Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 40: Huynh * đệ




Thần giới, dưới đỉnh La Tiêu.

Yêu Hoàng Bạch Dạ và Thương Nam Thần Quân đang giằng co.

Đầu Yêu Hoàng đội kim quan, mặc bộ trường sam trắng thêu Phượng Hoàng đen. Từ ống tay đến vạt áo sắc sảo vô cùng, tay hắn nắm thanh trường kiếm đen, ngọn lửa đen kịt quấn quanh, khí nóng bốc lên cả trượng.

Vẻ mặt Yêu Hoàng cay nghiệt, lạnh lùng nhìn Thương Nam Thần Quân, trường kiếm trên tay như cảm nhận được tâm trạng chủ nhân, ngọn lửa đen nháy mắt tăng vọt ba thước, cực kỳ hưng phấn nhảy múa.

Thương Nam Thần Quân chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, trên mặt không hề để lộ tâm tình, đáy mắt là một đầm nước sâu không đáy, bộ trường bào màu đỏ rực rỡ, mái tóc đỏ, dài đến eo, mềm mại như tơ lụa thượng hạng.

Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, cho dù trời có sập xuống cũng không kinh động được hắn. Bình tĩnh đứng trên mây, ưu nhã cao thượng, không dính một hạt bụi.

Lúc này hai huynh đệ cách một tầng mây đều đang đánh giá lẫn nhau, tướng mạo giống nhau như đúc nhưng phong thái lại khác biệt vạn dặm. Một người ấm áp, dịu dàng như nước, một người thanh nhã, lạnh nhạt như ánh trăng.

Cho dù cách xa trăm trượng, Lâm Hoa vẫn cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người hết sức căng thẳng.

Lâm Hoa cuống quít lùi phía núi đá, len lén nuốt nước miếng, vỗ vỗ con ngựa phía dưới, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Mã, ngươi nghĩ ta nên đi hay không đây?"

Yêu Hoàng hình như đã phát hiện gì đó, ánh mắt liếc về phía núi đá bên ngoài, Lâm Hoa cho dù che giấu cực tốt nhưng cái bóng dưới đất đã bán đứng chỗ ẩn núp của nàng.

Thương Nam Thần Quân vì đưa lưng về phía Lâm Hoa nên không phát hiện chỗ nào không ổn. Chỉ cảm thấy lệ khí Yêu Hoàng từ từ giảm đi, Thương Nam Thần Quân khẽ cau mày, âm thầm suy tư. Tình hình trước mắt hình như có chút không đúng, sát khí Yêu Hoàng mặc dù đã giảm nhưng lại không thu binh, nhất định có âm mưu khác, không được chủ quan.

Yêu Hoàng chợt cười, ý cười nháy mắt lan hết khuôn mặt, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, rạng rỡ kinh người. Trường kiếm trong tay bỗng hóa thành ngàn vạn điểm sáng, lả tả rơi xuống, Yêu Hoàng mở miệng nói: "Đại ca, ngươi đem gà rừng ra đây."

"Dao nhi không ở Thần giới, Yêu Hoàng đang tìm lộn người sao." Sắc mặt Thương Nam Thần Quân vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: " Hai chữ đại ca này, bản quân thật sự  không đảm đương nổi, sau

này xin Yêu Hoàng đừng nhắc lại."

Yêu Hoàng giống như không chú tâm nghe Thương Nam Thần Quân nói, lầm bầm lầu bầu: "Đã như vậy, đại ca, ta sẽ đem gà rừng về Yêu Giới."

Dứt lời cũng không có bất kỳ động tác gì, trong ngực Yêu Hoàng lại dần dần hiện ra một bóng người nhỏ nhắn, tóc đen áo đỏ, gương mặt ngây ngô chính là Lâm Hoa.

Lâm Hoa không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy thân thể mất khống chế, cảnh vật trước mặt đảo lộn, đến khi phục hồi tinh thần thì đã rơi vào lồng ngực quen thuộc.

Yêu Hoàng khẽ vuốt cằm, tay phải ôm eo Lâm Hoa, tay trái sờ gương mặt Lâm Hoa nói: "Sao lại chạy đến đây? Nhớ Phụ hoàng ngươi hả?"

"......"

Ngươi nói ai là Phụ hoàng của ta????

Vẻ mặt Thương Nam Thần Quân không đổi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Yêu Hoàng đã tìm được Dao nhi, mau dẫn nàng về Yêu Giới đi?" Dừng một chút, lại mở miệng, "Yêu Hoàng đừng quên đã đáp ứng điều kiện ban đầu, trong vòng trăm năm không gây chiến."

Dứt lời, cũng không định liếc mắt nhìn Lâm Hoa một cái, xoay người trầm giọng hạ lệnh: "Thu binh."

Lâm Hoa không thể tin được nhìn Thương Nam Thần Quân rời đi, nhắm mắt cắn răng, đặt cược quyết tâm thật lớn, run giọng hỏi "Đây là thật hay giả?"

Bóng lưng Thương Nam Thần Quân có chút cứng ngắc, những vẫn không quay đầu.

Lâm Hoa khẩn trương nhìn bóng lưng quen thuộc, đôi tay nắm chặt ống tay áo Yêu Hoàng, cả người khẽ run. Đây là lần cuối cùng, làm ơn hãy trả lời ta.

Đợi thật lâu, Thương Nam Thần Quân vẫn không mở miệng, tâm Lâm Hoa dần dần chìm xuống đáy cốc, cảm thấy trong lòng đau nhức vô cùng, Lâm Hoa chậm rãi cúi đầu, thì thầm: "Ta biết rồi, ngươi...... Hãy bảo trọng......"

"Thật ra thì......"

Thương Nam Thần Quân còn chưa nói xong, đã nghe một âm thanh đánh ngang bầu trời. Một tia sáng đỏ rực xẹt qua tai Thần Quân, giây lát sau đã nghe tiếng mũi tên đâm vào cơ thể.

Tia sáng từ hư không phát ra, Thương Nam Thần Quân nheo mắt nhìn lại, bốn phía không hề thấy bóng người, hắn khẽ cau mày. Mũi tên này cảm giác rất tinh tường, chưa kịp nhớ là ai, đã nghe âm thanh sau lưng Yêu Hoàng có chút run rẩy. Thương Nam Thần Quân bỗng chốc xoay người, sắc mặt Lâm Hoa tái nhợt nằm trong ngực Yêu Hoàng, trước ngực là một đóa hoa màu đỏ rực rỡ đang nở. Đóa hoa không ngừng sinh trưởng, nháy mắt đã lan khắp ngực Lâm Hoa.

Con ngươi Thương Nam Thần Quân co lại, khẽ lui về sau một bước, hai quả đấm nắm chặt, do dự hồi lâu, cuối cùng không hề tiến lên, chỉ phất tay dẫn đám thiên binh rời đi.

Trong phút chốc, trăm vạn thiên binh dưới đỉnh La Tiêu biến mất sạch sẽ.

Khóe miệng Lâm Hoa đầy máu tươi, mỗi lần hô hấp đều khiến máu tràn ra, theo thất khiếu trên cơ thể chảy càng ngày càng nhiều, miệng,  mắt, lỗ mũi, lỗ tai..... Không ngừng rỉ máu, cả người chỉ cảm thấy từng khúc da thịt bị xé rách, đau thấu xương.

Máu tươi tràn ra nơi khóe mắt, bóng dáng Thương Nam Thần Quân quyết tuyệt (tuyệt tình) rời đi càng chói mắt. Ánh mắt Lâm Hoa bỗng mất đi tiêu cự, suy nghĩ đứt quãng, ta chỉ là chảy máu thất khiếu...... Không cần phải chạy nhanh như vậy......

Lâm Hoa đột nhiên cảm giác chính mình nhẹ tênh, linh hồn thoát khỏi cơ thể, lơ lửng trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy Yêu Hoàng ôm một cô gái nở đầy hoa, hình như đau đến không muốn sống.

Lâm Hoa lắc đầu một cái, suy nghĩ nhiều làm gì, đây chính là Yêu Hoàng a...... Đến khi có thể nhìn nhận một nữ nhân...... Ha ha, thì ra lại khắp người nở hoa a......

Nghĩ linh tinh loạn xạ, Lâm Hoa phiêu đãng không tự chủ bay lên trời.

Chợt thấy một nguồn sức mạnh truyền đến, Lâm Hoa bị người khác nắm lấy bàn chân, kéo vào thân thể cũ. Thân thể lại trở nên nặng nề, đau nhức truyền đến, Lâm Hoa lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Thương Nam Thần Quân về phụng mệnh Thần Đế, lại từ chối khéo không ở lại, vội vã rời đi.

Thần Đế thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng vuốt khóe miệng ê ẩm, nhìn Thương Nam Thần Quân rời đi, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không bỏ được, ta sẽ giúp ngươi một lần, trên đời này không ai có thể phá hỏng việc lớn của ta."

Vũ Mộng Thiên cung.

Thương Nam Thần Quân trở lại liền không vui quay về tẩm điện, thị nữ chẳng dám thở mạnh, đẩy đẩy nhốn nháo, ai cũng không dám tiến vào. Thấy Bích Vân thần nữ đang lo lắng đi đến, những thị nữ kia thở phào một hơi, nhỏ giọng nói với Bích Vân tình hình của Thương Nam Thần Quân.

Bích Vân thần nữ hơi mỉm cười nói: "Vậy những đồ này ta mang vào cho, các ngươi lui ra đi."

Những thị nữ kia như được đại xá, rối rít cáo lui, Bích Vân sửa sang lại quần áo trên người, sờ Chu sai trên đầu một cái xem đã chỉnh tề hay chưa. Sau khi tất cả đã thỏa đáng mới đẩy cửa vào.

Thương Nam Thần Quân đưa lưng về phía cửa, ngồi trên ghế, Bích Vân thần nữ đặt cái khay lên bàn bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Thần Quân, ăn chút gì đi, những thứ này đều là ta tự mình làm."

Sau đó vòng qua trước mặt Thương Nam Thần Quân, ngồi xổm xuống, thấy vạt áo Thương Nam Thần Quân có chút xốc xếch, liền đưa tay muốn vuốt lại, nhưng cổ tay đã bị Thương Nam Thần Quân nắm chặt, Bích Vân thần nữ trong lòng căng thẳng, lại xấu hổ, e sợ cúi thấp đầu, mềm giọng hô: "Thần Quân......"

Bích Vân thần nữ chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay nàng ngày càng dùng sức, cổ tay đau đớn nhưng nàng lại không dám tránh, khiếp sợ ngẩng đầu, há mồm muốn nói, lại thấy vẻ mặt Thương Nam Thần Quân trầm như nước, ánh mắt thoáng qua chút tàn nhẫn. Nháy mắt một cái, vẻ tàn nhẫn liền mất đi, mắt phượng khôi phục bình thường, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Thương Nam Thần Quân buông Bích Vân thần nữ ra, cầm miếng bánh trên mâm bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai rồi nuốt xuống. Mắt phượng khẽ rủ, nhìn vẻ mặt tha thiết của  Bích Vân thần nữ, Thương Nam Thần Quân chậm rãi mở miệng: "Ngươi làm không sai, vô cùng...... Hợp khẩu vị của ta."

Bích Vân thần nữ mừng rỡ như điên, quên đi cảm giác không vui lúc nãy, miễn cưỡng đè nén hả hê trong lòng, hơi mỉm cười nói: "Thần Quân quá khen."

Yêu Giới.

Yêu Hoàng ôm Lâm Hoa trong ngực, nháy mắt đã xuất hiện ở tiểu viện, đặt Lâm Hoa nhẹ nhàng lên giường, lúc này cả người Lâm Hoa đã nở đầy hoa, chỉ còn đỉnh đầu nhỏ lộ ra bên ngoài, tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Phong Thanh Vân nhíu lông mày liếc nhìn người thần sắc an tường trên giường, giống như đang ngủ, có chút không tình nguyện mở miệng: "Xấu nữ chính là xấu nữ, cho dù cả người nở đầy hoa, cũng vẫn là một xấu nữ......"

Lời còn chưa dứt, đã bị một đôi tay nhỏ bé đẩy khỏi giường, Tử Bồ chống nạnh nói: "Thanh Vân ca ca hư, tỷ tỷ không xấu."

Dứt lời, ngồi lại bên giường, cố gắng khụt khịt mũi, say mê  mở miệng nói: "Tỷ tỷ thơm nhất, so với Đoàn Tụ tỷ tỷ còn thơm hơn."

Phong Thanh Vân lúng túng sờ mũi một cái, có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ ở mép giường, mới mấy ngày không gặp, tiểu nha đầu này đã vội phản bội đi theo địch, ưmh...... Đây rõ ràng không phải việc tốt......

Yêu Hoàng chắp tay đứng trong viện, Phong Thanh Dương quỳ gối trước mặt, cả người không ngừng run rẩy, trên trán mồ hôi hột rịn ra, hắn vẫn cắn răng, không chịu cầu xin tha thứ.

Yêu Hoàng nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn không chịu nói sao?"

Phong Thanh Dương lắc đầu.

Yêu Hoàng cau mày, tay phải huơ lên, Phong Thanh Dương chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh đánh tới, ngực bị đánh nghiêm trọng, cuối cùng nhịn không được, phun một ngụm máu tươi, mệt mỏi té ngã trên đất.

Phong Thanh Dương nằm rạp dưới chân Yêu hoàng, đôi tay nhuốn máu nắm lấy vạt áo Yêu Hoàng, cắn răng nói: "Mắt thấy Phụ hoàng có thể san bằng Thần giới, Phụ hoàng lại vì một cô gái Thần giới, bỏ qua một cơ hội tốt. Còn vì cô gái này, đồng ý trăm năm không đánh Thần giới...... Nhi thần không cam lòng...... Nhi thần không oán phụ hoàng...... Nhi thần chỉ hận lúc đó không tự tay giết chết cô ta......"

Yêu Hoàng nhìn lướt qua vẻ nhếch nhác của Phong Thanh Dương, mở miệng: "Sau trăm năm, ta sẽ san bằng Thần giới, cần gì phải lo lắng?"

Phong Thanh Dương buồn bã cười một tiếng, khó khăn mở miệng: "Nhi thần chỉ sợ, trăm năm sau không còn cơ hội...... Nhi thần đã nhìn thấy trí nhớ của cô gái này...... Nhi thần biết Phụ hoàng..

... Khụ khụ......"

Lời còn chưa dứt đã hôn mê bất tỉnh.

Yêu Hoàng nhìn Đại Thiên vương nằm bên chân, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói: "Đoàn Tụ, ra ngoài."

Lúc này từ trong cây Đoàn Tụ, một cô gái áo hồng chậm rãi đi ra, nhăn mày tới trước mặt Yêu Hoàng, dịu dàng nói: "Tham kiến Yêu Hoàng."