Gần Thêm Một Chút

Chương 55




Từ sau khi biết Bác Mộ Trì ở cục cảnh sát, Phó Vân Hành đã nói với Thúc Chính Dương rằng chuẩn bị tối nay về một chuyến.

Hội thảo giao lưu của bọn họ diễn ra trong hai ngày, thoải mái hơn khi đi làm một chút. Thời gian học tập chính thức cũng không lâu lắm, từ chín giờ rưỡi sáng đến bốn giờ chiều cũng xem như kết thúc rồi.

Thúc Chính Dương không hỏi có phải anh xảy ra chuyện gì không, sau một lúc nhìn vẻ mặt anh thì cười nói: “Ai làm bác sĩ Tiểu Phó của chúng ta nôn nóng thế?”

Phó Vân Hành ngừng lại, đang muốn nói chuyện thì Thúc Chính Dương lại nói: “Đi đi, dù sao cũng không phải hoạt động quan trọng gì.”

Anh ấy nghĩ rồi lại nói: “Thật ra ngày mai không tới cũng được.”

“Em sẽ quay lại.” Phó Vân Hành nói: “Có điều buổi tối sẽ không ăn cơm cùng mọi người.”

Thúc Chính Dương liếc nhìn anh một cái, phất tay nói: “Đi đi, đi đi. Anh thấy em cũng chẳng hứng thú với việc làm quen với mấy ông giáo sư ấy.”

Phó Vân Hành không phải kiểu người thích a dua nịnh nọt. Anh không cần người khác lót đường cho mình, giới thiệu quan hệ khơi thông cho anh.

Anh có sự tự tin và kiêu ngạo của riêng mình.

Đương nhiên, anh cũng biết đám người Thúc Chính Dương chỉ có ý tốt, muốn giúp anh quen biết nhiều người hơn, sau này làm việc hay tuyên bố chính thức cũng dễ hơn.

Nếu không có chuyện hôm nay của Bác Mộ Trì thì tối nay anh sẽ đi, nhưng nếu có thì giữa hai bên, anh sẽ chọn về nhà thăm cô, ở bên cạnh cô mà không hề do dự.

Bác Mộ Trì và những thứ hư vô mờ mịt này, chắc chắn anh sẽ chọn người trước.

Ngoài những lúc nguy cấp phải cứu bệnh nhân thì đối với Phó Vân Hành mà nói, Bác Mộ Trì và những chuyện của cô vĩnh viễn đứng đầu.

Đây cũng là lý do vì sao bây giờ Phó Vân Hành lại đứng ở trạm tàu cao tốc gọi điện thoại cho Bác Mộ Trì.

Sau khi nói chuyện với Thúc Chính Dương xong, anh đã kêu xe chạy thẳng tới trạm tàu cao tốc. May mà thành phố tổ chức hội thảo giao lưu lần này nằm kế bên nên cách Thành Bắc rất gần, chỉ cần ngồi tàu cao tốc tầm một tiếng là có thể đến.

Bác Mộ Trì giật mình, muốn hỏi anh công việc xong rồi sao. Nhưng lời nói tới bên miệng, cô lại lặng lẽ nuốt vào, đổi sang một câu khác: “Vậy em ra trạm tàu cao tốc đón anh nhé?”

Phó Vân Hành cười: “Không cần, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, để anh tới tìm em.”

Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ, cô cũng không có bằng lái, đúng là bảo tài xế chở cô qua thì có hơi phiền phức thật.

“Được rồi, vậy em...” Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Chờ anh về.”

Phó Vân Hành khàn giọng: “Ừm.”

Trước khi cúp điện thoại, Bác Mộ Trì không quên bổ sung: “Em thật sự không sao, anh không cần vội.”

-

Đàm Thư tắm rửa xong ra tới thì thấy Bác Mộ Trì đang làm ổ trên sô pha cười ngây ngô. Cô ấy nhướng mày, trêu chọc nói: “Còn cười được à?”

Cô ấy hừ: “Tìm được kho báu hả?”

Bác Mộ Trì liếc cô ấy: “Tìm được.”

Đàm Thư cạn lời: “Tốt nhất là thế.” Cô ấy lau tóc, thúc giục cô: “Cậu cũng nhanh đi tắm đi, tớ đi gọi điện thoại cho quản lý Đàm.”

Quản lý Đàm mà cô ấy nói tới chính là ba cô ấy, chiếc xe cô ấy chạy cũng là chiếc xe second-hand mà ba cô ấy đưa cho cô ấy để luyện tập. Đụng vào đuôi xe, dù thế nào thì cô ấy cũng phải báo một tiếng cho quản lý Đàm biết.

Bác Mộ Trì bật cười, kề sát vào cạnh cô ấy rồi nói: “Nếu chú Đàm mắng cậu thì cậu cứ nói là do tớ lái xe.”

“...” Đàm Thư yên lặng một lúc, nói với cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy thì ông ấy sẽ mắng tớ nặng hơn.”

Phải biết rằng, thần tượng của ba Đàm Thư chính là Bác Mộ Trì. Ba cô ấy vô cùng thích trượt tuyết, mỗi lần Bác Mộ Trì tới nhà cô ấy đều có thể bị bố cô ấy kéo đi nói chuyện về đề tài trượt tuyết tận mấy tiếng đồng hồ.

Vì vậy, Bác Mộ Trì có hơi sợ khi tới nhà cô ấy. Bời vì cô không muốn bản thân đi tìm Đàm Thư để xả stress, nhưng lại phải tập trung hết tinh thần để thảo luận phân tích trận đấu trượt tuyết cùng ba Đàm Thư.

Bác Mộ Trì sững ra, nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Cô không có bằng lái mà Đàm Thư dám đưa xe cho cô lái thì cô ấy sẽ bị đòn mất.

“Vậy thôi.” Bác Mộ Trì phất tay: “Tớ đi tắm đây, cậu đi giải thích với chú đi.”

Đàm Thư: “Đi đi.”

Tắm xong, hai người bị Trì Lục gọi xuống lầu để ăn.

Quý Thanh Ảnh cũng ở đây.

Bác Mộ Trì vừa thấy bà ấy thì đầu tiên là lao về hướng bà ấy. Bây giờ cô đã hết hoảng hốt rồi, nhớ tới chuyện nhõng nhẽo với mẹ nuôi.

“Mẹ nuôi.”

Trì Lục ở cạnh nhìn thấy con gái mình ôm Quý Thanh Ảnh, thái dương giật giật, vẻ mặt hơi kỳ quái.

Đương nhiên, Bác Mộ Trì không phát hiện ra, cô còn đang nhõng nhẽo với Quý Thanh Ảnh.

Qúy Thanh Ảnh ôm cổ cô, xoa đầu cô: “Còn sợ hãi à?”

“Cũng không phải sợ hãi.” Bác Mộ Trì cười hì hì nói: “Chỉ là lâu rồi không gặp mẹ, con nhớ mẹ thôi.”

Nghe thấy lời này, Trì Lục hắng giọng ở đằng sau, ghen tị hỏi: “Chỉ nhớ mẹ nuôi của con mà không nhớ mẹ ruột?”

“...”

Bác Mộ Trì lúng túng, cơ thể cứng đờ quay đầu nhìn về phía bà ấy: “Ủa? Con nói con không nhớ mẹ ruột hồi nào?” Cô giả ngu: “Tớ chưa nói câu này đúng không Đàm Thư?”

Đàm Thư nghĩ thầm, cậu đừng kéo tớ vào giúp, tớ chỉ muốn xem diễn thôi.

Nhưng dưới ánh mắt của ba người, Đàm Thư trầm mặc nhưng vẫn giúp cô: “Ừm, chưa nói.”

Trì Lục liếc Bác Mộ Trì một cái: “Uống chút nước ấm đi.”

Bà đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước cho hai người, dịu dàng hỏi: “Đàm Thư không bị dọa chứ?”

Đàm Thư: “Không ạ.”

Cô ấy hơi ngượng ngùng nói: “Là do cháu không tập trung nên không cẩn thận đụng phải.”

Muốn nói dọa thì thật ra vẫn còn ổn, vì xe đâm không nghiêm trọng, chỉ trầy xước ít thôi.

Nghe hai người khẳng định lại lần nữa, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh mới yên lòng.

Thời gian không còn sớm, dì Dương đang bận rộn làm bữa tối ở trong bếp. Quý Thanh Ảnh và Trì Lục thì nói chuyện với hai người xong thì cũng vào bếp luôn. Hai nhà bọn họ thường xuyên ăn cơm cùng nhau, nhiều người thì náo nhiệt. Huống chi hôm nay là lần về nhà hiếm hoi của Bác Mộ Trì. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bác Mộ Trì và Đàm Thư ngồi trên ghế sô pha, ngửi mùi hương tỏa ra từ phòng bếp.

Đột nhiên, Đàm Thư cảm thán một tiếng: “Tớ cảm thấy nhiều năm vậy rồi mà mẹ cậu với dì Thanh Ảnh vẫn không thay đổi.”

Bác Mộ Trì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hai người đang bận rộn trong phòng bếp theo bản năng.

Cô nhìn chăm chú rồi gật đầu thừa nhận: “Đúng là có chút.”

Năm tháng luôn dịu dàng với người đẹp, nó không chỉ không để lại quá nhiều dấu vết trên người hai người, thậm chí những năm gần đây còn khiến các mỹ nhân càng hàm súc, càng có khí chất hơn so với ngày còn trẻ.

Trên người Quý Thanh Ảnh và Trì Lục đều có một loại phong tình nói không nên lời, vẫn còn đằm thắm.

Đàm Thư cười, nhỏ giọng nói: “Tớ phát hiện Phó Vân Hành hơi giống dì Thanh Ảnh.”

Bác Mộ Trì nhướng mày: “Bây giờ mới phát hiện?”

Cô nói rất tự tin: “Tớ đã phát hiện từ lâu rồi.”

Đàm Thư không biết cô đang kiêu ngạo cái gì, cạn lời một lúc lâu mới gượng gạo nói: “Cậu không sợ bây giờ tớ nói hoạt động bí mật của cậu với Phó Vân Hành à?”

“...”

Bác Mộ Trì nghẹn họng, nhìn cô ấy đầy ghét bỏ: “Trẻ con.”

Đàm Thư cười, kề sát vào tai cô thì thầm: “Nếu hai người các cậu thật sự yêu đương, cậu sẽ giấu ba mẹ mình à?”

Đối với ánh mắt nhiều chuyện của cô ấy, Bác Mộ Trì suy nghĩ hồi lâu, nặn ra ba chữ: “Không biết nữa.”

Cô thật sự không biết.

Trước mắt mà nói, cô còn chưa nghĩ tới chuyện này.

Nghe lời cô nói, Đàm Thư nhướng mày, thở dài nói: “Đồng cảm với Phó Vân Hành ghê.”

Bác Mộ Trì không để ý tới cô ấy nữa, cô chỉ nói là không biết, chứ đâu có nói là sẽ không nói với ba mẹ rằng bọn họ yêu đương đâu. Thật ra, cô nghĩ thuận theo tự nhiên là được. Không cố ý giấu giếm, nhưng nếu bảo cô với Phó Vân Hành dính với nhau trước mặt ba mẹ hai bên thì đúng là bây giờ khó mà làm được.

Nếu bọn họ phát hiện, vậy thì thừa nhận, không nhận ra, vậy thì nói sau.

Nghĩ đến Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì nhấn mở Wechat nhắn một tin cho anh, hỏi anh tới đâu rồi, có kịp về ăn cơm tối không.

Phó Vân Hành: “Mọi người ăn trước đi, anh không về kịp đâu.”

Đúng là đi tàu cao tốc từ thành phố kế bên về chỉ mất khoảng một tiếng, nhưng chuyến gần nhất mà Phó Vân Hành mua được là vào sáu giờ chiều, vậy nên nhanh nhất thì tám giờ anh mới về tới nhà.

Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện của hai người rồi ngây ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua chuyến tàu nào thế?”

Phó Vân Hành gửi thẳng cho cô một tấm ảnh chụp.

Dường như biết cô muốn làm gì, Phó Vân Hành tiếp tục dặn dò: “Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ về nhanh thôi.”

Bác Mộ Trì không nói gì, nghiêm túc trả lời anh: “Biết rồi ạ.”

Lúc hai người đang trò chuyện, Bác Duyên đã trở lại.

“Ba.” Bác Mộ Trì lập tức đứng lên từ sô pha, nhìn về phía ông ấy: “Mọi chuyện giải quyết xong rồi ạ?”

Bác Duyên lên tiếng chào hỏi với Đàm Thư, xoa đầu cô: “Giải quyết rồi.”

Trì Lục ló ra từ phòng bếp: “Giải quyết như thế nào?”

“...”

-

Thật ra muốn giải quyết chuyện lần này của Bác Mộ Trì cũng không khó.

Đàm Thư va chạm xe, vậy thì các cô chỉ cần chịu trách nhiệm sửa chữa chiếc xe này là xong. Còn chuyện Bác Mộ Trì đánh người, xe cẩu đã ghi lại toàn bộ quá trình bọn họ xảy ra tranh chấp rồi.

Trong video, có thể thấy được rõ ràng là đối phương cầm đi động chụp ảnh Đàm Thư trước, sau đó lại kéo khẩu trang của Bác Mộ Trì nên cô mới phản kích để tự vệ.

Xem xong hết video, sắc mặt đối phương tái mét, căm giận chỉ trích Bác Duyên, nói rằng ông đá người ta.

Chuyện đá người này, Bác Duyên thừa nhận rất thản nhiên.

Kết quả cuối cùng, tất nhiên là giải quyết riêng. Bên ông sẽ chi trả tiền thuốc men và tiền bồi thường thiệt hại tinh thần theo ý muốn của đối phương.

Nghe xong, Bác Mộ Trì trợn tròn mắt, không chịu nói lý: “Dựa vào đâu chứ?”

Trì Lục nhét một miếng trái cây vào miệng cô, liếc mắt nhìn chồng mình: “Rồi sao nữa?”

Bà ấy hiểu Bác Duyên, sao mà ông ấy có thể buông tha cho người bắt nạt Bác Mộ Trì được chứ.

Bác Duyên cười, cúi đầu nói: “Cậu ta nhục mạ Đâu Đâu, thế thì phải trả giá đắt vì đã mắng như thế.”

Bác Duyên không phải kẻ ăn chay, Tập đoàn Bác Hối phía sau ông lại càng không phải.

Nói bọn họ ỷ thế hiếp người cũng được, hay nói kiểu khác cũng không sao, dù sao bọn họ sẽ không buông tha người kia dễ dàng.

Cũng không lâu lắm, trong lúc bạn bè trên Weibo còn đang ăn dưa náo nhiệt thì Tập đoàn Bác Hối và đội tuyển của Bác Mộ Trì đã đăng bài làm sáng tỏ gần như cùng một lúc.

Bác Hối không chỉ đăng một đoạn video hoàn chỉnh, có thể nhìn thấy hình ảnh và nghe thấy đối thoại, còn có một đoạn ghi hình ở cục cảnh sát, đương nhiên cuối cùng còn có một văn kiện từ văn phòng luật sư. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đối tượng trong văn kiện luật sư này không chỉ đơn giản là hot face bị bọn họ va chạm xe, mà còn cả những cư dân mạng đã nhục mạ, bịa đặt về Bác Mộ Trì ở trên mạng. Bác Mộ Trì không thích lên mạng, không quan tâ m đến những việc này cũng không sao, những người yêu thương cô sẽ quan tâm, sẽ xử lý.

Người mà Bác Duyên và Trì Lục nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, khi nào đã đến lượt một gã hot face chỉ tay năm ngón chứ.

Không nói đến chuyện Bác Mộ Trì chưa mắc một sai lầm mang tính nguyên tắc nào, cho dù là có thì cũng không tới lượt bọn họ quản.

Bài đăng làm sáng tỏ của đội tuyển cũng không khác với Tập đoàn Bác Hối, đơn giản là giải thích chân tướng của cả vụ việc này, thuận tiện giải thích bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của Bác Mộ Trì. Vận động viên cũng có thể nghỉ ngơi tự do, bọn họ là vận động viên của đội tuyển quốc gia, chứ không phải đã bán thân, trong kỳ nghỉ, bọn họ có thể có cuộc sống riêng của mình.

Đồng thời, sau khi đội tuyển đăng bài làm sáng tỏ còn khen Bác Mộ Trì nức nở.

Cô là thiên tài trượt tuyết, bọn họ xem cô như niềm tự hào.

Cũng qua chuyện lần này, rất nhiều cư dân mạng mới biết được hóa ra thiên tài trượt tuyết mà mọi người vẫn luôn khen hết lời mấy năm nay là cô chủ của Tập đoàn Bác Hối.

Khó trách, Trần Tinh Lạc lại nói cô là bạn thân của mình.

Cũng có vài người hơi lớn tuổi hơn một chút xuất hiện nói Bác Mộ Trì không chỉ là cô chủ của Tập đoàn Bác Hối, mà còn là con gái của người mẫu quốc tế Trì Lục.

Ngày trước ba mẹ cô từng xuất hiện trong một chương trình giải trí về tình yêu, có không ít người là fan CP của bọn họ.

Vì thế, người hâm mộ trên Weibo của Bác Mộ Trì tăng bùng nổ, rất nhiều người mới biết đến tên cô, biết tới quá khứ vinh quang của cô thì vào Weibo của cô lướt một vòng. Sau khi xem xong không khỏi cảm thán - không hổ là con gái của thầy Bác và Trì Lục, không chỉ có vẻ ngoài khiến người ta lóa mắt, đến trên Weibo cũng đáng yêu và hiểu biết.

Trên trang Weibo chính thức của Bác Mộ Trì không đăng nhiều bài lắm, một năm thì chắc có tầm mười bài thôi.

Những mỗi nội dung cô đăng đều mang theo hơi thở cuộc sống. Lâu lâu cô sẽ nói với mọi người rằng năm mới vui vẻ, sẽ khoe quà ngày quốc tế thiếu nhi mùng một tháng sáu của mình, sau đó chúc mọi người Tết thiếu nhi vui vẻ.

Ngẫu nhiên, cô sẽ chia sẻ những bộ phim mà mình thấy không tồi, còn đăng video quay cảnh bản thân đàn piano bài Happy Birthday để tặng bản thân vào ngày sinh nhật.

Lúc rảnh rỗi, cô sẽ trả lời một số cư dân mạng hỏi về những nội dung liên quan đến trượt tuyết bên dưới Weibo của cô. Số lần cô trả lời không nhiều lắm, nhưng nếu đã trả lời thì ai cũng nhìn ra được cô rất nghiêm túc, thậm chí cô còn dặn dò bạn bè trên mạng chuẩn bị trượt tuyết một chút chuyện to chuyện nhỏ có thể xảy ra.

Xem nội dung Weibo của cô là thấy ngay đây là một cô gái hai mươi mấy tuổi, lại lại vô cùng rực rỡ hoạt bát.

Bằng một cách thần kỳ, Bác Mộ Trì lại lên hot search.

Lần này, hotsearch không còn là #thiên tài trượt tuyết Bác Mộ Trì đâm xe #có sự cố, mà là #cô gái kho báu Bác Mộ Trì và các loại hashtag linh tinh khen cô.

......

-

Trong lúc chờ ăn cơm, Bác Mộ Trì tranh thủ thời gian dùng tài khoản chính lên Weibo xem thử.

Xem xong, Đàm Thư phỏng vấn cô: “Có cảm nghĩ gì không?”

Cô ấy tỏ vẻ: “Mới một hai tiếng thôi mà cậu tăng tận mấy trăm nghìn fans.”

Bác Mộ Trì trầm mặc một lúc: “Không có cảm nghĩ gì.”

Thật ra cô không thích người khác nâng cô lên quá cao. Cô chỉ trượt tuyết thôi, không cần mọi người khen cô đẹp, cũng không cần cư dân mạng khen tính cách cô thú vị, cuộc sống thú vị.

Bởi vì cô biết rõ nếu tương lai cô mắc sai lầm, những lời khen này rất có thể sẽ thành một thanh kiếm sắc bén chỉ ngược lại vào cô.

Nói Bác Mộ Trì buồn lo vô cớ cũng được, nói khác cũng được. Cô quả thật là người sẽ suy nghĩ tương đối nhiều ở những phương diện này.

Đàm Thư biết suy nghĩ của cô, vỗ vai cô nói: “Đừng nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng ít vào tài khoản này.”

Bác Mộ Trì gật đầu, rời khỏi Weibo: “Tớ cũng nghĩ thế.”

Cô quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay cậu ở nhà tớ hay đi về?”

Đàm Thư: “Về chứ.”

Cô ấy nhìn cô: “Buổi tối cậu sợ ngủ một mình à?”

“...”

Bác Mộ Trì cạn lời: “Không sợ.”

Cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Phó Vân Hành đang trên tàu cao tốc.”

Đàm Thư giật mình, đột nhiên phản ứng lại.

“Cậu muốn làm gì?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi.

Bác Mộ Trì nhìn mấy người Trì Lục đang nói chuyện cách đó không xa, lặng lẽ nói với cô ấy: “Đợi lát nữa cậu dắt tớ theo luôn nhé.”

Cô vừa mới nghĩ nếu Phó Vân Hành về nhà bên này, vậy thì đêm nay bọn họ nói với nhau nhiều lắm được hai câu, sau đó thì không còn gì nữa. Đã lâu rồi cô không được gặp Phó Vân Hành, cô không muốn anh về vội vàng như thế mà chỉ nói được hai câu với anh thôi.

Nói thế nào thì cũng phải nói mười câu mới có lời chứ.

Đàm Thư sững sờ, nhìn thời gian: “Vậy bây giờ tớ đi?”

Bác Mộ Trì: “... Được.”

Bây giờ đã bảy giờ, giờ này đi thì cô còn có thể kêu xe tới trạm tàu điện ngầm để đón Phó Vân Hành.

Đàm Thư thuận miệng nói thôi, nhưng khi thấy dáng vẻ gật đầu không chút do dự của cô thì cạn lời.

“Trọng sắc khinh bạn.”