Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất

Chương 52




Cô vừa cười vừa rảo bước đến nhà, ba Diêu má Diêu đang ăn cơm, má Diêu hỏi: “Ăn cơm tối không?” không đợi Thiên Thiên trả lời, bà lại nói: “Má nghĩ con không về ăn nên không chuẩn bị phần của con.”

“…”

Má Diêu chợt thấy khăn choàng cổ của Thiên Thiên, cặp mắt sáng ngời: “Tiểu Thẩm tặng?” bà trêu ghẹo nói: “Ăn cơm còn không nỡ tháo xuống?”

Thiên Thiên kéo tay áo của ba làm nũng: “Ba, quản quản Mami a.”

Ba Diêu chỉ cười, hai bên đều không thể đắc tội.

Cơm nước xong, Thiên Thiên như thường lệ mở máy tính chơi game, cô uể oải phát hiện, vị trí của mình đã rớt xuống hạng 8, thêm một ngày nữa sợ rằng ngay cả top ten cũng giữ không được.

Cô mày ủ mặt ê, than thở.

Một tiếng sau, lúc Trường Kiếm Tận Thiên chào hỏi cô, cô vẫn như cũ duy trì cái mặt khổ qua.

Không còn cách nào khác, cô nổi lên dũng khí, mặt dày hỏi: “Tận Thiên, lời nói tối hôm qua của anh còn tính không?”

“Lời nào?” Trường Kiếm Tận Thiên không biết là giả bộ ngốc hay là vốn dĩ không để tâm.

Thiên Thiên cắn cắn môi, quyết định da mặt có thể dày thêm một chút: “Anh nói anh muốn kết hôn em.”

“Đương nhiên, chỉ cần em đồng ý.”

“Em đồng ý.” Thiên Thiên đáp nhanh như bay.

“Vậy thì tốt quá.”

“Còn chờ cái gì, chúng ta đi đăng kí liền.” Thiên Thiên nóng lòng khôi phục vị trí càng ngày càng tụt dốc, bất chấp sĩ diện.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Bây giờ còn chưa được, em quên lúc đó Tiêu Dao không thể thành thân với em chính là vì chính tà bất lưỡng lập sao?”

Thiên Thiên giật mình, cô nhụt chí nói: “Vậy chẳng phải cách của anh vô dụng rồi sao?”

“Việc gì cũng có ngoại lệ, Thiên Thiên.”

Thiên Thiên nhất thời tỉnh táo tinh thần: “Nói em nghe đi.”

“Chính tà hai phái thông hôn nhất định phải hoàn thành 3 nhiệm vụ gian nan, xem như bày tỏ tình yêu chung thủy của hai người.”

“Ba nhiệm vụ gì? Anh nói nhanh đi.”

Khóe mắt Thiên Thiên rạng rỡ, làm nhiệm vụ thì cô không sợ, huống chi còn có Trường Kiếm Tận Thiên nhất đẳng cao thủ hỗ trợ.

Trường Kiếm Tận Thiên cười nói: “Thiên Thiên, em không xem Tiến công- chiếm đóng sao?”

“Ách…” cô – Tâm Hữu Thiên Thiên Kết từ Tiến công-chiếm đóng đến diễn đàn đều quét sạch dò kĩ, thường ngày đều tìm cách xem làm sao để kiếm thật nhiều điểm kinh nghiệm để thăng cấp càng nhanh càng tốt, làm gì rãnh mà quan tâm chuyện khác.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Em nghe kĩ đây, nhiệm vụ có 3 cái. Thứ nhất: làm mai cho một đôi có tình ý với nhau, thứ 2: phải nhận được lễ vật của kẻ thù, thứ 3: hai người cùng vượt qua một chỗ nguy hiểm nhất.”

Thiên Thiên càng hồ đồ: “Anh nói cụ thể một chút.”

“Anh không cách nào nói cụ thể, nhiệm vụ là do Nguyệt lão giao, chúng ta phải tìm ông ấy mới biết rõ.”

“Phiền toái vậy sao.” Thiên Thiên sợ nhất là phiền phức, cô đang muốn rút lui có trật tự.

Trường Kiếm Tận Thiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của cô: “Muốn một thứ gì đó thì phải chịu trả giá.”

Thiên Thiên nhíu mày lại: “Vậy chúng ta đi xem nhiệm vụ là gì rồi quyết định sau.”

“Cũng được.”

Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng cùng thiếu niên áo trắng nắm tay nhau đến chỗ của Nguyệt lão, cảnh tượng như đang bước vào giáo đường vậy, thần thánh mà trang trọng.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Anh cầm tay trái của ông ấy, em cầm tay phải, Nhân Duyên Kí sẽ mở ra.”

“Được.” Thiên Thiên hít một hơi thật sâu.

Thiếu nữ áo trắng và vị thiếu niên cùng duỗi tay ra, cùng lúc đó, từ trong tay Nguyệt lão rớt ra một trang giấy.

Trên giấy viết mấy dòng chữ: chính tà hai phái muốn vứt bỏ hiềm khích trước kia để kí kết nhân suyên thì nhất định phải hoàn thành 3 nhiệm vụ dưới đây.

Thứ nhất: làm mai cho một đôi có tình ý với nhau. Thứ hai: lấy được lễ vật từ tay kẻ thù. Thứ ba: trải qua hoạn nạn, cùng nhau thoát hiểm. hai vị nhất định muốn mở Nhân Duyên Kí sao?

Nguyệt lão lề mề giống như đang lườm thiếu niên liếc mắt một cái, thiếu niên không chút do dự xác định.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, phía sau Nguyệt lão mở ra một khe hở cao cỡ nửa người, rơi xuống một bức thư quyển.

Trên thư viết: Nhân Duyên Kí một k

hi mở ra, võ lâm từ nay chính tà bất phân. Đây là việc tạo phúc cho võ lâm, hai vị xác định muốn mở Nhân Duyên Kí sao?

Thiên Thiên xém té xỉu, làm rình rang nãy giờ thì ra mới chỉ là nhạc dạo thôi.

Trường Kiếm Tận Thiên lần nữa kiên nhẫn xác nhận.

Thư quyển vừa rồi bị thu về, cùng lúc đó hạ xuống một bức khác, bên trên viết: Nhân Duyên Kí sau 100 năm lại mở ra lần thứ hai, đáng khen hai vị thật dũng cảm.

Thiên Thiên nói thầm: trò chơi này thật biến thái hết sức, ngay cả tuyên bố nhiệm vụ cũng có thể dài dòng như vậy.

Cô tiếp tục xem tiếp: xin theo thứ tự làm theo yêu cầu của 3 nhiệm vụ dưới đây. Thứ nhất: làm mai cho hai người hữu tình là Trần Gia Lạc và Hoắc Thanh Đồng.

Thiên Thiên gửi tin nhắn cho Trường Kiếm Tận Thiên: “Ai, em ghét nhất là Trần Gia Lạc, đàn ông gì không quả quyết làm sao xứng đôi với cô ấy. Nhiệm vụ này cũng quá ép buộc rồi.

Trường Kiếm Tận Thiên trả lời cô: “Chuyện này tính làm gì, em xem cái thứ hai kìa.”

Thứ hai: lấy lễ vật từ tay người chơi Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan, nhớ kĩ, chỉ có thể nhận, không được cướp đoạt, nếu không vô hiệu.

Thiên Thiên lờ mờ: “Sao Hệ thống lại biết Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan là kẻ thù của anh?”

Trường Kiếm Tận Thiên thở dài: “Hệ thống luôn biết cập nhật tin mới, số liệu gì nó cũng rõ như lòng bàn tay.”

Thiên Thiên gấp gáp xem nhiệm vụ cuối.

Thứ ba: hai vị đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua Ngọa Long Giản.

“Ngọa Long Giản là cái gì?” cô hỏi.

“Là nơi tiếp giáp của hai vách núi, vô ý một chút, té xuống liền tan xương nát thịt.”

“Cũng có nghĩa là sẽ rớt điểm kinh nghiệm?” Thiên Thiên truy vấn.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Đó là đương nhiên.”

“Chúng ta bỏ cuộc thôi.” Nói đùa gì vậy, chết một lần là rớt 10% điểm kinh nghiệm, chỉ bằng sức của cô hiện tại, hai tháng mới có thể luyện lại.

Tất thảy chuyện này đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Trường Kiếm Tận Thiên, anh cười nói: “Thiên Thiên, em lại quên rồi, nhiệm vụ này chưa hoàn thành thì không thể nhận nhiệm vụ khác.”

“…Sao anh không nói sớm?”

Trường Kiếm Tận Thiên hờ hững nói: “Đây là thường thức.”

“…” Thiên Thiên buồn bực muốn chết, chẳng trách cả trăm năm qua đều không có ai đi mở Nhân Duyên Kí, đây vốn dĩ là việc ăn no rỗi việc mới làm chuyện nhàm chán này.

“Cũng có nghĩa là chúng ta nhất định phải dốc hết sức hoàn thành 3 nhiệm vụ này, bằng không không thể chơi tiếp game này.”

Thiên Thiên ngượng ngùng nói: “Em biết.”

Trong nháy mắt, thư quyển lại hiện một hàng chữ mới: trong hai ngày phải giao nhiệm vụ, nếu không hậu quả không thể lường trước. chúc hai vị thuận lợi trở về.

Một tiếng ầm vang lên, lỗ thủng bị khép lại, như chưa từng có vết tích gì.

Thiên Thiên cắn môi, “Hậu quả không lường trước này là cái gì?”

“Không biết.”

“Có phải chỉ là dọa người ta thôi ?” Thiên Thiên ôm hy vọng hỏi.

Trường Kiếm Tận Thiên nửa đùa nửa thật nói: “Thử một lần thì biết.”

“…” Dù cho cô mượn một lá gan, cô Diêu Thiên Thiên cũng không dám làm.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Đi thôi, đi tìm Trần Gia Lạc và Hoắc Thanh Đồng.”

“Dạ.” Hiện giờ nhất định phải tiết kiệm từng phút từng giây.

Hai người xài công năng lệch vị, di chuyển đến chân núi.

Thiên Thiên đột nhiên nghĩ ra ý: “Anh nói xem, nếu chúng ta đánh ngất xỉu kéo họ vào sơn động, tạo hiện trường ‘tình một đêm’, như thế có tính là làm mai cho họ không?”

“…”

“Xem như em chưa nói gì.” Thiên Thiên cũng biết chủ ý của mình quá tệ.

Tạo hình của Hoắc Thanh Đồng dựa theo miêu tả trong sách: quần áo vàng, đầu cài lông chim, tay cầm trường kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang, chân chính là một hình tượng nữ anh hùng.

Lúc này cô đang cho con ngựa yêu quý ăn, ánh mắt có tia mơ hồ.

Thiên Thiên bắt đầu đối thoại với cô ấy. Hoắc Thanh Đồng nói: “Bầy dê Khách Ti Lệ của ta chạy mất, phiền hai người tìm giúp.”

Thiên Thiên cười khổ: “Chúng ta chỉ là làm bà mai thôi, làm gì khổ thế không biết.”

Phải tìm bầy dê chạy mất không khó, thảo nguyên chỉ có một phương, đi thẳng hướng tây liền dắt về được 3 con dê đầu đàn.

Hoắc Thanh Đồng nói: “Cám ơn, còn một việc xin giúp đỡ, hãy cắt cỏ giùm.”

Thiên Thiên chỉ phải nghe theo.

Sau đó Hoắc Thanh Đồng lại phái hai người đốn củi, nấu nước, thậm chí còn giặt quần áo, chăm sóc trẻ con. Đều là việc vặt trong nhà, không khó khăn, cũng không thể cần kĩ thuật.

Chỉ cầm con chuột click click, thao tác bàn phím một chút, nếu thật sự là chuyện đời thật chắc đã mệt ngất như.

Làm qua làm lại đến 10 lượt, Hoắc Thanh Đồng mới tươi cười: “Hãy giúp ta tìm Trần Gia Lạc, trả lại dao găm cho ta.”

Rốt cuộc có chút liên hệ với nhiệm vụ cần làm, Thiên Thiên thở dài ra một hơi.

Trần Gia Lạc là một chàng trai mặt y phục màu xanh, thân hình hơi gầy, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường, phong độ của người trí thức, tao nhã nho nhã đều đầy đủ, nhưng lại thiếu một chút khí chất anh tuấn.

Anh chàng lúc này đang ở Thiên Son học nghệ, thiếu nữ áo trắng cùng thiếu niên lên Thiên Sơn, chuyển lời của Hoắc Thanh Đồng cho hắn.

Trần Gia Lạc nói: “Dao găm đã tặng sao có thể lấy về?”

Như vậy là xong rồi? Thiên Thiên không tuyệt vọng lại nói chuyện với Trần Gia Lạc, hắn vẫn cứ trả lời như vậy.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Xem ra phải chuyển lời này cho Hoắc Thanh Đồng thì nhiệm vụ mới tiếp tục được.”

Hai người lại hổn hển chạy đi, ai ngờ Hoắc Thanh Đồng chỉ nói một câu: “Đã vô tình, thì cần gì lưu lại tín vật?”

Đáng thương Tâm Hữu Thiên Thiên Kết và Trường Kiếm Tận Thiên chỉ có thể làm bồ câu đưa tin lần nữa.

Như thế lời qua tiếng lại hơn 10 lần, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đặt mông ngồi trên đất, lần thứ hai đột nhiên nảy sáng ý: “Tận Thiên, chúng ta đang làm nhiệm vụ, em lại nghĩ đến một câu tuyệt diệu và lời quảng cáo.”

“Là cái gì?”

Thiên Thiên nháy mắt nói: “Từ trên xuống dưới hưởng thụ đó chính là thang máy Tam Lăng Thượng Hải.”

Trường Kiếm Tận Thiên khoảng 10′ sau mới trả lời: “Sau này nói chuyện với em ngàn vạn lần không thể uống nước.” ()

Lời này là khen hay chê cô đây? Dù sao, Thiên Thiên xem như là lời khen ngợi vậy.

Cuối cùng, Trần Gia Lạc rốt cuộc đồng ý cùng hai người xuống núi gặp Hoắc Thanh Đồng, Hoắc Thanh Đồng ngượng ngùng lấy một cái hoa tai tặng Thiên Thiên: “Đây là thù lao của hao người.”

Cái này chẳng qua chỉ có lực phòng ngự +5, một trang bị bình thường, Thiên Thiên khinh thường nói: “Uổng công chúng ta mất nhiều sức lực như vậy, chỉ cho thứ đồ chơi này.”

Trường Kiếm Tận Thiên bật cười: “Thiên Thiên, đây không phải trang bị cho em dùng, nếu như anh đoán không sai, đây là bằng chứng để đưa cho Nguyệt lão.”

“Thì ra là như vậy.” Thiên Thiên cười cười. cô ngẫm nghĩ xong lại nói: “Nhiệm vụ này không có gì khó khăn hết, dễ như trở bàn tay là có thể hoàn thành.”

“Anh nghĩ, nhiệm vụ này chỉ là khảo nghiệm tính kiên nhẫn của nhau và quyết tâm ở bên nhau của hai người, cho nên dựa vào không phải là điểm kinh nghiệm hay lực công kích, mà chính là quyết tâm và nghị lực.” Trường Kiếm Tận Thiên phân tích nói, Thiên Thiên nghe xong gật đầu như giã tỏi.

Cô đột nhiên phát ra một tiếng khiển trách, vội nói: “Bất tri bất giác đã 2h, ngày mai còn phải đi làm a, em đi ngủ đây.”

“Ừ, được, anh cũng vậy.”

Thiên Thiên vừa nằm xuống lập tức ngủ, đêm nay không mơ thấy bất kì ai.