Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 31: Còn có thể cần anh




Sau khi Dư Tử Cường dẫn Đinh Tiểu Nhiên đi khỏi, liền chở cô đến cửa hàng quần áo mua quần áo mới cho cô thay, sợ cô mặc quá lộ liễu.

Đinh Tiểu Nhiên cố ý chọn áo dài tay và quần dài, mục đích che những vết hôn trên người, không muốn người khác thấy, nghĩ tới lời Chung Mẫn Liên vừa nói, trong lòng cảm thấy buồn, không phải vì những lời bà nói mà là sợ mâu thuẫn hai mẹ con càng khó hòa giải.

Nếu mâu thuẫn giữa cô và Chung Mẫn Liên không thể giải, cuối cùng chỉ còn hai kết quả, một là cô và Dư Tử Cường không thể ở cùng nhau, cái khác chính là Dư Tử Cường sẽ xung đột với Chung Mẫn Liên, hai kết quả này cô đều không muốn thấy, cô nên làm sao bây giờ?

Dư Tử Cường đưa Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi cửa hàng quần áo, thấy mặt cô buồn bã, liền lấy tay kéo nhẹ mặt cô ra một chút, chọc cô cười: "Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"

"Không có, không có gì." Đinh Tiểu Nhiên cười khổ trả lời, không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng, cố gắng khuyên nhủ: "Tử Cường, thời gian không còn sớm, anh mau đi làm đi."

"Chúng ta đi ăn sáng trước, sau đó anh chở em về nhà, rồi anh mới đi làm." Anh duỗi tay ra ôm eo cô, ôm cô vào trong ngực, thân mật đi trên đường.

Cô bắt đầu quen anh đụng chạm không còn bài xích chuyện anh ôm cô, "Ăn sáng thì được. Còn đưa em về nhà thì không cần, tránh làm trễ nãi công việc của anh."

"Anh là chủ tịch ngân hàng, đến sớm hay trễ ai dám nói anh."

Nghe câu này, cô lập tức dừng bước, đứng ở trước mặt anh, nghiêm túc phê bình: "Anh nên làm tấm gương tốt, chẳng lẽ anh không biết câu thượng bất chánh hạ tắc loạn(*) sao?"

(*)thượng bất chánh hạ tắc loạn (lớn không làm gương, nhỏ sẽ làm chuyện xấu.)

Bị người phê bình, Dư Tử Cường không những không tức giận, ngược lại còn cười rất vui.

Thấy anh cười như vậy, Đinh Tiểu Nhiên càng nghiêm túc phê bình anh hơn, "Anh cười cái gì, chẳng lẽ em nói sai sao? Dù cho công ty có lớn mạnh mấy, anh cũng không nên lấy chức vị ra làm bia đở cho sai lầm của mình, anh hiểu chưa?"

"Xem ra em rất có phong thái làm người lãnh đạo, có dự định sau này đi đâu làm không, đừng nói với anh em ngồi chờ ông trời ban ân xuống nha?"

"Tạm thời em vẫn làm ở chỗ cũ, xã hội ngày nay rất khó tìm được công việc không cần đi làm mà vẫn có lương, em muốn xem Tiêu Vũ Huyên nhịn được em bao lâu rồi mới xin nghỉ."

"Cái gì, chẳng lẽ em muốn sống dựa vào sắc mặt của Tiêu Vũ Huyên sao?" .

"Ai nói em phải sống dựa vào sắc mặt cô ta? Cô ta không nể mặt em, thì em cũng không thèm nể mặt cô ta, tóm lại chúng em kẻ tám lạng người nửa cân. Được rồi được rồi, không nên nói chuyện này nữa, em đói bụng quá, chúng ta mau đi tìm cái gì ăn đi có được không?" Đinh Tiểu Nhiên đặt tay lên bụng mình, cảm giác bụng đang kêu đói cồn cào.

Hôm qua cô chưa ăn gì đã phải vận động kịch liệt, đến bây giờ chưa uống được chút nước, không đói mới lạ.

"Được, anh đưa em đến một chỗ, nơi đó bán đồ ăn rất ngon." Dư Tử Cường choàng tay qua eo cô lần nữa, cùng nhau đi trên đường.

Không khí sáng sớm bên ngoài rất mát mẻ, nên có rất nhiều người thích ra ngoài đi dạo để hít thở không khí trong lành.

Hà Tuyết Phi vô cùng buồn bực vì chuyện hôm qua, cả đêm mất ngủ, sáng sớm ra ngoài đi dạo để giải sầu, ai ngờ đi mãi, lại đi tới trước cửa hộp đêm, không tự chủ dừng bước lại, ngẩn người nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến cảnh Dư Tử Cường ở cùng cô gái khác qua đêm bên trong, lòng thấy hơi khó chịu.

Mặc dù cô cố gắng gả cho Dư Tử Cường chỉ vì tiền, nhưng vì sao cô lại không thể tìm được cho mình người vừa có tiền vừa yêu cô chứ?

Lần hẹn sau với Dư Tử Cường, cô nhất định không để anh hù dọa nữa, càng không dễ bị anh gạt, nhất định phải mạnh dạn đối mặt những khảo nghiệm của anh.

"Đúng, cứ như vậy đi, có chí thì nên, chỉ cần mình quyết tâm làm, không sợ không thành công." Hà Tuyết Phi không ngừng động viên chính mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại không ngờ thấy Dư Tử Cường ôm một cô gái khác đi trên đường, còn cùng nhau đi vào trong nhà hàng Pháp, nhìn tình cảm hai người dường như rất tốt, làm cô ghen tỵ, bất tri bất giác đi theo vào trong nhà hàng, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.

Bởi vì thời gian còn sớm, người trong nhà hàng không nhiều, lẻ tẻ chỉ có một hai người, rất dễ dàng nhìn thấy người khác.

Dư Tử Cường ngồi cách không xa, đưa lưng về phía Hà Tuyết Phi, dịu dàng đút thức ăn cho Đinh Tiểu Nhiên, hoàn toàn không quan tâm những người quanh, chỉ cần mình vui là được, "Món anh thích nhất chính là bò bít tết chín bảy phần này, em nếm thử xem."

"Được." Đinh Tiểu Nhiên cười híp mắt há miệng ra, ăn bò bít tết anh đúc, thế nhưng mùi vị bò bít tết lại không ngon bằng mùi vị hạnh phúc trong lòng cô, giờ phút này cô đã hiểu vì sao Tạ Thiên Ngưng lại hạnh phúc đến thế, mà hạnh phúc này chính là điều cô tha thiết mơ ước.

Cũng tốt, bất kể kết cục sau này thế nào, giờ cứ hưởng thụ hương vị hạnh phúc đi, cho dù cuối cùng hai người không thể ở cùng nhau, vẫn có một kỉ niệm đẹp để nhớ.

"Thế nào, mùi vị có ngon không?" Sau khi cô ăn xong thịt bò bít tết, anh cố ý hỏi cô thấy mùi vị nó thế nào, khiến người ta nhìn vào cảm thấy anh khá đáng yêu mà không mất đi vẻ chững chạc.

"Em không yêu cầu nhiều về món ăn, chỉ cần ngon là được, chẳng lẽ anh không biết sao?"

"Dĩ nhiên biết, bất quá cũng có sự so sánh chứ, em thấy mùi vị bò bít tết nơi này với trước kia có khác nhau không?"

"Em không nhận ra."

"Tại sao chứ? Có phải chỉ mới ăn một miếng, nên không thể cảm nhận được, không sao em ăn thêm một miếng đi." Dư Tử Cường lại cắt xuống một miếng bò bít tết, đưa đến bên môi cô, ôn nhu nói: "A —— há miệng ra đi."

Đinh Tiểu Nhiên không cự tuyệt, mặt cười hạnh phúc há miệng ra ăn miếng bò bít tết vừa đưa đến, lần này chân chính đánh giá mùi vị bò bít tết, tán đồng nói: "Oa, ăn ngon thật."

"Em thích không?"

"Thích."

"Vậy sau này anh sẽ thường dẫn em đến đây ăn, thế nào hả?"

"Tử Cường, đồ ăn nơi này rất mắc, anh không sợ em ăn sạch túi tiền của anh sao?" Cô cười cười châm chọc, hồi tưởng lại lần đầu tiên cô gặp anh đã cãi nhau, cảm thấy rất thú vị.

Quả nhiên câu nói kia rất linh nghiệm, không phải oan gia không đối đầu.

"Với hoàn cảnh bây giờ, em muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng sau này thì không biết, con người luôn có phúc họa nên khó biết bão táp khi nào sẽ kéo đến, có khi ngày đó đến thật, vận may anh không còn chỉ biết húp cháo để sống qua ngày. Nếu ngày đó xảy ra với anh, em còn cần anh không?" Anh biểu hiện đáng thương, cầu khẩn cô cho đáp án.

Cô y như một người chị, trách anh, "Miệng ăn nói xui xẻo, không cho ăn nói lung tung như thế. Nhưng nếu anh có một ngày như thế, em vẫn sẽ cần anh."

"Thật." Nghe cô nói vẫn cần anh, lòng vui mừng vạn phần, rất muốn la lớn lên.

"Đó là đương nhiên, vác thêm một cu li về nhà cũng tốt, không phải sao?"

"A, thì ra em xem anh là cu li!"

"Anh không làm, chẳng lẽ muốn em làm? Chờ một ngày cả hai chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng, chúng ta sẽ cùng nhau đi làm cu li, hì hì!"

Dư Tử Cường nghe cô nói những lời này, liền chững chạc không đùa giỡn nữa nói: "Nếu thật có một ngày như vậy, anh sẽ tự gánh vác tất cả cực khổ của em."

Mặc dù lời nói đơn giản không hoa mỹ, lại khiến Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, cắt một miếng bò bít tết, tự mình đúc anh ăn, "Câu này em rất thích, để thưởng cho anh, em sẽ đúc anh ăn, há miệng ra đi."

"A —— ân, đây là miếng thịt bò ngon nhất mà anh ăn đó."

"Đều như nhau thôi, miệng lưỡi anh ba hoa quá đi."

Hà Tuyết Phi cũng đang ăn bò bít tết, nhưng cô lại nuốt không trôi khi thấy bộ dạng ân ái của Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, nghe họ nói những câu lãng mạng càng làm cô rất khó chịu, thậm chí bắt đầu ghét ăn món bò bít tết.

Rõ ràng Dư Tử Cường là một người rất dịu dàng, rất biết cách lấy lòng con gái vui, tại sao anh luôn tỏ thái độ lạnh lùng với cô, chẳng lẽ cô không bằng cô gái quê mùa bên cạnh anh sao?

Tại sao?

Hà Tuyết Phi càng nghĩ càng giận, miếng bò bít tết trong đĩa đã bị cô cắt nát, nhưng cô vẫn tiếp tục cắt để trút hết cơn giận trong lòng mình.

Đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên giọng điệu châm chọc của một cô gái, làm cô càng chú ý đến cô ta.

Đúng lúc Lâm Trường Thịnh cùng Tiêu Vũ Huyên vào nơi này dùng cơm, ai ngờ vừa vào lại thấy Đinh Tiểu Nhiên đang ở cạnh Dư Tử Cường, Tiêu Vũ Huyên có hơi tức giận liền đi tới giễu cợt Đinh Tiểu Nhiên mấy câu, "A, thì ra là chim sẻ muốn phất lên làm Phượng Hoàng sao? Cẩn thận nhé, coi chừng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi."

Tiêu Vũ Huyên đến gây sự khiến Dư Tử Cường không vui, đang muốn phản bác lại nhưng bị người ngăn cản.

Đinh Tiểu Nhiên không muốn Dư Tử Cường nổi nóng, cũng muốn anh thấy cô có đủ khả năng đối phó Tiêu Vũ Huyên, giành mở miệng trước, "Dù chim sẻ bay lên cũng vẫn là chim sẻ, nhưng nếu Phượng Hoàng bị ngã xuống đất rồi chắc gì có thể bay lên lại làm Phượng Hoàng, có khi không sánh bằng cả chim sẻ."

"Dưới bầu trời này làm gì có Phượng Hoàng không biết bay?" Tiêu Vũ Huyên khinh thường hỏi.

"Đương nhiên có, còn là Phượng Hoàng bay rất cao kìa, nhưng vì lơ là chung quanh không biết quẹo cua, đụng phải chướng ngại vật, kết quả bị gãy cánh từ trên cao rơi xuống. Nếu có vận khí tốt thì chỉ bị tàn phế, vận khí không tốt sợ rằng cả mạng cũng không còn."

"Vậy phải xem chướng ngại vật này có phân lượng không mới được, chớ đến lúc đó chưa đụng ngã được Phượng Hoàng, thì tự mình đã ngã rồi."

"Một viên đá từ trên trời rớt xuống, không ai cảm thấy nó buồn cười, nhưng một con Phượng Hoàng rớt xuống, không biết có bao nhiêu người sẽ cười nhạo nó đây?"

"Nếu muốn bắt một con Phượng Hoàng rớt xuống, đó không phải chuyện dễ dàng đâu."

"Hồng Thi Na không phải đã rớt xuống rồi sao, chắc Tiêu đại tiểu thư biết rất rõ về người này."

"Cô ——", miệng lưỡi Tiêu Vũ Huyên luôn không thể thắng Đinh Tiểu Nhiên, nhưng vì không muốn trông thấy bộ dạng đắc ý của cô ta, chỉ biết trừng mắt căm tức nhìn cô.

Đinh Tiểu Nhiên không để ý đến cô ta, tiếp tục cùng Dư Tử Cường vui vẻ ăn điểm tâm, "Tử Cường, há miệng ra đi."

"A ——" Dư Tử Cường vui vẻ há miệng ra, khi nuốt xong thức ăn liền tán dương: "Ừm, mùi vị bò bít tết này còn ngon hơn cả mới nãy nữa, có lẽ đã cho thêm gia vị gì vào rồi, chẳng lẽ vì chuyện Phượng Hoàng rớt xuống, nên thịt bò chúng ta mới ngon đến thế sao?"

"Anh——" Tiêu Vũ Huyên biết lời châm chọc này là nhắm vào cô, giận dữ muốn mắng người, nhưng Lâm Trường Thịnh không cho, kéo cô lại bên cạnh mình, "Chúng ta đến để ăn cơm, kệ bọn họ đi."