Gặp Được Hồng Hạnh Thê

Chương 11: Cháu gái




Thi Vân Nhu đứng ở phía sau mọi người nghe được những lời này mà trợn mắt há hốc mồm. Thật sự có cảm giác "trăm nghe không bằng một thấy", khó trách ba vẫn luôn đem vị Tề lão này trở thành thần tượng của mình.

Xem qua có vẻ như Tề lão nói chuyện rành mạch rõ rang, giọng điệu nghiêm túc như thế, trông như thế nào cũng không thấy ông ấy có bệnh, ông ấy thật sự mắc bệnh si ngốc người già sao? Thật làm cho người khác khó có thể tin.

"Ba, chúng con chỉ là sợ ba nhàm chán, cho nên mới ở đây cùng ba tâm sự." Ba Tề ôn tồn nói.

"Tôi không cần các người tâm sự, các ngươi đều nhanh đi làm cho tôi, kêu Tiểu Ái tới tâm sự cùng tôi là được. Tiểu Ái còn sẽ kể chuyện cười cho tôi nghe, chọc tôi cười, còn các người thì làm được cái gì? Suốt ngày chỉ biết chọc tôi tức giận lên mà thôi. Tiểu Ái đâu? Nhanh lên đi kêu Tiểu Ái lại đây, thật lâu rồi tôi không có thấy con bé."

Mọi người nghe vậy đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng mắt về phía Thi Vân Nhu, ra hiệu cho cô bước lên.

"Ông nội." Thi Vân Nhu mở miệng gọi một tiếng, sau đó chậm rãi bước về phía Tề Lão.

Vì để ngừa sai sót xảy ra, Tề Lạc đi bên cạnh cô.

"Cái con bé này, sao con không đến thăm ông thường xuyên hả?" Tề Đỉnh Thiên không có chút hoài nghi nào, cô vừa tới gần liền nắm lấy tay cô, có chút oán giận nói.

"Cháu xin lỗi ông mà, ông cũng biết con có kì thi rất gấp nha.."

"Hừ hừ hừ, con cho rằng ông sẽ tin? Con bé này từ nhỏ không thích đọc sách, con tưởng ông không biết? Nói dối mà không có kịch bản gì cả."

"Ông nội, ông biết thì tốt rồi, sao ông lại còn vạch trần con trước mặt mọi người, ông không chừa cho con một tí mặt mũi cả."

"Con mà cũng cần mặt mũi sao? Nói cho ông nội biết, con gần đây có gây ra họa gì không?"

"Ông nội, ông thật là không cho con mặt mũi mà, con làm sao có thể gây rắc rối hả ông? Con cũng có thể làm chuyện tốt mà?"

"Ha ha ha.." Tề Đỉnh Thiên cười lớn tiếng.

"Vậy con nói cho ông nội nghe, con gần nhất làm được chuyện tốt gì?" Vừa nói, vừa nhéo tay cô, hỏi.

"Con ở công viên thấy một con mèo hoang, con có cho nó ăn, chuyện này cũng tính là chuyện tốt đi?"

"Tính, tính, tính, sau đó thì sao?"

"Sau đó, thì con mới biết lấy oán trả ơn là như thế nào, rõ ràng con tốt bụng cho nó ăn một thanh xúc xích thế mà nó "méo" một tiếng quào vào chân con sao đó lại bỏ đi, thật là quá đáng mà!"

"Ha ha ha.."

Tề Đỉnh Thiên lần thứ hai bị "Tiểu Ái" giả này chọc đến cười ha ha, một chút hoài nghi về cháu gái do người khác giả mạo đều không có, tâm tình của mọi người rốt cuộc cũng tạm yên tâm, họ cũng có chút bội phục Thi Vân Nhu, không nghĩ tới cô có thể biểu hiện sẽ tốt như vậy.

"Các người còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Tề Đỉnh Thiên đột nhiên phát hiện mọi người còn đứng trong phòng không đi, nhíu mày lớn tiếng nói.

"Đi, đi thôi." Tề Đại Hậu nhanh chóng nói, mọi người lập tức xoay người rời đi.

Tề Lạc trước khi đi có một chút không yên tâm nhìn về phía Thi Vân Nhu, thấy cô mỉm cười với anh một cái, anh lúc này mới yên tâm xoay người rời đi.

Đơn độc ở lại ngồi tâm sự cùng Tề lão, Thi Vân Nhu không có một chút khẩn trương hoặc áp lực nào, từ lúc Tề lão duỗi tay nắm lấy tay cô, cô liền cảm thấy mình đối mặt không phải là Tề Đỉnh Thiên oai phong lừng danh, mà chính là ông nội của cô vì ông cho cô được cảm giác gần gũi thân quen. Cho nên cô hoàn toàn có thể nói chuyện một cách tự nhiên, một chút chướng ngại đều không có.

Qua mười ngày ở đây, cô đều đã quen thuộc với thói quen của Tiểu Ái, sau đó cô phát hiện cá tính của cô ấy cùng với mình có sự khác biệt rất lớn, nghe nói cô ấy thường ở trước mặt Tề lão là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô ấy không chỉ dẻo miệng mà còn thường xuyên làm nũng với ông, còn sẽ kể chuyện cười cho ông nghe, thường xuyên khiến Tề lão nghiêm túc cười ha ha.

Biết được điểm này, cô thật sự vui mừng, đó chính là trời cũng giúp cô. Bởi vì tính cách của Tiểu Ái khi ở chung với Tề lão cùng với tính cách của cô thường ngày khá là giống nhau? Đơn giản mà nói, cô căn bản không cần đóng vai cháu gái Tiểu Ái của ông, cô chỉ cần là cô khi ở trước mặt ông, cô chỉ cần làm một cháu gái hiếu thật ngày ngày bên cạnh ông, thì đó đã chính là Tiểu Ái rồi.

Hôm nay, cô đã ở trong phòng nói chuyện với Tề lão suốt hơn hai giờ, mãi cho đến khi ông kể chuyện ngày xưa cho cô nghe sau đó thì lim dim ngủ mất, sau khi nhờ hộ lí cùng cô dìu ông về giường ngủ thì cô mới đi ra khỏi phòng.

Ngoài cửa phòng, Tề Lạc một tay cầm một bình giữ nhiệt, tay còn lại thì đang cầm điện thoại bàn công việc, vừa nhìn qua liền biết anh đứng tại chỗ này là vì chờ cô.