Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 37: Bố trí người khác




Rạng sáng ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, Đinh Tiểu Nhiên đã rời giường sẵn sàng chuẩn bị chờ Dư Tử Cường tới đón cô, trong lòng bâng khuâng lo lắng không thể bình tĩnh.

Mẹ Đinh cũng đã sớm rời giường, bà thuật lại toàn bộ chuyện Dư Tử Cường cho cha Đinh nghe, nên sáng sớm cha Đinh cũng đã dậy, chỉ vì muốn xem mặt con rể tương lai có đúng như lời bọn họ đã nói không.

"Cha, mẹ, trông hai người thật đáng sợ, giống như chuẩn bị ăn thịt người ta vậy." Đinh Tiểu Nhiên đã sớm ăn mặc chỉnh tề, trong lòng rõ ràng khẩn trương bất an, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh.

"Chúng ta chỉ đang lo lắng hạnh phúc tương lai của con thôi, có biết không, vất vả lắm mới thấy con gặp được người đàn ông tốt, bậc làm cha mẹ như chúng ta đương nhiên càng phải giúp con canh giữ kỹ tránh người ta đoạt mất." Mẹ Đinh là người rất cẩn thận, nên vô cùng để tâm đến chuyện này.

Cha Đinh không nói gì, chẳng qua chỉ ngồi trên sofa phòng khách đọc báo, giả vờ bình tĩnh y như Đinh Tiểu Nhiên, kì thực trong lòng vô cùng hồi hộp.

Lúc này, chuông cửa reo lên, làm tim mọi người cũng đập rộn theo tiếng vang.

Mẹ Đinh vội vàng đi mở cửa, vừa thấy Dư Tử Cường, lập tức vui vẻ chào hỏi, "Tử Cường, cháu đến rồi à?"

"Chào dì, sáng sớm đã tới quấy rầy dì, thật ngại quá." Dư Tử Cường lễ phép trả lời, sau đó đi vào, thấy có một người ngồi trên ghế sofa, không cần hỏi cũng biết là ai, chủ động đến chào hỏi, "Chào chú."

Cha Đinh làm người có hơi nghiêm khắc, nhưng ông lại thấy rất hài lòng cách ăn nói và cử chỉ của Dư Tử Cường, liền đứng dậy mỉm cười nói: "Cậu chính là Dư Tử Cường, bạn trai Tiểu Nhiên đó sao?"

"Dạ, chính là cháu."

"Nhìn cậu vậy chắc hẳn không phải con cái của gia đình bình thường, cậu thật lòng muốn quen con gái của tôi, chứ không phải đùa bỡn tình cảm của nó chứ."

Cha Đinh nói chuyện rất thẳng thắng, làm cho Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, buộc lòng nắm lấy tay áo của ông, vội nói: "Cha, cha nói đi đâu vậy"

"Cha không muốn con gái mình gặp phải Điền Vĩ thứ hai, cho nên nhất định phải hỏi cho rõ trước, nếu cậu ta không phải thật lòng muốn quen con, thì không cần tiếp tục lừa gạt tình cảm của con." Cha Đinh là người rất nghiêm khắc, nhưng nghiêm khắc của ông chính là vì lo lắng cho tương lai của con gái mình.

"Cha —— "

Dư Tử Cường biết cha Đinh đang lo lắng cho con gái, cảm thấy rất hâm mộ Đinh Tiểu Nhiên có được người cha tốt như vậy, liền cam kết: "Chú, cháu thật lòng muốn quen Tiểu Nhiên, nếu như cô ấy đồng ý, chúng cháu có thể ngay lập tức đi đăng ký kết hôn, xin mọi người yên tâm, cháu tuyệt đối không phải Điền Vĩ thứ hai."

Cha Đinh rất hài lòng với đáp án này, khẽ gật đầu một cái, nhưng vẫn cảnh cáo Dư Tử Cường, "Cậu phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu như cậu có lỗi với con gái tôi, tôi nhất định sẽ tìm cậu tính sổ."

"Cha, sao cha lại nói thế chứ, " Đinh Tiểu Nhiên kéo cánh tay của cha Đinh, thở hổn hển nhìn chằm chằm ông, không muốn ông nói như vậy nữa, sợ làm mọi người khó chịu.

"Cha nói điều này chỉ vì muốn tốt cho con thôi, mặc dù con đã lớn, nhưng điều cha vẫn hi vọng là con gả đi được sống hạnh phúc chứ không phải vì muốn con sớm lập gia đình mà gả đi, con có biết không?"

"Con hiểu rồi, cha là người cha tốt nhất trên đời này, hì hì."

Nhìn thấy gia đình hạnh phúc, đột nhiên Dư Tử Cường nhớ tới chuyện còn bé, thật hạnh phúc khi được cha thương yêu. ‘Lqd-ann.’

"Được rồi, thời gian không còn sớm, các con mau đi làm đi, đừng để ngày đầu đi làm đã tới muộn, tránh bị người ta nói ra nói vào." Mẹ Đinh nhắc nhở.

Đinh Tiểu Nhiên nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm liền kéo Dư Tử Cường đi ra ngoài, "Đi mau."

"Chú, dì, hôm nào rảnh rỗi con lại đến thăm mọi người." mặc dù Dư Tử Cường bị Đinh Tiểu Nhiên lôi ra ngoài cửa, nhưng vẫn không quên nói lời chào tạm biệt với cha mẹ Đinh, vừa mới nói xong đã bị người kéo ra khỏi cửa.

Mẹ Đinh nhìn theo phương hướng hai người biến mất, vui vẻ hỏi cha Đinh,"Này, ông thấy thế nào, hài lòng con rể này chứ."

Cha Đinh gật đầu, mặc dù hài lòng nhưng vẫn không nghĩ chuyện đã xong, "Bây giờ thì thấy hài lòng, nhưng vẫn còn phải xem biểu hiện sau này của nó nữa."

"Tôi thấy Tử Cường thật lòng thích Tiểu Nhiên, không giống Điền Vĩ quen Tiểu Nhiên nhiều năm thế, ngoại trừ tới nhà chúng ta vài lần để đưa Tiểu Nhiên ra ngoài, chứ không có chút tình cảm nào với chúng ta. Nhưng Tử Cường lại khác, chẳng những có học thức, còn lễ phép, lại có công việc ổn định, hoàn hảo quá rồi."

"Bà có biết Tử Cường giữ chức gì trong ngân hàng Thiên Tường không?" Cha Đinh không có tâm tư nghĩ đến chuyện lúc trước của Điền Vĩ, chỉ quan tâm chuyện trước mắt, muốn biết rõ lai lịch của Dư Tử Cường.

"Nó chỉ nói làm việc ở ngân hàng Thiên Tường, về chuyện làm việc gì, tôi nhất thời vui quá quên hỏi, lần sau nó tới thì hỏi tiếp." Mẹ Đinh không để tâm nhiều chuyện này, cho dù Dư Tử Cường là một nhân viên bình thường bà cũng chấp nhận.

"Một người có thể an bày chức vụ cho người khác, nhất định lai lịch không nhỏ."

"Ai chà, ông lo chức vụ của nó làm gì, chỉ cần nó đối xử con chúng ta tốt, vậy là được rồi."

"Nói cũng đúng. Tôi đi làm, trưa sẽ không về ăn cơm, tối tôi mua thức ăn về." Cha Đinh biết lo nhiều cũng vô ích, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, ông không cầu con gái gả vào nhà giàu, chỉ cầu có thể sống hạnh phúc cả đời.

Trên đường đến ngân hàng Thiên Tường, Đinh Tiểu Nhiên luôn cảm thấy rất căng thẳng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, toát đầy mồ hôi lạnh, khi xe dừng ở cửa ngân hàng cô càng hồi hộp hơn.

Sau khi Dư Tử Cường dừng xe, thấy cô căng thẳng liền cố ý chọc cô, "Luôn nói Đinh Tiểu Nhiên không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ sợ đến làm ở ngân hàng sao, "

"Ai nói em sợ, " chỉ vì không muốn yếu thế, cô mạnh miệng nói.

Kỳ quái, cô đâu phải lần đầu đi làm, sao thấy căng thẳng thế chứ.

"Nếu không sợ, thì phải tự tin mạnh dạn lên, giống như trước kia có biết không?"

"Được rồi được rồi, em biết rồi, được chưa ông chủ."

"Được, mặc dù gọi ông chủ có hơi xa lạ, nhưng anh đây không ngại. Đi, xuống xe thôi, chúng ta cùng nhau vào, em chỉ cần đi theo anh là được, đừng có quan tâm chuyện khác." Dư Tử Cường tháo dây an toàn, xuống xe, chờ ở bên ngoài.

Đinh Tiểu Nhiên vẫn ngồi bất động, hít một hơi thật sâu để giải toả căng thẳng, cố gắng thả lỏng, sau đó mới tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.

"Ổn chứ?" thấy cô căng thẳng như thế, anh không có lập tức đi về phía trước mà dò hỏi cô trước.

"Ổn." Cô hít sâu lần nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực để lấy dũng cảm. Thật ra cũng không có gì phải sợ, không phải chỉ đổi công việc mới thôi sao, nếu làm không được, cô xin nghỉ, sợ cái gì.

"Làm không được cũng phải làm, đi." Dư Tử Cường đi thẳng về phía trước không nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên đi theo sau, vẫn luôn duy trì khoảng cách với Dư Tử Cường, bộc lộ dáng vẻ của một thư ký thực thụ, theo sau chủ tịch ngân hàng khiến người khác nhìn vào liền nhìn ra cô là thư ký của anh.

Chủ tịch ngân hàng dẫn theo thư ký, khiến tất cả nhân viên đều rất kinh ngạc, rối rít ngẩng đầu lên xem thử là ai.

Nhìn ánh mắt khác thường của mọi người khiến Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy có hơi lo lắng, dù vậy cô vẫn giữ bình tĩnh bước đi, cùng Dư Tử Cường giữ vững khoảng cách xa vài bước, hướng mọi người mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Lúc này, trưởng phòng nhân sự vừa vặn đi tới, Dư Tử Cường thấy ông ta liền dừng bước, ra lệnh nói: "Trưởng phòng Trương, cô ấy tên Đinh Tiểu Nhiên, sau này sẽ làm thư ký cho tôi, phiền ông làm giúp cho cô ấy một số bước thủ tục."

Vừa đúng lúc trưởng phòng Trương đang cầm một số giấy tờ, nghe lệnh này mặt đờ ra, cười khan nói: "Chủ tịch à, không phải ngài đã chọn người khác làm thư ký của ngài rồi sao, "

"Tôi chưa có tuyển thư ký, lấy đâu ra người khác."

"Hôm qua bà chủ đến tìm tôi, kêu tôi bố trí thư ký cho ngài, giờ cô ấy đã đến làm đang ở trong phòng làm việc của ngài, giờ tôi đang làm một số thủ tục giúp cô ấy đây." Trưởng phòng Trương đưa giấy tờ lên, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, dáng vẻ vô cùng khó xử.

Đinh Tiểu Nhiên đứng ở bên cạnh nghe trưởng phòng Trương nói đã sắp xếp người khác làm thư ký cho Dư Tử Cường, trong lòng không ngừng đau nhói, có loại cảm giác muốn chạy trốn nhưng cặp chân cô cứ bất động một chỗ không chịu chạy đi.

Nếu cô chạy đi nghĩa là đã chịu thua, đối mặt khó khăn đã bỏ chạy không phải tác phong của Đinh Tiểu Nhiên.

Được, cô không chạy, cho dù có chạy cũng phải biết rõ chuyện mới chạy, tuyệt đối không chịu nhận thua dễ dàng.

Mặt Dư Tử Cường không vui khi nhìn giấy tờ Trương quản lý đưa, thấy viết tên Hà Tuyết Phi, nhất thời giận đến nổi trận lôi đình, xé toàn bộ giấy tờ sau đó hung hăng ném xuống đất, giận dữ nói: "Ai kêu ông sắp xếp cô ta làm thư ký cho tôi?"

Trưởng phòng Trương thấy Dư Tử Cường tức giận, sợ hết hồn khẩn trương trả lời, "Dạ, là bà chủ."

"Tôi không cho phép bất cứ ai tùy tiện bố trí người ở ‘bên cạnh’ tôi, nếu sau này ông còn làm theo những mệnh lệnh này, thì cứ thu dọn đồ đạc rồi cút đi."

"Nhưng, nhưng đây là lệnh của bà chủ."

"Có là lệnh của ngọc hoàng đại đế cũng không được, tôi ghét nhất người khác xía vào chuyện riêng của tôi. Giờ bà chủ và Hà Tuyết Phi đang ở đâu?."

"Ở, ở trong phòng làm việc của ngài."

"Hai người đều ở đó luôn sao."

"Dạ, đúng vậy."

"Ông mau đi làm xong thủ tục cho thư ký Đinh giúp tôi. Thư ký Đinh, cô đi theo tôi." Giờ nhìn Dư Tử Cường lạnh lùng quyết đoán như một mãnh hổ, không giống thường ngày miệng mồm ba hoa, vẻ mặt giận dữ đi thẳng về phòng làm việc của mình.

Mặc dù Đinh Tiểu Nhiên không rõ chuyện này là sao, nhưng cô dám khẳng định Dư Tử Cường và mẹ anh đều cứng đầu kiên quyết làm theo ý mình, không ai chịu nhượng bộ ai, xem ra sau này còn tranh cãi nhiều lắm.

Cũng được, dù sao đã tới liền đi xem tình hình thế nào, nếu quả thật không được thì đi cũng chưa muộn.