Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 04: Động cơ




Chương 04. Động cơ

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

-

Con người cũng như thân cây vậy. Hễ càng muốn vươn đến những cõi miền cao thẳm rạng rỡ, thì những cội rễ càng phải bám sâu vào lòng đất, vào bóng tối và vào sâu thẳm, bám sâu vào sự xấu ác!

(Trích "Zarathustra đã nói như thế" – Friedrich Wilhelm Nietzsche, NXB Nhã Nam (2014), Dịch giả Trần Xuân Kiêm)

Nếu không phải bị mẹ lừa gạt báo danh vào một tiết mục diễn kịch, Ngụy Tử Hư sẽ không biết đến mùi vị này.

Đứng dưới ánh đèn sân khấu, là trung tâm được tất cả ánh mắt hướng vào, hắn giấu mình bên trong một nhân vật giả tạo, bước lên đóng kịch để lấy lòng khán giả. Hắn nhất định rất có thiên phú, chỉ bằng vài câu bịa đặt đã có thể thu được từng tràng vỗ tay và hò reo không dứt. Khi buổi biểu diễn kết thúc, rất nhiều người lớn đi tới, khen hắn diễn giỏi, tán thưởng sự nỗ lực của hắn. Mẹ vô cùng tự hào, bà nâng khuôn mặt nhỏ của Ngụy Tử Hư nói:

"Con là giỏi nhất, so với con những đứa trẻ khác đều kém xa."

Dĩ nhiên rồi. Bởi vì chúng nó quá thành thực, phô bày tất cả của bản thân, không thèm giữ lại chút nào. Vì vậy Ngụy Tử Hư phát hiện, đóng vai người khác, so với đóng vai chính mình, có thể khiến hắn nhận được càng nhiều khen ngợi.

Trẻ con muốn được người lớn khen, là một chuyện rất bình thường không phải sao?

Rất bình thường mà thôi.

Một buổi sáng trôi qua. Mọi người thăm dò khắp trong ngoài căn biệt thự, tình cờ chạm mặt nhau thì vội vã chào hỏi, giống như chỉ là một đám người xa lạ trên đường lữ hành trùng hợp ở chung khách sạn. Bầu không khí vừa thân thiện vừa xa lánh này, làm tâm tình căng thẳng lúc sáng sớm tiêu tan không ít. Mọi người lục tục trở về phòng sắp xếp tư trang.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng và một gian gác xép, gian gác này không có khóa, dùng để chứa những đồ bỏ đi, ai cũng có thể tùy ý ra vào. Từ tầng một đến tầng ba là một kết cấu vòng tròn, hành lang trải đủ một vòng, ở chính giữa là đại sảnh để trống, phía Bắc là cầu thang gỗ, thảm đỏ trải dài theo từng bậc thang. Độ cao của ba tầng lầu khiến đại sảnh có cảm giác càng thêm trống trải, đứng dưới tầng một, có thể trông thấy hết thảy cửa gỗ của từng căn phòng. Ở cuối cầu thang gỗ là căn phòng với cái bàn tròn lớn trên tầng hai, chính là nơi đầu tiên bọn họ tỉnh lại.

Biệt thự này cũng không quá rộng, được xây dựng biệt lập giữa một không gian xanh hóa, nhưng để mười ba người vào ở thì vẫn dư sức. Mỗi tầng đều bố trí rất nhiều phòng cách đều nhau, trên tay nắm cửa có khắc tên phân biệt phòng ngủ cá nhân của từng người, phòng nào dùng chung thì không có khóa, ngoài ra còn một vài phòng tối không mở được. Phòng riêng của từng người có vẻ được phân chia ngẫu nhiên, Triệu Luân, Lâm Sơn Chi, Tiêu Hàn Khinh, Mạc Vãn Hướng, Lục Dư và Hàn Hiểu Na ở tầng một; Lưu Tỉnh, Ngụy Tử Hư, Thường Hoài Cẩn, Lý Chấn, Chu Du và Bành Dân Tắc tầng hai; một mình Lạc Hợp ở trên tầng ba. Đáng chú ý là hệ thống mã khóa ở mỗi tầng đều không giống nhau, tầng một là bảo mật bằng mật mã, tầng hai là nhận diện khuôn mặt, tầng ba là quét võng mạc. Hệ thống nhận diện ở mỗi tầng lại có trình độ khác nhau như vậy, không biết Director đang muốn tiến hành thử nghiệm kỳ quái gì.

Kiến trúc bên trong biệt thự thiết kế theo phong cách Gothic thời Phục Hưng (Gothic Revival) tối giản, những bức tượng điêu khắc không quá khoa trương, các cột trụ hành lang kéo dài rồi hợp lại trên đỉnh nóc, bề mặt cột, lan can và phần lưng ghế dựa đều khắc hoa văn hài hòa đồng nhất, thoạt nhìn ngược lại cũng vui tai vui mắt. Toàn bộ lò sưởi âm tường đều dùng gạch đá màu than chì, ở hai bên nhất định phải treo hai bức tranh sơn dầu, lồng trong khung tranh mạ vàng, tranh sơn dầu thiên về trường phái ấn tượng, bề mặt phản quang sáng loáng. Trên hành lang cứ cách vài bước chân lại có một bệ trưng bày, bên trên đặt đồ gốm hoặc pháp lang[1]. Cách một cánh cửa, trang trí trong phòng riêng của mỗi người thế nhưng lại vô cùng hiện đại, đổi lại có cảm giác không sang trọng bằng.

[1] Pháp lam/pháp lang (hay đồ đồng tráng men) là những sản phẩm được làm bằng đồng hoặc hợp kim đồng, trên bề mặt được tráng men trang trí để tăng giá trị thẩm mỹ.

Thứ bắt mắt nhất trong đại sảnh chính là một sân khấu khép kín treo lơ lửng đối diện phòng bàn tròn. Bao trùm toàn bộ nơi đó là đá hoa cương thuần trắng, trên đỉnh xếp một vòng các bức tượng điêu khắc thiên sứ Hy Lạp. Sân khấu có dạng lục giác, không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ. Tầng một có mười sáu chiếc ghế bành, chia đều đặt đối xứng hai bên trái phải, quay mặt về hướng đó.

Bành Dân Tắc tắm rửa qua, đổi một bộ quần áo sạch xuống lầu.

Trước đây ở phòng thể hình tập nguyên một buổi, trên người cũng ướt nhẹp như tắm mưa, nhưng vóc dáng anh đẹp, không sợ người khác nhìn. Có điều sáng sớm nay cậu thanh niên kia, rõ ràng ấn tượng đầu tiên là kiểu người bình dị gần gũi, tại sao lại lộ ra sự hứng thú khác thường với ngực anh như vậy. Ánh mắt trừng trừng đó, so với chụp CT còn muốn xuyên thấu hơn, khiến lòng anh sinh ra chút hoảng hốt.

Ngẫm lại cũng thấy hơi xấu hổ.

Anh nhìn qua mấy chiếc ghế bành còn trống nơi góc tường, định ngồi xuống nghỉ một lát, kết quả xoay người mới phát hiện ở ghế đối diện đã có người. Người đó nằm nghiêng, đầu gối lên tay vịn, trong tay là sổ ghi chép đang hý hoáy gì đó. Chính là cậu thanh niên hồi sáng.

Bành Dân Tắc đã tới trước mặt người ta, không nói gì mà quay đi luôn thì thật không lịch sự, vì vậy anh thăm dò hỏi một câu: "Cậu có phiền không?"

Thanh niên liếc anh một cái: "Không phiền đâu, anh ngồi đi." Bành Dân Tắc ngồi xuống, thấy cậu thanh niên không ngừng bút viết từng dòng từng dòng, định thần nhìn lại, đó là một đoạn code chương trình toàn các con số và từ tiếng Anh. "Ồ, cậu viết code làm gì?"

Thanh niên thở dài: "Đây là hạng mục mới nhất tôi đang tham gia, còn nửa tháng nữa là deadline, ai ngờ lại gặp phải chuyện này. Tôi tìm khắp phòng cũng không thấy cái máy tính nào, đành viết trước ra giấy vậy, bao giờ ra ngoài sẽ chạy thử. Hi vọng còn kịp."

"Ồ..." Bành Dân Tắc cảm thán trong lòng, dùng đầu óc kiếm cơm quả nhiên cực khổ, "Không ngờ chữ cậu đẹp vậy."

"Phụt." Thanh niên dừng bút, cười nhìn hắn: "Anh vậy mà cảm thấy chữ của một lập trình viên đẹp, tiếp theo có phải định nói tôi viết '#' và '&' như thư pháp thời Ngụy Tấn các thứ không?"

Bành Dân Tắc nghẹn họng, thời Ngụy Tấn người ta có cần viết code đâu, giống nhau chỗ nào. Mà đại khái cậu thanh niên cũng chỉ muốn trêu anh một chút, không bắt anh phải trả lời. Hắn đặt sổ ghi chép lên bụng, một tay gối sau gáy, nhìn anh cười rộ lên. Lông mi cong vút, sóng mắt lưu chuyển. Rõ ràng là con trai nhưng lại có hàng mày và đôi môi tươi tắn như vậy, tự nhiên mà thanh thoát, không giống những kẻ phải dùng son phấn tô vẽ. Tóc đen rũ trên mặt, mệt mỏi biếng nhác như những lọn khói, tựa như sân khấu kịch trống vắng đã rửa sạch phấn hoa[2], lại vẫn có thể kéo người chìm vào từng hồi hí khúc buồn vui lẫn lộn.

[2] Tẩy tẫn duyên hoa. "Duyên hoa" là một loại bột phấn trang điểm của Trung Quốc cổ đại. Câu này chỉ một người con gái đã cởi bỏ vinh hoa phú quý, lau sạch phấn son, để lại khuôn mặt mộc không trang điểm. Bình thường dùng để chỉ kỹ nữ, ca nữ lúc hoàn lương.

Thật xinh đẹp.

Bành Dân Tắc nhanh chóng chặn đứng ý nghĩ này, sao có thể dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả một người đàn ông? Lúc tự giới thiệu cậu thanh niên này cũng không mang lại cảm giác tồn tại quá mạnh, khiến anh không nhớ nổi tên hắn, chỉ có thể ngượng ngùng hỏi: "Cậu tên gì?"

Thanh niên vừa định trả lời. "Coong —— Coong —— Coong ——" tiếng đồng hồ dày nặng vang lên, là chiếc đồng hồ cổ đặt ở trong cùng bên phải hành lang tầng hai. Hai người họ ngẩng đầu nhìn. Ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, soi tỏ một chút bụi mờ lãng đãng bay trong không khí. Ánh sáng lan đến sân khấu trắng thuần khiết, các tiểu thiên sứ tựa như tỉnh giấc đón ánh nắng, đôi cánh vung lên dẫn dắt chúng sinh hướng tới nơi Thiên Đàng. Tiếng chuông vang lên mười hai lần. Ánh mắt Bành Dân Tắc rơi vào một bên sườn mặt có chút thích thú của người kia. Rốt cuộc là vận mệnh ra sao, mới khiến anh tại thời khắc này gặp gỡ người thanh niên đó. Mãi đến tận khi sân khấu đã hạ màn, hát vang một khúc ca tiễn biệt, anh vẫn chẳng thể hiểu được.

Cậu thanh niên nói: "Tôi là Ngụy Tử Hư."

Vì vậy Bành Dân Tắc cũng mở miệng: "Tôi là —— "

"Bành Dân Tắc." Ngụy Tử Hư cười nhẹ, tựa như có thể bung nở mấy đài hoa sen, "Tôi nhớ mà."

"Này, huấn luyện viên và tiểu ca xinh đẹp bên kia ơi, qua ăn cơm đi." Lưu Tỉnh từ phòng bếp đi ra, gọi hai người bọn họ. Gã mặc một chiếc sweater cổ tim màu hồng đào, nhìn qua như một nam minh tinh.

Nghe thấy cách Lưu Tỉnh gọi Ngụy Tử Hư, Bành Dân Tắc yên lòng thở phào: Thì ra gu thẩm mỹ của mình cũng không có vấn đề.

Chu Du và Lâm Sơn Chi khoác tay đi tới, cả hai đều cao trên 1m70, phóng khoáng động lòng người, khiến cánh đàn ông nhìn cũng thấy vui mắt. Lúc đi ngang qua Lưu Tỉnh, gã hết sức tự nhiên vỗ mông Chu Du một cái. Cô oán trách kêu lên: "Này, anh đụng đâu đấy!"

Gã cười giơ hai tay: "Hồi trước quen sờ BMW, giờ nhìn thấy đồ vật quý giá cũng không kìm nổi, đáng đánh đáng đánh."

"Anh ta..." Ngụy Tử Hư quay lưng với Lưu Tỉnh, tay trái khum lại đặt bên miệng nhỏ giọng nói: "Anh ta hình như không giống người đứng đắn lắm?"

Bành Dân Tắc im lặng, chứ cái người hồi sáng nhìn chằm chằm ngực đàn ông thì chắc là đứng đắn?

Bọn họ cùng tới nhà bếp. Ngụy Tử Hư đi đằng sau Bành Dân Tắc. Sáng ra mới được thưởng thức phong cảnh diễm lệ của hai hòn đảo nhỏ kia, không ngờ lúc này còn được hưởng thụ cảnh sắc nhìn từ phía sau. Ngụy Tử Hư bao quát toàn bộ cơ lưng cùng bờ mông căng chặt đó, cảm giác tâm lý như bay lên một vũ đài, người chủ trì đầu trọc phía trên nhanh chóng hô to "Bắt đầu chấm điểm ——" cùng lúc đó dưới hậu trường đèn đuốc bùng nổ, màn hình cực đại hiện lên một dòng chữ chói lóa "100 điểm!"

Ngụy Tử Hư biết các bạn chym nhỏ muốn hót lắm rồi[3].

[3] Nguyên văn 嘉宾们已经按捺不住了. Câu này ẩn dụ hai nghĩa nhưng chủ yếu là thể hiện độ vã của bạn Hư.

Bữa trưa vô cùng phong phú, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thăn bò xào ớt xanh Hàng Châu và các loại mì bày đầy bàn. Thường Hoài Cẩn đeo tạp dề, xới cơm cho từng người. Tóc cô buộc lỏng, khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng khí chất nội trợ bình thản tạo cảm giác rất thoải mái. Mạc Vãn Hướng vội vàng giúp cô bưng đĩa, bát đũa và xoong nồi đã dùng qua đều được đặt vào máy rửa bát. Xem ra để nấu được một bữa cơm này hai cô đã tốn không ít công sức.

"Mọi người ăn thử đi, tay nghề của học tỷ làm mấy nam thần bên khoa bọn tôi nhớ mãi không quên đấy!" Mọi người vừa đến đông đủ, Mạc Vãn Hướng đã không chờ được khoe lên. Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, ống tay áo sắn đến cùi chỏ, không trang điểm, lông mày nhàn nhạt, ánh mắt hoạt bát, hơi thở thanh xuân tràn đầy.

"Học muội! Làm gì có chuyện đó." Thường Hoài Cẩn nhanh chóng ngăn cô nói tiếp, đỏ mặt ngồi sang một bên.

Gắp một đũa, Triệu Luân là người đầu tiên khen ra miệng: "Ngon ghê, tay nghề tốt đấy!" Những người khác cũng lục tục bắt đầu ăn, đối với bữa cơm này đều là tán thưởng không dứt.

Sau khi cơm nước no nê, Lạc Hợp lau miệng, nhìn chung quanh một vòng, nói: "Lúc tôi về phòng đã kiểm tra, không thấy bất cứ dụng cụ truyền tin nào, những tấm pad nơi này cung cấp không liên lạc được với bên ngoài. Bành Dân Tắc đã xác nhận không có lỗ hồng trên lưới điện cao thế, mà chúng ta cũng chẳng biết công tắc nguồn điện ở đâu. Dưới tình huống này, trừ phi Director thả chúng ta đi nếu không cũng không chờ nổi cứu viện đến."

Lời y nói như một chậu nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt tất cả nhiệt tình chuyện phiếm sau khi ăn của mọi người.

Thường Hoài Cẩn: "Không phải Director đã nói mười ngày sau sẽ thả chúng ta đi sao?" Nhưng xét thấy tất cả mọi người đều không có hảo cảm với Director, lời đảm bảo này cũng là bán tín bán nghi.

Lưu Tỉnh: "Không chỉ dụng cụ truyền tin, con dao quân dụng Thụy Sĩ tôi mang bên người cũng không thấy. Thế nhưng tiền thì lại không mất một đồng nào. Hơn nữa đồ đạc ở nơi này đều hàn chắc trên đất, không biết các người có để ý không, rượu ở đây không đựng trong bình thủy tinh, mà là nhựa cứng, có dùng lực lớn cỡ nào cũng không vỡ được. Các đồ vật bằng kim loại đều có độ cong được thiết kế rất khéo, đỉnh nhọn thì được bao lại. Nói chung ngoại trừ đạo cụ của Sói, nơi này hết thảy đều vô cùng an toàn —— nói cách khác, không có bất cứ vật gì có thể dùng để tự vệ."

Im lặng một lúc, mọi người tự hỏi tình huống như thế là tốt hay xấu. Bành Dân Tắc cau mày mở miệng: "Thế nên uy hiếp duy nhất đối với chúng ta là phe Ma Sói. Mọi người, tôi không biết trong số các người ai là Sói, tôi chỉ chân thành khẩn cầu các người đừng làm hại người khác. Tất cả một lòng đoàn kết sống qua mười ngày, sau đó quên đi trải nghiệm khủng bố này rồi vui vẻ về nhà."

"Tôi cảm thấy mấu chốt không phải anh có thành khẩn hay không." Lúc này, Lục Dư vẫn luôn trầm mặc ít nói bỗng lên tiếng. Ngoại hình và quần áo của anh đều vô cùng phổ thông, chỉ có đôi mắt trắng đen rõ ràng khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Lòng trắng trong đôi mắt đó trắng đến mức tựa như phát sáng, người trưởng thành bình thường ít ai có màu mắt trắng đến tinh khiết như vậy. "Mấu chốt là động cơ. Nếu như Sói muốn hành động, động cơ của bọn họ là gì? Tôi nhớ Director từng nói, người thắng sẽ có thưởng."

【 Ôi ôi rốt cục có người nhắc tới rồi! Tôi nhịn mấy lời này mãi khổ sở lắm đó! 】

Thanh âm của Director vang lên, thì ra hắn vẫn luôn sát sao theo dõi. Cảm giác bị giám thị như vậy quả thực khiến người ta buồn nôn.

Lạc Hợp: "Có thể giải thích cụ thể chút phần thưởng là gì không?"

【 Thưởng tùy theo người. Chỉ cần thắng trò chơi, tôi bảo đảm sẽ dâng tận tay thứ các bạn muốn. Đây chắc chắn là những thứ không thể có được theo cách thông thường, nói là tâm nguyện của các bạn cũng không quá đi. Chỉ cần giết vài kẻ không liên quan đã đạt được nguyện vọng tưởng như xa vời không với tới, lời quá còn gì? 】

"Ồ?" Khóe môi Lạc Hợp nhếch lên, "Làm sao ngươi biết thứ bọn ta muốn nhất là cái gì?"

【 Ha ha ha, theo thời gian các bạn rồi sẽ dần nhận ra tôi hiểu rõ các bạn tới mức nào. 】

Tạp âm gián đoạn. Mỗi người đều chìm vào tâm sự, vẻ mặt hốt hoảng, lặng im không lên tiếng.

Có thứ gì, khiến người ta bất chấp nguy hiểm tính mạng cũng muốn chiếm được?