Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 08: Death Theater




Chương 08. Death Theater

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

"Sau bữa trưa tôi vẫn ngồi ở đại sảnh." Kết thúc tại Ngụy Tử Hư, tất cả mọi người lần lượt thông báo hành tung của mình trước bữa tối. Chuyện này kỳ thực rất dễ kiểm chứng, bởi vì hoàn cảnh xa lạ, mọi người đều có xu hướng tụ về chỗ đông người. Những người ngồi không tại đại sảnh có thể làm chứng lẫn nhau. Lục Dư và Tiêu Hàn Khinh cũng được Lâm Sơn Chi xác nhận là ở lại nhà bếp hỗ trợ.

"Cơm tối thì sao? Có gì khác thường không?" Thân thể Lạc Hợp hơi nghiêng về phía trước, nếu không phải tay chân bị trói y rất muốn kê tay dưới mũi như những cuộc họp trước đây, tư thế đó giúp y tạo khoảng cách, dễ dàng phòng ngự, mang lại càng nhiều cảm giác an toàn, còn có thể che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Lâm Sơn Chi lắc đầu: "Bữa tối đều nấu chung một nồi, cũng là tôi bưng trực tiếp đến chỗ từng người, nếu giở trò nhất định sẽ bị phát hiện."

Lục Dư cũng mở miệng: "Bát đũa và đồ làm bếp đều mới lấy từ máy khử trùng, cốc chén nước sôi các thứ tất cả mọi người dùng đều giống nhau."

"Hơn nữa, Chu Du không ăn tối." Lâm Sơn Chi nói, "Cô ta muốn ăn cháo khoai tím đường phèn. Tôi biết tính cô ta, nếu tôi không làm cô ta nhất định sẽ bỏ bữa."

"Ừm..." Triệu Luân nỗ lực suy tư trong chốc lát. "Như vậy chẳng phải vừa khớp sao, trong cháo có độc, ai chạm qua cháo chính là thủ phạm."

Chỉ có một mình Lâm Sơn Chi vào bếp nấu cháo, bưng lên lầu, sau đó lại bưng xuống lầu gọi người tới. Theo lý cô chính là kẻ tình nghi lớn nhất.

Nhắc tới cháo, Lâm Sơn Chi lại không vội biện giải. "Phải, cô ta nói muốn ăn..." Vẻ mặt cô hiện lên sự ân hận tột cùng, "Nhưng cũng chưa kịp ăn miếng nào... Nếu tôi nấu sớm hơn một chút, không, nếu ngay từ đầu tôi không đi nấu cháo mà ở lại bên cạnh cô ta..." Chi tiết này kỳ thực hết sức rõ ràng, nếu Lâm Sơn Chi vào phòng lúc Chu Du còn sống, cháo đặt trên tủ đầu giường, ăn cháo, có chuyện, vậy Lâm Sơn Chi sẽ không cố ý bưng bát ra ngoài. Lúc đó cô bị dọa đến run rẩy không nhúc nhích nổi, nhưng hai tay vẫn kiên trì ủ chặt bát cháo, chính là vì tin rằng Chu Du vẫn còn sống, hy vọng lúc người đó tỉnh lại vẫn có cháo nóng để ăn.

Phương hướng đồ ăn tạm thời không có tiến triển. Lạc Hợp cho rằng trong khoảng thời gian Lâm Sơn Chi rời đi, có thứ gì đó trong phòng Chu Du đã đẩy cô vào chỗ chết. Y và Tiêu Hàn Khinh đã tỉ mỉ kiểm tra căn phòng, đáng tiếc, ngoại trừ buồng tắm rực rỡ các loại mỹ phẩm, những thứ khác đều bố trí không khác gì phòng y. Dưới giường có xếp sẵn cáng di chuyển, còn đánh dấu cả vị trí nghĩa trang, khiến Lạc Hợp càng thêm không ngừng thân thiết hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Director.

Lúc bọn họ đi ra, Ngụy Tử Hư rụt rè đứng ngoài hành lang hỏi họ có cần giúp đỡ không. Ba người cùng mang Chu Du đi chôn cất. Ngụy Tử Hư đứng trước bia mộ nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu đến tận khi Lạc Hợp rời đi.

"Tạm hỏi một chút, sau khi rời khỏi phòng Chu Du mọi người đã đi đâu?" Lạc Hợp hỏi.

Câu trả lời cơ bản đều là "Về phòng." Ngụy Tử Hư ngồi cạnh Lạc Hợp, nhẹ nhàng nói: "Đúng, tôi vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa, nhìn tất cả mọi người về phòng riêng của mình."

"Nếu không phải đồ ăn, mà là thuốc, tiêm vào, bôi lên, hút vào cũng có thể phát huy tác dụng, tình huống như thế có thể kéo dài thời điểm phát tác." Tiêu Hàn Khinh đưa ra một giả thiết.

"Cả ngày hôm qua ai tiếp xúc với Chu Du nhiều nhất?" Lạc Hợp dừng một chút. "Đặc biệt là tiếp xúc thân thể."

Tất cả mọi người nhìn về phía Lưu Tỉnh. Hàng mi tuấn tú của gã khẽ nhướn lên, bình tĩnh nói: "Cho xin đi, là một người đàn ông chuẩn man, tôi rất muốn ngủ với cô ta, nhưng phải là cô ta còn sống cơ."

"Hừ." Lục Dư hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập xem thường.

"Hơn nữa..." Lưu Tỉnh nháy mắt một cái. "Coi như thời điểm phát tác bị kéo dài thì cũng không thể quá dài đúng không? Mấy người nên kiểm tra từ những người cuối cùng tiếp xúc với cô ta ấy. Trước Lâm Sơn Chi tôi thấy cô ta ngồi cùng Ngụy Tử Hư đó."

Lâm Sơn Chi ngẩng đầu. "Lúc đó Chu Du chủ động đi tìm cậu ta. Tôi không thấy Ngụy Tử Hư làm gì kỳ quái cả."

Đây đúng là sự thật. Lạc Hợp ngồi chếch hướng Ngụy Tử Hư, dựa lưng vào lò sưởi âm tường, có thể thấy rõ hết thảy sự việc diễn ra ở chỗ hắn. Lúc này y nhớ tới một chi tiết nhỏ. "Sau khi hai cô gái kia rời đi, cậu ngồi nhắm mắt trong ghế tựa chừng nửa phút, là làm gì vậy?"

Ngụy Tử Hư không hiểu tại sao mình đột nhiên trở thành đối tượng tình nghi, vẻ mặt mờ mịt, Lạc Hợp hỏi hắn, hắn quay qua cười cười: "Tôi cầu nguyện trước bữa ăn." Lâm Sơn Chi đi rồi, một phần cơm tối bày trước mặt hắn, vì thế trước khi động đũa hắn lẳng lặng cầu nguyện.

Lạc Hợp cau mày: "Cầu nguyện? Cậu theo đạo Thiên Chúa hay đạo Hồi?"

Ngụy Tử Hư: "Đạo Cơ Đốc. Lúc chôn cất Chu Du tôi cũng cầu nguyện siêu độ cho cô ấy. Con người sau đi chết đi sẽ hiện ra trước mắt những con đường khác nhau dẫn về địa ngục, luyện ngục, thiên quốc hoặc thiên đường. Tôi hy vọng lời cầu nguyện của tôi có thể dẫn dắt để cô ấy không lạc lối."

"Xì." Triệu Luân vốn không có hảo cảm với thanh niên nhìn nhu nhược này, nghe hắn mang vẻ nho nhã mà nói linh tinh, không nhịn được chen mồm: "Ẻo lả còn hơn đàn bà." Lại liếc mắt nhìn Ngụy Tử Hư. "Ngoại hình cũng chả khác gì đàn bà."

Bành Dân Tắc cắt ngang công kích cá nhân của hắn: "Có ý kiến gì nói thẳng, đừng có xỉa xói."

Ngụy Tử Hư ngược lại không để ý lắm, chỉ đối mặt với Lạc Hợp vẫn có chút nghi ngờ đánh giá hắn, cười cười ủ rũ: "Chắc Giáo sư Lạc sẽ không cho là cầu nguyện cũng có thể giết người chứ?"

Lạc Hợp thu tầm mắt, tạm thời đè xuống nghi hoặc mơ hồ với lần thẩm phán này. Y rơi vào trầm tư, theo thói quen nhìn chằm chằm mặt bàn: "Thực ra Director chưa từng nói cụ thể đạo cụ chuẩn bị cho Sói là gì, chỉ là chúng ta tự suy đoán thành vũ khí gì đó. Nếu bàn về phạm trù vũ khí giết người, dựa theo thú vui quái dị của Director, kết hợp với tính chất đặc biệt của chương trình này, có thể là thứ gì đó càng nằm ngoài dự đoán của chúng ta không? Thay vì công cụ sát thương trực tiếp, hắn có lẽ sẽ ưa chuộng thứ gì đó thiên về trình diễn, giải trí hơn..."

Giết người mang tính giải trí! Suy nghĩ này khiến những người còn lại không rét mà run. Mà Lạc Hợp không để tâm đến bất cứ điều gì khác, tiếp tục tư duy: "Đồ ăn, thuốc độc có thể kéo dài thời gian... Còn cái gì, không cần tiếp xúc cũng có công tắc khởi động... Điều khiển từ xa..."

"Không phải chứ, Sói có đồ khoa học công nghệ cao như thế, chúng ta còn chơi cái nỗi gì, chờ chết thôi." Lý Chấn lòng vẫn còn hoảng sợ nói.

Trong vô thức thời gian đã trôi qua hai tiếng đồng hồ. Tới lui vẫn chỉ có những lời làm chứng như vậy, không tìm ra điểm nào có giá trị. Lạc Hợp biết hỏi nữa cũng vô ích, hôm qua hầu như hành động của mọi người đều thống nhất, không có gì đáng ngờ, hơn nữa chỉ có một người chết, bọn họ cũng không thể kết luận được gì về công cụ sát nhân trong tay Sói.

"Đành vậy. Tôi kiến nghị lần này chúng ta đều bỏ quyền đi, buổi tối mọi người cố gắng tự bảo vệ tốt bản thân."

Lâm Sơn Chi vẫn còn mang phẫn nộ: "Nhưng...!"

Lúc này Ngụy Tử Hư cũng mở miệng, ngữ khí nhu hòa: "Ừm, tôi đồng ý với Giáo sư Lạc, thà bỏ quyền còn hơn làm hại người vô tội." Hắn cúi đầu, tay phải hơi nắm lại, dùng bốn ngón tay bọc lấy ngón cái, rồi lại buồn bực mở ra, do dự một chút, rốt cuộc mở miệng lần nữa: "Nhưng mà, tôi có một vấn đề."

Hắn ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại đây, làn da trắng nõn thoáng ửng đỏ, "Tôi muốn hỏi Lý Chấn, tại sao ông cho rằng vũ khí của Sói là đồ khoa học công nghệ cao?"

"Hả?" Lý Chấn thuận miệng trả lời. "Không phải Lạc Hợp nói vậy sao?"

Ngụy Tử Hư: "Giáo sư Lạc chỉ mở rộng phạm vi từ đồ ăn và thuốc độc, nhưng ông rõ ràng đã rút ngắn nó lại. Cứ coi như không tìm thấy miệng vết thương đi, dùng kim tiêm tiêm vào mạch máu, hoặc là hít phải các hạt vật chất trong hoàn cảnh đặc thù đều có thể gây chết người. Chúng ta không ai biết rõ toàn bộ quá trình trước khi chết của Chu Du nên không đưa ra được kết luận, tại sao ông dám khẳng định hung khí là loại hình khoa học công nghệ cao?"

Lý Chấn sững sờ: "Tôi, tôi có khẳng định đâu... Nói nhầm, nói nhầm được chưa?"

Ngụy Tử Hư thở phào nhẹ nhõm, cười cười: "Ừ, tôi cũng nghĩ là nói nhầm thôi."

Mặt bàn xoay chuyển, trên pad cảm ứng xuất hiện mười hai cái tên, phía dưới cùng là một ô "Bỏ quyền". Lạc Hợp nhìn Ngụy Tử Hư không chút do dự nhấn chọn bỏ quyền.

【 A, các bạn đã vote xong. Để tôi xem có ai may mắn không nào... Có có, chúc mừng Lý Chấn, chiếm giữ vị trí đầu bảng với 1 phiếu! 】

"Cái gì?" Lý Chấn không thể tin nổi. "Là ai ——" chưa nói hết câu, tấm gỗ bên dưới ghế tựa đột nhiên rút đi, ông rơi thẳng xuống, biến mất không một tiếng động, lại không giống như rơi xuống đất bằng, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh.

【 Đúng vậy, cuối cùng cũng đã tới phân đoạn kích động lòng người nhất rồi! Mời các bạn xuống lầu bước vào khán đài thưởng thức —— Death Theater! 】

Hạn chế được giải trừ, Mạc Vãn Hướng ở gần nhất vội kéo cửa ra.

Bầu không khí trong đại sảnh đã thay đổi. Dàn đèn chiếu ẩn sau khung mái vòm lộ ra, chằng chịt treo khắp nơi. Ánh đèn soi tỏ, không gian cổ điển bỗng chốc tràn ngập sắc vàng lấp lánh. Thiết bị phóng đại âm thanh phát ra một bản giao hưởng, âm sắc cao độ càng thêm chân thật sống động, trôi nổi phủ lấp 360 độ không góc chết. Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, sóng âm mừng vui náo nhiệt lập tức ập vào mặt họ.

Đối diện, sân khấu thuần trắng đã ngự trị ngay giữa không gian. Các thiên sứ cầm đàn hạc và kèn tựa như những diễn tấu giả của dàn giao hưởng, nở nụ cười vênh váo tự đắc, mừng vui khôn xiết. Những dải lụa màu tràn xuống từ trần nhà, phía sau sân khấu, một tấm băng rôn vàng chói được đẩy lên – "DEATH THEATER".

Bên trong bức tường thủy tinh, Lý Chấn ngồi trên ghế, chân tay vẫn bị trói, hoảng hốt nhìn bọn họ, há mồm không ngừng lảm nhảm gì đó, họ chỉ có thể đứt quãng nghe thấy "Cứu... Tại sao... Ai..."

Khi tất cả đã rời khỏi, cửa phòng thẩm phán cũng tự động đóng chặt kéo chốt. Đồng thời, những căn phòng còn mở cửa trên hành lang cũng tự động đóng lại.

Băng qua cầu thang rộng rãi, giẫm lên thảm đỏ chạy đến trước sân khấu, hai bên thảm là mười sáu chiếc ghế tựa chỉnh tề, chính là góc nhìn tốt nhất để quan sát sân khấu. Lúc trước mọi người vẫn luôn không hiểu tại sao chỗ ghế tựa đó lại đặt ngược như vậy, quay ra cửa trước. Thì ra đây chính là "Khán đài" mà Director nhắc đến.

Tiếng nhạc đột nhiên nhỏ lại, ánh đèn chiếu đến hàng ghế khán giả bỗng tăng mạnh. Một giọng nam trầm vang lên.

【 Hạnh phúc dùng tiền để mua, là thứ hạnh phúc rẻ mạt nhất. 】

Tiếng nói mê người, kết hợp với nhạc giao hưởng, tựa thì thầm lại như vịnh ngâm. Thanh âm này từ bốn phương tám hướng vây quanh bọn họ, cuốn hút vô cùng, nhưng lại chỉ khiến họ càng thêm bất an. Đây là giọng thật của Director sao? Hay vẫn là một loại máy biến âm khác?

【 Đây là một người đàn ông hạnh phúc, công việc tốt, có một người vợ xinh đẹp, đi xe Santana, nhà ở Học khu[1]. Một câu đã tổng kết xong nhân sinh, làm bao nhiêu người đuổi theo không kịp. Đáng nhẽ ông chỉ cần như vậy là đủ, không nên tự ý thêm mắm dặm muối. Nhưng ông ta thật sự là một người đàn ông tuyệt vời, một người chồng tốt, người cha tốt, cho rằng vẫn có thể nâng hạnh phúc gia đình lên một tầm cao mới. Lót đường cho nấc thang này, đương nhiên là một công cụ vô cùng đơn giản. 】

[1] Học khu hay khu học chính (school district) là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.

【 Các bạn đã quên mất nghề nghiệp của ông ta chưa? 】

Âm thanh im bặt, khiến tiếng kêu của Lý Chấn càng thêm rõ ràng. Ông không ngừng giãy dụa, ngửa đầu nhìn chằm chằm đỉnh sân thượng nỗ lực biện giải: "Tôi sẽ trả lại! Cổ phiếu trong tay tôi không mất giá, bất động sản cũng tăng ổn định! Món tiền nhỏ đó tôi sẽ lập tức trả lại ngay!"

Một lượng lớn chất lỏng trong suốt bỗng chảy xuống, tràn vào cái miệng đang há to của ông, chặn đứng tiếng kêu la, khiến ông gục đầu ho sặc sụa. Chất lỏng có độ dính rất cao, ông chật vật thở dốc, trong miệng tràn ra từng đoạn tơ nhỏ. Chất lỏng đọng lại trên chóp mũi, trên xương lông mày, tụ lại thành từng mảng lớn, chậm chạp không chịu chảy xuống.

【Chỉ có bản limited toàn cầu mới xứng với vợ, mua! Con gái nói muốn có xe Aston Martin để đến hội thao ở trường, mua! Tiền kiếm được dễ dàng như vậy, tiêu xài rồi thuộc về ai. 】

【 Tiền có thể mua được sự tôn trọng, có thể mua được hạnh phúc, có thể mua được nụ cười của người bên cạnh, vậy nhất định cũng có thể mua được mỹ cảnh đời này hiếm thấy. 】

【 Vậy cùng tạo ra khung cảnh tuyết rơi trong mơ của ông nhé. Dù ngày hè nóng bức hay trời đông giá rét, trận tuyết này sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. 】

Một tờ giấy đỏ thẫm, mềm mại ưu nhã rơi xuống tóc ông. Sau đó, từng tờ từng tờ 100 đồng bay lả tả khắp sân khấu. Tiếng nhạc bỗng chốc huyên náo hẳn lên, mà Lý Chấn lại trở nên yên tĩnh lạ thường. Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến quả cầu tuyết vô cùng thịnh hành mỗi dịp Giáng Sinh, từng mảng xốp trắng bay lên, lãng đãng phiêu du, dần dần vùi lấp hết thảy cảnh sắc bị giam cầm bên trong.

Tiền mặt dính lên đỉnh đầu ông, vai, trán, mũi. Ông không thể dùng tay đẩy ra, chỉ biết ra sức hất đầu, kết quả lại khiến càng nhiều tiền dính lên mặt hơn. Một lớp tiền phủ kín miệng mũi, ban đầu còn có thể thấy do hít thở mà không ngừng phập phồng, một lớp, hai lớp, ba lớp... Đến khi lớp tiền ngoài cùng không còn lay động nữa, nửa người trên của ông cũng đã bị phủ thành một bọc tiền, đến một cọng tóc cũng không lộ ra.

Động tác giãy dụa dần ngưng lại. Hai vai ông co giật liên hồi, nhìn qua tựa như một con rối làm bằng tiền, chỉ có móng tay vẫn bấu chặt lấy tay vịn. Trận tuyết này kéo dài rất lâu. Cuối cùng, ngón tay ông không còn co quắp một cách quái dị nữa, từ từ thả lỏng, nhẹ nhàng buông xuống. Trên nền tuyết không còn tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ bình thản chìm vào giữa những êm ái mềm mại, tràn ngập hương vị hắc ám.

【 3,052,500 đồng (tầm 10 tỷ VNĐ), tiền tham ô công quỹ kèm lợi tức, tặng cả cho ông đấy. 】

Director dừng một chút, không nhận được câu đáp lại mà hắn mong chờ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm tình lắm. Hắn vui vẻ nói:

【 Đừng khách khí. 】