Gần Thêm Một Chút

Chương 70




Cô nhìn Phó Vân Hành, bắt đầu diễn xuất: “Anh làm như em ép anh không bằng, không hôn nữa.”

Nói xong, cô xoay người định chạy.

Phó Vân Hành lập tức túm chặt cổ tay cô, không khỏi bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của anh truyền ra từ lồng ngực, khiến vành tai người nghe nóng lên.

Bác Mộ Trì bị anh kéo vào lòng, cách lớp quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được sự rung động từ cơ thể anh. Là do anh cười mà thành.

Mới đầu Bác Mộ Trì nhẫn nhịn không “thông đồng làm bậy” với anh, nhưng nhẫn nhịn một lúc mà cô vẫn không nhịn được, cũng cười theo.

Cô cọ cọ vào vòng ôm của Phó Vân Hành, gác cằm lên vai anh, buồn cười: “Vừa rồi anh không muốn hôn em thật hay là không kịp phản ứng vậy?”

“Không kịp phản ứng.” Phó Vân Hành trả lời.

Nghe anh thành thật trả lời như vậy, Bác Mộ Trì cong môi: “Vậy được rồi, em sẽ tha thứ cho anh.”

Phó Vân Hành mỉm cười, khẽ nhíu mày: “Dễ dàng tha thứ cho anh như vậy sao?”

“…” Bác Mộ Trì hơi cứng người, lùi về phía sau một bước: “Vậy anh muốn em làm khó dễ anh thế nào đây?”

Phó Vân Hành nghĩ ngợi, cúi đầu tới gần cô, nói: “Ít nhất cũng phải phạt anh…” Anh chạm khẽ vào cánh môi cô, thấp giọng nói: “Đứng đây hôn em mười phút.”

“…”

Vừa dứt lời, anh lập tức chặn môi Bác Mộ Trì lại.

Đôi môi hai người dán vào nhau, Phó Vân Hành ngậm lấy môi dưới của cô m.út thật mạnh, cạy răng cô ra, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng của cô, triền miên hôn cô.

Ánh mặt trời đậu trên người hai người họ, trên mặt đất, cái bóng của hai người dán chặt vào nhau, dù là ai cũng không thể tách bọn họ ra.

Thời gian nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua.

Bác Mộ Trì cảm thấy mình ở cùng Phó Vân Hành chưa được mấy tiếng đồng hồ đã phải về đội tập luyện.

Đến căn cứ huấn luyện, cô và Phó Vân Hành lại ngọt ngào một hồi mới lưu luyến đi vào trong.

Nhìn cô rời đi một lúc lâu, Phó Vân Hành đứng hóng gió trước cổng, sau khi nhận được tin nhắn đã trở về ký túc xá của cô, anh mới lái xe rời đi.

Chớp mắt một cái đã tới cuối tháng 7.

Thời tiết trong nước càng ngày càng nóng, nhưng New Zealand thì khác, đây là mùa thích hợp để trượt tuyết nhất ở New Zealand.

Cân nhắc tới nhiều khía cạnh, đoàn người Bác Mộ Trì khởi hành tới New Zealand, tham gia giải thi đấu trượt tuyết ván đơn toàn cầu.

Đêm trước khi xuất phát, Phó Vân Hành gọi điện thoại cho cô như bình thường.

“Vân Bảo.” Cảm xúc của Bác Mộ Trì khi chia xa với anh khá ổn, không nồng nhiệt như trong tưởng tượng. Cô đã quen với việc bay ra nước ngoài, mặc dù vẫn không nỡ nhưng cũng không quen thể hiện ra ngoài.

Phó Vân Hành tiếp lời cô: “Sửa soạn xong hết chưa?”

“Rồi.” Bác Mộ Trì nằm trên ghế sô pha nhìn vali hành lý cách đó không xa: “Em sửa soạn xong cả rồi.”

Phó Vân Hành: “Có mang áo phao không?”

“Em mang rồi.” Bác Mộ Trì cười: “Yên tâm đi, em biết thời tiết bên kia mà.”

Phó Vân Hành cũng muốn yên tâm, nhưng vẫn không yên tâm nổi.

Ngoại trừ áo phao, anh lại hỏi những đồ dùng hằng ngày khác, sau khi biết Bác Mộ Trì đều đã sửa soạn đầy đủ, anh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người yên lặng lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.

Một lúc lâu sau, Bác Mộ Trì mới nói: “Anh nhớ phải xem em thi đấu đấy, chờ em giành được giải quán quân nha.”

Phó Vân Hành cứng họng: “Được.”

Anh nói: “Xin lỗi, anh không thể bay qua đó được.”

Bác Mộ Trì bật cười: “Chuyện này có gì đâu mà xin lỗi.”

Cô cười nói: “Chỉ là một giải đấu nho nhỏ thôi mà, anh đừng quá để trong lòng.”

Cô đã quen rồi.

Thật ra cô đi thi đấu ở rất nhiều nơi, Trì Lục và Bác Duyên cũng chưa chắc luôn có thể tới tận nơi cổ vũ cho cô.

Yết hầu của Phó Vân Hành chuyển động lên xuống, muốn nói đây không phải là cuộc thi nhỏ, nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng anh vẫn không nói ra.

Hai người trò chuyện một lúc, Phó Vân Hành biết cô có thể chất không dễ thích nghi với khí hậu nên đặc biệt dặn dò cô những việc cần chú ý. Thấy đã muộn, hai người mới lưu luyến cúp điện thoại.

Sau khi đến New Zealand, thời gian Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành liên lạc với nhau cũng ít đi.

Hai người chênh lệch múi giờ, không thể gọi điện thoại vào buổi tối như bình thường. Thường là Phó Vân Hành để lại tin nhắn cho cô, mấy tiếng sau cô mới trả lời được.

Không hề ngạc nhiên, ngày thứ hai sau khi Bác Mộ Trì đến New Zealand, cô lập tức bị cảm nhẹ.

Cũng may cô cũng đã quen, cũng đã chuẩn bị tâm lý, vậy nên ngoan ngoãn uống nước ấm trong ba ngày, ngủ tới khi đổ mồ hôi khắp người mới dần dần có chuyển biến tốt đẹp.

“Sức khỏe đã khá hơn chưa?” Hứa Minh gặp Bác Mộ Trì trên sân huấn luyện, cố ý hỏi thăm một câu.

Bác Mộ Trì gật đầu: “Đỡ hơn rồi.”

Hứa Minh gật gật đầu, dừng một chút rồi hỏi: “Mấy ngày nữa là thi đấu chính thức, bạn trai cậu có qua đây không?”

“…”

Bác Mộ Trì sửng sốt, nhìn về phía cậu ta rồi nói: “Cậu quên rồi à?”

Hứa Minh hơi ngẩn ra: “Cái gì?”

“Bạn trai tớ là bác sĩ.” Bác Mộ Trì vừa điều chỉnh ván trượt tuyết của mình vừa nói: “Anh ấy không có nhiều kỳ nghỉ như vậy, cho dù có ngày nghỉ thì tớ cũng không nỡ để anh ấy bay ngàn dặm xa xôi qua đây xem tớ thi đấu một trận, sau đó lại bay về, tớ sẽ đau lòng.”

Nghe cô nói vậy, Hứa Minh nghẹn lời.

Cậu ta im lặng một lúc lâu, lẩm bẩm: “Cậu cũng không cần hiểu cho anh ta như vậy chứ?”

“Không phải đàn ông các cậu đều thích bạn gái khéo hiểu lòng người à?” Bác Mộ Trì hỏi lại.

Hứa Minh: “…”

Cậu ta im lặng một lúc rồi mới nói: “Tớ không thể trả lời vấn đề này được.”

Bác Mộ Trì nhướng mày.

Hứa Minh nhìn cô nói: “Tớ còn chưa có bạn gái.”

“Ồ.” Bác Mộ Trì cũng không để trong lòng, vẫy vẫy tay nói: “Vậy cậu mau đi tìm một cô đi.”

Hứa Minh cảm thấy buồn cười, hết cách nhìn cô: “Cậu đúng thật là…”

“Thật là cái gì?” Bác Mộ Trì liếc cậu ta một cái: “Đàn anh Hứa, tớ có nói gì bậy bạ à?”

“Không có.” Hứa Minh trả lời: “Tập luyện đi, bây giờ cậu đã tự tin chưa?”

Nghe vậy, Bác Mộ Trì tự tin nhướng mày, nhìn về phía cầu nhảy không xa rồi nói: “Nhiều là đằng khác.”

Cô không có gì cả, chỉ có tự tin là nhiều.

Hứa Minh cười: “Cố lên.”

“Cố lên.” Bác Mộ Trì nghiêm túc nói.

Cuối tháng 8, giải trượt tuyết quốc tế tại New Zealand chính thức bắt đầu bằng đường đua trượt tuyết lòng máng.

Đội tuyển Trung Quốc cử mười tuyển thủ dự thi, năm nam năm nữ.

Ngày đấu loại, tuyển thủ của đội tuyển Trung Quốc không phụ sự mong chờ của mọi người, lần lượt giành được hạng nhất, nhì, năm và sáu tiến vào vòng chung kết. Bác Mộ Trì và Hứa Minh là hai người giành hạng nhất hạng mục của nữ và nam. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngày diễn ra trận chung kết, bầu không khí thi đấu vô cùng náo nhiệt.

Trong và ngoài nước có không ít người chú ý tới trận đấu này, Bác Mộ Trì thi vào buổi sáng, khi cô đến phòng nghỉ, thời gian còn sớm.

Tạ Vãn Thu tiến vào vòng chung kết với vị trí thứ hai, hai người đang ngồi cùng một chỗ nghe nhạc.

“Chị có hơi căng thẳng.” Tạ Vãn Thu nói.

Cô ấy lớn hơn Bác Mộ Trì mấy tuổi, vậy nên cũng lo lắng nhiều hơn cô. Dù sao vận động viên thật sự là một nghề nghiệp dùng tuổi trẻ để kiếm cơm, lớn tuổi rồi, muốn giành được giải thưởng sẽ càng ngày càng khó.

Bác Mộ Trì biết nguyên nhân khiến cô ấy căng thẳng, cô cũng không nói gì cả, chỉ mỉm cười chia sẻ những chuyện thú vị với cô ấy, di dời cảm xúc căng thẳng của cô ấy.

Hai người đang nói chuyện thì Bác Mộ Trì bỗng nghe thấy tiếng của huấn luyện viên.

“Mộ Trì.”

Bác Mộ Trì quay đầu: “Sao thế ạ?”

Sầm Thanh Quân vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây một chút.”

Bác Mộ Trì đứng dậy, đi ra ngoài cùng Sầm thanh Quân.

“Chị Thanh.” Cô kinh ngạc: “Cô có việc gì muốn nói với em ạ?”

Sầm Thanh Quân “Ừ” một tiếng, tiết lộ một chút: “Đưa em đi gặp một người.”

Bác Mộ Trì: “Dạ?”

Cô kinh ngạc, do dự nói: “Thi xong rồi gặp sau có được không ạ?” Cô vẫn muốn chuẩn bị tinh thần cho vòng thi đấu.

Sầm Thanh Quân hơi khựng lại, cảm thấy không biết nên trả lời cô như thế nào.

Cô ấy sờ sờ chóp mũi, nghĩ ngợi rồi nói: “Cô cảm thấy sau khi em gặp người này xong sẽ càng có tinh thần thi đấu hơn.”

“Dạ?”

Vừa dứt lời, Bác Mộ Trì nhìn thấy người đang đứng cách đó không xa.

Người đó hẳn nên ở trong nước, xem cô thi đấu qua TV mới phải. Nhưng giờ phút này, anh lại xuất hiện trước mặt cô, đứng ở phía đối diện mỉm cười với cô.

Bước chân của Bác Mộ Trì cứng lại, có hơi không tin nổi vào hai mắt mình.

Sầm Thanh Quân khụ một tiếng: “Đưa người đến rồi đấy, lát nữa phải thi đấu rồi, đừng nói chuyện lâu quá.”

Phó Vân Hành gật đầu: “Cảm ơn chị Thanh.”

Sầm Thanh Quân: “Không có gì.”

Cô ấy để lại mảnh trời riêng này lại cho đôi tình nhân trẻ lâu rồi không gặp nhau.

Hai người đứng cách nhau hai, ba bước chân, lặng lẽ nhìn nhau.

Dưới cái nhìn chăm chú của Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành giang hai tay với cô, ánh mắt dịu dàng nói: “Không muốn ôm một cái sao?”

“Muốn chứ.”

Bác Mộ Trì đang định đi về phía trước thì Phó Vân Hành đã gộp hai bước làm một, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.

Ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh, Bác Mộ Trì rúc đầu vào vai anh cọ cọ: “Sao anh lại tới đây, không phải anh nói là không có ngày nghỉ hay sao?”

“Đúng là không có.” Phó Vân Hành thấp giọng nói: “Nhưng bạn gái anh thi đấu, anh vẫn luôn muốn tới xem một lần.”

Bác Mộ Trì “Ồ” một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân.

“Em còn tưởng rằng, không có ai tới đây xem em thi đấu cả.” Hai ngày trước, Trì Lục mới gọi điện thoại cho cô, vốn dĩ bọn họ muốn tới xem trực tiếp, nhưng công ty của bố cô có chút việc đột xuất, hai người không thể qua đây. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thật ra Bác Mộ Trì cũng không quá để ý, dù sao chuyện này cũng thường xuyên xảy ra.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Vân Hành xuất hiện ở đây, cô vẫn không khỏi cảm thấy tủi thân, muốn nói ra.

Phó Vân Hành hiểu rõ tâm lý của cô, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói: “Dì Trì không tới nhưng mẹ anh tới.”

Bác Mộ Trì sửng sốt, bỗng ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sao?”

“Ừm.” Phó Vân Hành gật đầu: “Mẹ nói sợ ảnh hưởng đến việc thi đấu của em nên đến phòng dự thính rồi.”

Bác Mộ Trì không nhịn được mà nở nụ cười: “Vẫn là mẹ nuôi đối xử tốt với em.”

Phó Vân Hành nâng mắt: “Anh không đối xử tốt với em à?”

“Cũng tốt.” Bác Mộ Trì nhìn anh, bỗng nói: “Vân Bảo, sao em lại cảm thấy hình như anh gầy đi nhỉ?”

“Không gầy.” Phó Vân Hành không làm hành động gì quá mức trước khi cô thi đấu, anh biết đây là cuộc thi thế nào, anh giống Bác Mộ Trì, tôn trọng và có lòng kính sợ với cuộc thi này.

Anh nhéo nhéo mặt cô, dịu dàng nói: “Lát nữa nói chuyện với em sau, anh tới đây chỉ là vì muốn nói với em một tiếng, để em yên tâm thi đấu. Anh và mẹ nuôi của em đều sẽ ở bên cạnh em.”

Vốn dĩ anh chạy tới đây là vì không muốn Bác Mộ Trì cảm thấy cô đơn.

Mặc dù không tới cũng được, nhưng Phó Vân Hành vẫn tới. Mặc dù, anh chỉ được nghỉ hai ngày.

Bác Mộ Trì có thể đoán được đại khái nguyên nhân, thậm chí còn biết nguyên nhân anh tới gặp cô trước.

Cô gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi.”

Hốc mắt của Bác Mộ Trì bỗng nóng lên, giọng nói có hơi khàn, cô mỉm cười nhìn anh rồi nói: “Anh chờ em giành được vị trí quán quân sẽ tới tìm anh liền.”

Phó Vân Hành: “Được.”

Anh vỗ vỗ đầu cô, đuôi lông mày nhiễm ý cười, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây chờ em Đâu Đâu.”

Dù cô có giành được vị trí quán quân hay không, anh đều sẽ ở đây chờ cô.