổi đã lấy chồng, có nhà của mình. Trong phòng phảng phất có thể cảm giác được dấu vết Viên Lãng để lại. Quả bóng rổ ở góc tường, đèn trên bàn, vài cái áo sơ mi trong tủ quần áo, Viên Lãng đeo khăn quàng đỏ trong khung hình. Tôi nhẹ nhàng dán hai gò má lên gối có mùi nắng. Ở đây, anh đã từng ngủ ngon sao? Trong giấc mơ của anh có gì?

Viên Lãng, bây giờ em đang ngủ trong giấc mơ của anh, anh có biết không?