Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 42: Thê tử của ta mà.




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử.

Ra khỏi viện, nữ nhân còn lau nước mắt.

Thiếu niên cười tủm tỉm, đi theo sau bà, rốt cuộc cũng thấy bà ngưng xúc động, lúc này mới đi đến trước mặt bà, xoay người về phía bà, nhướng chân mày.

Mẫu thân hắn vẫn còn đang sầu não, hắn nắm hai tay không nghiêm chỉnh lắc lư: "Mẫu thân, thú thê tử cho con đi!"

Thiếu niên cợt nhả, mẫu thân hắn cũng không để trong lòng: "Suốt ngày bộ dạng không đứng đắn, nói gì đến thê tử, thú thê cho con để làm hại cô nương nhà người ta à?"

Trong đầu hắn đều là tiểu cô nương kia, vừa nhớ đến trong lòng lại ngứa ngáy: "Mẫu thân, nếu người có thể khiến nàng thành thê tử của con, con chắn chắn sẽ đối xử tốt với nàng!"

Nói xong, đợi bà đến gần, lập tức dìu bà đi.

Đại tẩu nhìn bộ dạng hắn, một cái tát đập vào sau ót hắn: "Nhìn bộ dáng này của con, không phải nhìn trộm A Man nhà người ta chứ?"

Thiếu niên cười nhưng không nói gì, chỉ là cười mà thôi.

Mẫu thân hắn đưa tay nhéo tai hắn, vặn đến mức hắn gào to: "Đừng có mà đặt chủ ý lên người tiểu thư! Chưa nói đến việc người ta sắp phải đi, cho dù người ta không đi thì con cũng đừng có mà nghĩ đến!" Giận đến mức bà gọi thẳng đại danh của hắn: "Hoắc Chinh, con căng da* à, bình thường không có lý tưởng gì, bây giờ lại muốn đâm đầu vào đại họa!"

*Căng da nghĩa là muốn bị đòn à

Hoắc Chinh lớn hơn Từ Oản mười mấy tháng, tuổi mụ mười sáu, trong nhà tốn chút bạc mới miễn được binh dịch* cho hắn, vốn dĩ muốn hắn đi học mưu cầu công danh, đáng tiếc dù từ nhỏ đã thông tuệ, học gì biết đó, nhưng mà trước giờ đối với thi cử đều khịt mũi xem thường, suốt ngày sống hồ đồ.

*binh dịch: nghĩa vụ quân sự, chế độ tòng quân

Vừa nghe mẫu thân nói Từ Oản sắp đi, hắn vội vàng hỏi tới tấp.

Đại tẩu thở dài, mắng hắn một trận, hắn suy nghĩ một chút rồi vội vàng đến cầu xin mẫu thân hắn, nhờ bà nghĩ biện pháp, để hắn được theo vào trong kinh, nói xong thì bị đánh thêm mấy cái.

Tuy nói muốn hồi kinh, nhưng cũng phải chuẩn bị một chút.

Trong thư, Từ Cẩn Du đã nói rõ bệnh của Lão Thái gia, lặp đi lặp lại nói, trước khi nữ nhi rời nhà, đã từng nói qua, không để nàng trở lại Từ gia nữa, nhưng mà vi huynh thương nhớ, mong rằng có thể gặp lại.

Đã từ ba tháng trước, Triệu Lan Chi thương lượng với Từ Hồi, đúng lúc đang ở Thanh Thành, muốn mượn trạm dịch để gửi thư về trước thăm dò tình hình, trên đường hồi kinh lúc nào cũng có thể đến trạm dịch nhận thư, dễ dàng hơn một chút.

*trạm dịch: nơi dùng ngựa đưa thư, ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ.

Mấy năm nay vì tránh Lý Thăng, chưa từng liên lạc.

Không biết có phải bọn họ cẩn thận quá mức hay không, quả nhiên Lý Thăng không có động tĩnh gì, bây giờ Cố Thanh Thành cũng đang ở Thanh Thành, cũng không biết ân cứu mạng năm đó, có thể nhờ hắn giúp đỡ hay không?

Hai phu thê bàn bạc, cảm thấy có thể được.

Nhưng Từ Oản đang giã thuốc bên cạnh, lại cảm thấy tối tăm trong lòng, dây dưa với Cố Thanh Thành, không tốt chút nào.[d.đ+le@quy^đon] Nàng an phận làm thiếu nữ mười bốn tuổi, đưa lưng về phía phụ mẫu, không biết phải nói cái gì.

Ngoại trừ mượn danh Cố Thanh Thành, có thể thuận lợi ở trạm dịch, cũng thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Triệu Lan Chi gọi nàng: "A Man, con chuẩn bị một chút, phụ thân đưa con và mẫu thân cùng đi, lúc trước Cố Thanh Thành đã nhận con làm muội muội, con đến nói vài câu, thân thiết một chút cũng tốt mà."

Ánh sáng trong phòng hơi tối, mặt trời đã ngã về phía tây.

Tay đang giã thuốc của Từ Oản run lên rồi dừng lại: "Phụ thân, con không đi, thuốc còn thiếu một vị, con phải ra ngoài tìm."

Nói xong, buông xuống mọi việc trong tay, đi nhanh ra ngoài.

Triệu Lan Chi ôi chao hai tiếng, cách cửa sổ nhìn nàng đi thật nhanh về phía cửa chính, gọi cũng gọi không được, thở thật dài: "Đây là có chuyện gì?"

Từ Hồi bảo Hoa Quế chuẩn bị một chút: "Quên đi, trước giờ nàng đều có chủ ý riêng, thích làm gì thì làm, lần này hồi kinh, về kinh sẽ không còn liên hệ nữa, khỏi phải qua lại với Cố Thanh Thành."

Trong lòng Triệu Lan Chi lại nghĩ khác, sớm muộn gì hắn cũng sẽ già, nữ nhi có người chăm sóc tất nhiên sẽ tốt hơn, nhưng nghe Từ Hồi nói như vậy, lập tức vứt sang một bên.

Để Hồng Vận đặt nệm bông vào xe, hai phu thê lên xe rời đi.

Cố Thanh Thành cũng vừa đặt chân đến nhà cũ, nhưng không còn cố nhân.

Trong mấy năm nay, sai vặt và nha hoàn trong nhà cũ đã phân phát hết, hắn về nhà cũ của mình, chỉ giữ lại một nha hoàn bên người, trạch viện đã có người dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong trạch viện lớn như vậy, trừ hắn ra, thật sự vắng lạnh.

Đội thị vệ tuần tra đi qua, hắn trầm ngâm đứng trước gốc cây quế rất lâu.

Trời sắp tối, không gian yên tĩnh hẳn đi, sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy chán ghét, trên người Cố Thanh Thành vẫn mặc khôi giáp, giữa hai lông mày nhàn nhạt phiền muộn: "Hồng Phúc, ngươi có nhớ người thân của ngươi không?"

Tiểu nha hoàn đứng sau lưng thở dài, khẽ gật đầu: "Dĩ nhiên nhớ, nô tỳ rất nhớ tỷ tỷ, bây giờ không biết tỷ ấy đang ở đâu, trải qua những chuyện gì, cũng muốn biết lớn lên tỷ ấy có cao hơn nô tỳ hay không, có chịu khổ hay không?"

Mấy năm nay, Hồng Phúc không ăn khổ gì, ăn ngon sống tốt, mượt mà không ít.

Cố Thanh Thành ừ một tiếng, xoay người: "Không lâu nữa sẽ gặp lại thôi."

Nói xong thì đi vào nhà, Hồng Phúc vội vàng đuổi theo hắn, thời gian dài đi theo Cố Thanh Thành, nàng cũng có chút hiểu người chủ tử này, nhìn như mặt lạnh, thật ra thì rất thiện tâm.[H!!!][d!đ_le%quy^đon] Lần nào cũng an bài thỏa đáng cho nàng, bình thường cũng không cần nàng làm cái gì, chỉ thỉnh thoảng hỏi nàng hai câu, đa số thời gian để nàng đợi một bên, chỉ cần không ồn ào là được.

Vừa bước lên thềm đá, một người đi từ ngoài vào, nói là có người cầu kiến.
q$
Không chờ tín vật được truyền lên, Cố Thanh Thành đã nhịn không được mà đi vào phòng, vừa đến Thanh Thành được một lúc, quan lại địa phương đã không chờ được mà đến mời, đã từ chối mấy người muốn gặp mặt, bây giờ hắn không muốn xã giao.

Ngồi cạnh bàn, Hồng Phúc đi tới, truyền lại lời vừa rồi chưa được hoàn chỉnh: "Đại Công tử, trong kinh có cố nhân, đưa tín vật cho ngài."

Nói xong, hai tay nàng trình lên Ngọc Như Ý đang cầm trong tay.

Cố Thanh Thành liếc mắt, cầm lấy Ngọc Như Ý nho nhỏ, lập tức cho người đi mời: "Mau mời đến tiền đường."

Hắn đứng lên, bảo Hồng Phúc đi pha trà, đi vào phòng muốn đổi khôi giáp đi, vừa cỡi ra, phát hiện không có ai bên cạnh, đành phải tự mình tìm kiện áo gấm viền tơ vàng.

Mặc chỉnh tề, mới ra ngoài, đi ngang qua tấm gương, khẽ liếc nhìn.

Nhược quán chi năm*, có thể thấy được sự anh khí**.

*nhược quán chi năm: năm mà người thanh niên đã trưởng thành.

**anh khí: khí khái hào hùng, khí khái anh hùng

Đi vào tiền đường, người cũng vừa được mời vào, Từ Hồi cởi áo choàng ra, Triệu Lan Chi đang cầm trong tay, nữ nhân nghe tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại.

Ánh mắt Cố Thanh Thành đảo qua người bọn họ, nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra được hai phu thê mới đến.

Ánh mắt Từ Hồi nhợt nhạt, rơi trên người hắn: "Cố Tiểu Tướng quân, biệt lai vô dạng*!"

*biệt lai vô dạng: hi vọng vẫn khoẻ từ khi chúng ta từ biệt.

Cố Thanh Thành vội vàng mời ngồi, hỏi thăm bọn họ.

Nghe họ nói mới đến Thanh Thành, hắn rũ mắt xuống: "Cũng không ngờ, hóa ra là vẫn ở ngay dưới mí mắt."

Từ Hồi ngồi xuống, thấy trừ nha hoàn này bên cạnh hắn cũng không có ai khác, vội vàng nói ra mục đích đến đây, mấy năm nay nàng chưa từng trở lại kinh thành, lúc từ biệt nàng đã dùng sức dập đầu trước mặt phụ thân, phụ thân cũng rơi lệ, bảo thời gian còn lại của nàng cứ vui vẻ mà sống cho bản thân, không cho phép nàng trở về. Nhưng dù vậy, cốt nhục tình thân, sao có thể dứt bỏ như vậy.

Còn không dám lộ liễu đến trạm dịch, đành phải đến mượn danh Cố Thanh Thành, để có thể dễ dàng hồi kinh.

Dĩ nhiên Cố Thanh Thành đồng ý.

Nói đến Từ Oản, chạy một mạch từ trong viện ra ngoài, không có mục đích gì đi đến đầu ngõ nhỏ, vừa đến đầu đường, bước chân khẽ động, đột nhiên một cánh tay ngăn nàng lại.

Lúc ở bên ngoài tính cảnh giác của nàng tương đối cao, vội lách người đi, vừa lui về phía sau, khuôn mặt tươi cười của thiếu niên cũng lộ ra.

Thì ra là nhi tử của đại tẩu ở lò rèn kia, Từ Oản không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Bước chân thiếu niên cũng nhanh, lập tức đuổi theo, đến khi có thể cùng nàng sóng vai: "A Man đi đâu vậy? Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Thanh Thành, rất quen thuộc nơi này, ngươi muốn đi đâu ta dẫn ngươi đi?"

Từ Oản không để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn đi theo, thấy nàng không trả lời cũng không nói gì nữa.

Nàng đứng lại, quay đầu nhìn hắn: "Này!"

Thiếu niên cũng đứng lại, cười: "Ta tên Hoắc Chinh, không phải này."

Từ Oản cong môi: "Được rồi, Hoắc Chinh, ngươi đi theo ta làm gì?"

Hoắc Chinh nhún vai: "Trời sắp tối rồi, một tiểu cô nương như ngươi ra đường rất không an toàn, ta phải coi chừng ngươi."

Nàng cần hắn coi chừng?

Từ Oản hơi bực: "Cảm ơn, ta chỉ đến tiệm thuốc tìm một vị thuốc mà thôi, đi một lát sẽ trở lại, không cần ngươi coi chừng, đa tạ ngươi lo lắng, ngươi trở về đi, ta muốn đi một mình."

Nói xong, nàng đi nhanh hai bước, tuy rằng không đuổi kịp nhưng thiếu niên ở sau lưng vẫn không nhanh không chậm theo sát nàng.

Ban đầu nàng chỉ muốn đi dạo, tùy tiện đi một chút, nhưng thấy hắn vẫn đi theo như vậy, thật sự quẹo vào một tiệm thuốc, lấy một vị thuốc mà ở trong đó thật lâu, thời điểm nàng cầm thuốc ra ngoài, bên ngoài trời đã tối.

Bước chân nhẹ nhàng, nhìn hai bên dường như không có ai, lúc này Từ Oản mới rời đi.

Nàng cầm thuốc, vừa thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười khẽ của thiếu niên vang lên ở sau lưng.

Cũng không biết vừa rồi hắn đã trốn ở đâu, Từ Oản quay đầu lại, dưới ánh trăng, Hoắc Chinh chắp tay sau lưng, bộ dáng như đặc biệt đến ngắm trăng ở đầu đường.

Hắn thật sự khiến nàng phát bực,[Ht.tt][d?đ+l!q@đ] đợi hắn đến gần, mới nhướng mày: "Rốt cuộc ngươi đi theo ta làm gì, ta phải về nhà, ngươi đừng đi theo."

Hoắc Chinh gật đầu, còn nháy mắt với nàng: "Ngươi về đi, ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút."

Đến trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng đi nhanh lên.

Thời điểm Từ Oản ra khỏi nhà đã có chút buồn bực, lúc này lại bị hắn quấy nhiễu, càng thêm không kiên nhẫn, giả bộ phải đi, đợi hắn lên phía trước, giơ chân đá hắn.

Bình thường Hoắc Chinh vẫn thường hay đi cùng bọn lưu manh hỗn tạp, sớm đã có phòng bị, nghiêng người tránh ra, cười càng đắc ý: "Làm cái gì, ngươi muốn mưu sát phu quân à?"

Hắn nói chuyện không để ý cái gì, Từ Oản càng tức tối.

Bên tai vang lên tiếng vó ngựa, nàng quay đầu lại nhìn thấy xe ngựa đang chạy về bên này, tiến lên phía trước hai bước: "Tốt lắm, phụ mẫu ta đã về, ta sẽ theo xe về luôn, ngươi nhanh chóng..."

Thiếu niên đuổi kịp cũng thò đầu ra xem xét, không ngờ phía sau xe ngựa vẫn còn một chiếc nữa, lại có đội thị vệ theo sát phía sau, hắn liếc nhìn, vừa định mở miệng nói chuyện, một tay thiếu nữ đã che môi hắn, tay khác liều mạng kéo cánh tay hắn ấn vào chỗ tối.

Nhìn thấy đội thị vệ kia, trong lòng Từ Oản rối loạn, gần như là theo bản năng lôi Hoắc Chinh vào bên hông tiệm thuốc, ấn hắn vào tường.

Bên trong hai góc tường, tối đen như mực.

Hai người xém chút dính lại với nhau, Từ Oản len lén nhìn cảnh tượng trên đường, không dám cử động.

Đỉnh đầu nàng tỏa ra hương thơm, như có như không.

Hoắc Chinh ngơ ngác, sau đó lại phản ứng kịp, nàng trốn tránh cái gì, tay ngọc thon dài mềm mại đang ở trên môi, đôi tai hắn đỏ bừng, không dám có một cử động nhỏ nào, muốn mở miệng nhưng môi khẽ động, lập tức đụng phải tay nàng, cả người càng cứng đờ.

Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đi qua, Từ Oản nghe tiếng bánh xe càng ngày càng xa, thở phào nhẹ nhỏm, thiếu niên bị nàng ấn như biến thành khúc gỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.

Nàng quay đầu lại, thoáng cái phản ứng kịp, mặt ngoài hắn nhìn như không đứng đắn nhưng thật ra tâm hồn lại rất thuần khiết, đột nhiên nàng nở nụ cười, buông hắn ra: "Này, Hoắc Chinh, ngươi nói ngươi rất quen thuộc Thanh Thành?"

Hắn vội vàng nói đúng, vịn tường mới có thể đứng vững.

Tim vẫn đang đập thình thịch, hối hận sao lúc nãy không thơm tay nàng một cái, đang suy nghĩ lung tung, thiếu nữ thình lình vỗ vai hắn, nhét bọc thuốc vào trong ngực hắn.

"Đừng nghĩ đến chuyện gì xấu xa, phụ thân ta mà nổi giận, một tát cũng có thể đánh chết ngươi, đi thôi." Nàng rời khỏi chỗ tối, cười tươi như hoa: "Dẫn ta đi dạo một vòng."

Hắn ngẩng mặt lên, một tay che ngực.

Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, so với ánh trăng càng thêm động lòng người.