Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003

Chương 15: Cảm giác đau lòng này là gì?




Thái Linh cười gật đầu, xem chừng nhỏ rất vui. Lúc Thái Linh trở vô lớp, Hiếu nhăn mặt hỏi đại ca vì sao lại đồng ý làm mấy cái thứ phiền phức này. Kiên Tâm nhìn tôi một chốc rồi tháo cặp ra thẩy nhẹ vào người Hiếu, chẳng nói chẳng rằng xắn tay áo lên cao và bước vào phòng học 11B8. Hiếu với đám đàn em ngửa mặt than thở rồi đi theo vô. Tôi nhìn theo Kiên Tâm đi đến chỗ Thái Linh, lòng hơi chùng xuống nhưng đành trở về lớp mình.

Mai Thư cùng một số bạn nữ chuẩn bị làm bảng báo tường. Các bạn nam thì dán hoa, chữ hoặc các bảng khẩu hiệu lên trên tường. Còn tôi và Trọng Đức thì lo phần băng rôn. Trong lúc làm, tôi không ngừng nghĩ đến ở bên kia lớp, Kiên Tâm với Thái Linh đang vui vẻ làm cùng nhau. Đầu óc vẫn còn mông lung thì tôi chợt nghe giọng nhỏ vang vang:

- Đức ơi, bảng khẩu hiệu của lớp 11B9 nè, mình đem qua đây!

- Cảm ơn Linh! - Trọng Đức ngước lên - Bạn cứ để mấy cái bảng ở trên bục giảng nhé!

- Tiện thể có mình với Kiên Tâm, tụi mình treo lên giúp cho!

Ngừng làm, tôi xoay qua thấy hai người nọ cầm theo mấy tấm bảng vẽ trang trí bước vào. Thái Linh kéo ghế lại cho Kiên Tâm, hắn bước lên ghế cầm bảng móc vào những góc đinh đóng sẵn. Trông họ vừa nói vừa làm rất ăn ý. Bất giác, tôi có hơi ganh tị. Vì mải quan sát mà tôi dán lệch cái bông hoa trên băng rôn khiến Trọng Đức phải nhắc nhở:

- Thành, bạn nên tập trung vào công việc chứ.

- Xin lỗi, để mình cậy nó ra dán lại.

May là keo chưa kịp khô, tôi lấy thước cậy nhẹ bông hoa giấy lên. Trọng Đức cũng giúp một tay nên đầu hai đứa chụm vào nhau khá gần. Rồi thình thình, một cuốn tập cuộn tròn chen ngang vào giữa khoảng cách của hai mái đầu. Chúng tôi ngước lên nhìn, bắt gặp vẻ mặt của Kiên Tâm thật điềm nhiên khi nói:

- Nè cậu bạn lớp trưởng, gần quá mức cho phép rồi đấy.

Trong khi tôi khó hiểu thì Trọng Đức nhíu mày hỏi, là sao? Tức thì hắn giải thích rõ hơn:

- Chẳng phải tôi đã nói bạn lớp trưởng nên đứng xa Chân Thành hơn à?

Giờ thì chúng tôi bắt đầu hiểu nguyên do rồi. Kiên Tâm vẫn quyết tâm thực hiện chính sách "ngăn con trai đến gần tôi". Hành động của hắn khiến những bạn khác ngừng việc đang làm lại, hướng ánh mắt tò mò về phía này. Về phần Trọng Đức, cậu tỏ rõ sự khó chịu trên mặt nhưng vẫn giữ chất giọng bình thường mà bảo:

- Hai đứa cùng dán băng rôn thì dĩ nhiên phải đứng gần.

- Nhưng gần đến mức có thể đụng vào nhau thì không được rồi.

- Đủ rồi đấy, bạn dừng cái trò ngu ngốc này lại đi!

Kiên Tâm nhích lại gần hơn, nhìn Trọng Đức bằng ánh mắt thẳng thắn. Biết sắp có chuyện không hay xảy ra, tôi toan cất tiếng ngăn thì Trọng Đức đã nhanh hơn:

- Cho dù có vì anh trai đi nữa thì bạn cũng đừng nên quá mức như vậy.

Tôi thấy Kiên Tâm khẽ liếc nhìn qua mình, vẻ như bản thân hiểu tôi đã kể cho Trọng Đức nghe về anh Danh. Sau đó hắn tiếp tục nhìn trở lại khi nghe cậu ấy lên tiếng:

- Chân Thành đã nói bạn ấy không phải bồ của anh bạn.

- Họ có thật sự là bồ hay không, đâu liên quan đến lớp trưởng đây.

Kiên Tâm cười nhếch môi với vẻ thách thức. Và Trọng Đức cũng không nhún nhường, đôi mắt đằng sau cặp kính cận đó chẳng rõ từ lúc nào đã trở nên vô cảm:

- Có đúng là vì anh trai không? Hay vì bạn thích Chân Thành nên mới thế?

Khỏi nói, mọi người đều bất ngờ trước câu hỏi sốc đó. Còn tôi thì kinh ngạc đến nỗi chỉ đứng ngây ra và chớp mắt. Sao Trọng Đức lại hỏi như vậy? Cậu ấy điên rồi ư? Dù người bị hỏi là Kiên Tâm, ấy vậy tim tôi cứ đập thình thịch, hồi hộp đến căng cả lồng ngực, mặt nóng ran. Tôi biết mình nên lên tiếng để kết thúc cái màn tranh luận này nhưng lại có chút lưỡng lự, chính xác là tôi đang chờ đợi một câu trả lời...

- Này lớp trưởng, đừng nói bậy bạ. - Cuối cùng Kiên Tâm cũng đáp lại - Làm sao tôi có thể thích bạn gái của anh trai mình chứ!

Tôi thoáng bất động trước lời quả quyết ấy. Tôi liền nhìn Kiên Tâm, hắn thật sự nghiêm túc khi nói ra điều đó. Tôi chỉ không hiểu tại sao mình lại mang cảm xúc hụt hẫng khó chịu này. Tôi đang trông chờ cái gì vậy? Thật ngu ngốc!

- Đủ rồi! Hai bạn dừng lại đi!

Chất giọng khá lớn vì tôi muốn cái chuyện vô nghĩa này kết thúc. Tiếp theo tôi rời khỏi chỗ, đến bàn lấy cặp rồi bước đến chỗ hai người kia, nhìn Trọng Đức trước tiên:

- Xin lỗi, mình nghĩ nên dừng ở đây, mai mình sẽ cố làm bù.

Rồi tôi đưa mắt qua Kiên Tâm, tiếng nói lớn hơn và rành rọt hơn:

- Làm ơn, đừng có cấm con trai đến gần mình nữa! Đủ lắm rồi!

Tôi ôm chặt cặp, nhanh chóng rời khỏi lớp. Hình như Mai Thư có gọi theo nhưng tôi vẫn cắm đầu bước vội qua cái sân vắng lúc này đang nhập nhoạng tối. Tôi ra khỏi cổng trường, trước đó tôi bảo thằng Thắng cứ đạp xe về còn mình sẽ đi nhờ xe của Mai Thư, nhưng giờ sự việc đã vậy nên tôi đành đi bộ về nhà. Đầu óc tôi lúc này cứ rối tung, mặc dù bản thân chẳng hiểu sao lại như thế. Vừa giận, vừa ấm ức, vừa buồn. Có phải tôi đang bị "mát dây" không? Chỉ vì một câu khẳng định của tên đáng ghét đó mà tôi trở nên như vậy. Gì mà cách xa 100 mét? Gì mà bạn gái của anh trai? Biến hết đi! Tôi phát mệt với những điều dở hơi mà hắn làm!

Đang khổ sở rồi mà trời còn tàn nhẫn đổ mưa cái ào, khiến tôi đi mới nửa đường thì ướt nhem luôn. Chả thèm trú mưa, tôi cứ thế mà đi thẳng về nhà.

Hậu quả về đến nơi, tôi ướt thảm thương. Mẹ lo lắng hỏi sao không tìm chỗ đụt mưa. Tôi lắc đầu nói dối, chẳng có mái hiên nào để trú. Tôi mệt vì phải nghĩ ngợi nhiều, những cảm xúc nặng trĩu mà chẳng rõ nguyên nhân. Tôi sẽ đi tắm thật sạch sẽ rồi ăn một bữa tối ngon lành do mẹ nấu, sau đó thì lên giường ngủ một giấc. Sáng mai tỉnh dậy, tôi sẽ trở lại bình thường. Tuy nhiên những dự định hay ho đó đã không thành vì tối hôm ấy tôi phát sốt. Đúng là: Phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí! May mắn thì không đến hai lần nhưng xui xẻo có thể đến liên tục.

***

Sáng tôi đến trường với đầu óc lừ đừ, cả người nóng hổi, mệt chết được. Ban nãy mẹ ép tôi ở nhà nhưng tôi không muốn nghỉ học, với lại chưa biết chừng sẽ có tiết kiểm tra. Trước lúc rời nhà, tôi cố gắng tươi tỉnh cho mẹ xem nhưng giờ chả biết bản thân chịu đựng nổi đến lúc về không. Đi đến giữa sân thì tôi hơi lảo đảo cứ ngỡ là sẽ té nào ngờ một bàn tay đỡ lấy vai tôi, kìm lại. Chưa kịp cảm ơn thì tôi sa sầm nét mặt bởi thấy cái kẻ đáng ghét: Kiên Tâm! Hắn nhìn tôi ngạc nhiên: "Bị bệnh à?". Tôi gạt nhẹ tay hắn ra khỏi vai mình, im lặng. Hắn bước lên đối diện với tôi, quan sát từ trên xuống dưới và nhận ra biểu hiện chẳng mấy khoẻ mạnh kia.

- Bạn bị sốt rồi. Đừng nói chiều qua bạn dầm mưa nhé?

Tôi cứng đầu không đáp. Kiên Tâm vẫn tiếp tục hỏi:

- Bị sốt sao không nghỉ ở nhà, còn gương mẫu đến trường nữa chứ.

Nhận ra hắn dường như đang giễu mình, tôi mới khó chịu đáp trả:

- Đấy là chuyện của mình, liên quan gì đến bạn?

- Tôi quan tâm nên mới nói...

- Vì là bạn bè? - Tôi lập tức cắt ngang - Hay vì mình là bồ của anh Danh?

- Cả hai đều đúng.

Lòng lại khó chịu vì câu trả lời đó, tôi quay mặt đi lặng thinh. Đối diện, Kiên Tâm quan sát tôi một lúc rồi hỏi đúng ngay vấn đề quan trọng:

- Bạn giận tôi vì chuyện chiều hôm qua?

Tôi vẫn chẳng đáp, và vẻ như hắn bắt đầu bực bội vì chất giọng thay đổi:

- Tôi làm vậy là để bảo vệ bạn thôi. Anh Hai không có ở đây thì dĩ nhiên tôi không cho phép bất kỳ tên con trai nào đến gần bạn.

Lại là anh Danh! Giờ thì sự khó chịu tăng lên gấp ba rồi, tôi lập tức quay qua nói:

- Học chung một lớp, mình không thể không tiếp xúc với bạn bè, cả con trai lẫn con gái! Bạn chỉ biết làm theo ý bạn mà chưa bao giờ hiểu cảm xúc của mình! Bạn luôn bắt ép mình trong mọi chuyện! Cấm đoán như thế chỉ khiến mọi chuyện trở nên xấu đi!

- Nhưng anh Hai lo lắng cho bạn...

- Mình không phải bạn gái anh Danh! Trước đó mình đã nói rõ tuy mình rất quý mến anh ấy nhưng đó tuyệt đối chẳng phải là yêu thích như bạn nghĩ!

Trước thái độ tức giận kỳ lạ của tôi, Kiên Tâm vẻ như không muốn đổ thêm dầu vào lửa nên chỉ im lặng, nhưng đôi mắt trong veo đó lại ánh lên sự khó chịu. Có cảm giác, dù tôi đã nói rõ như vậy mà hắn vẫn đinh ninh rằng chúng tôi là bồ của nhau.

- Nếu mình thật sự thích ai đó thì mình sẽ không còn tâm trí để ý đến bất kỳ chàng trai nào khác. Vậy nên bạn không cần tốn công tốn sức làm cái trò cấm đoán ấy!

Dứt lời, tôi nhìn thẳng vào Kiên Tâm đang đứng bất động, sau đó liền bỏ đi.

Tôi khó chịu lắm! Vì cơn sốt đang nóng hừng hực trong người. Và vì tôi nghĩ đến câu mình vừa nói. Thật sự thích ai đó... Tôi biết mình đã luôn nhìn về phía ai!

Cơn sốt khiến tôi khó tập trung vào bài giảng của thầy cô. Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng và cầm cự cho đến giờ ra chơi. Tôi vốn là đứa rất cứng đầu. Tiếng trống vừa vang lên là tôi nói với Mai Thư mình sẽ đến phòng y tế xin thuốc uống. Nhỏ muốn dìu tôi đi nhưng tôi lắc đầu. Băng qua dãy hành lang nhộn nhịp học sinh, tôi thấy nặng đầu và đôi chân hơi loạng choạng. Chợt, có tiếng bước chân vang lên phía sau rồi rất nhanh, một người chạy đến bên tôi. Là Trọng Đức. Cậu ấy e ngại hỏi:

- Thành bị bệnh sao? Lúc nãy ở trong lớp mình thấy bạn là lạ.

- Ừm... Mình hơi sốt thôi, giờ mình đến phòng y tế nằm nghỉ một chút.

- Để mình đỡ bạn đến đó nhé.

- Không cần đâu, qua khúc cua kia là đến rồi...

- Thành còn giận mình chuyện hôm qua hả? - Trọng Đức nhìn tôi, thoáng lưỡng lự.