Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 3-1: Võng du đại chiến – Thượng




Tất cả mọi người đều biết, một thanh niên rất cần phải nuôi dưỡng một sở thích. Không chỉ để phát tiết tinh lực quá dư thừa, mà còn phòng ngừa hắn quấy rầy đến những người xung quanh. Vì vậy Kỉ Tích của chúng ta yêu thích võng du –

“Kỉ Tích, ăn cơm.” Hôm nay là ngày chẳn, đến phiên Tiêu Trần nấu cơm. Dọn xong bát đĩa, Tiêu Trần cởi tạp dề đến thư phòng kêu Kỉ Tích ăn cơm.

Cơm trắng bốc lên một tầng khói mỏng, một bàn bốn món mặn một món canh thơm lừng đẹp mắt, thật sự là làm kẻ khác thèm chảy nước miếng. Kỉ Tích lại rất không biết thưởng thức ăn lang thôn hổ yết, một lát sau buông chén cơm, dùng miệng bóng nhẫy hôn nhẹ Tiêu Trần, lại xoay người chạy vội vào thư phòng.

Tiêu Trần nhìn cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, chìa cổ tay trái ra xem, kim giây đồng hồ lẳng lặng dịch chuyển, bảy phút, Tiêu Trần nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Đêm đó, trên giường lớn trong phòng ngủ, Kỉ Tích ôm laptop chiến đấu hăng hái…

“Trần Trần xem này, đây là em.” Kỉ Tích tay phải trượt con chuột, tay trái thật nhanh gõ bàn phím, một đám kí tự xuất hiện trên đỉnh đầu nhân vật.

Nhân vật trò chơi của Kỉ Tích gọi là Liễm Thần, Tiêu Trần nhìn chăm chú vào nhân vật trong màn hình đi tới đi lui hỏi: “Em nói chuyện với ai?” Tiêu Trần nhíu mày kiếm, lặng lẽ xem đối thoại Kỉ Tích đánh ra.

Không đợi Kỉ Tích trả lời, một góc màn hình chạy tới hai mỹ nữ. Một trước một sau, phân biệt mặc sa y phấn hồng cùng xanh nhạt. Trang phục mô phỏng theo kiểu dáng thời Đường, liếc mắt một cái liền thấy ngực trắng eo thon nước da như tuyết, đều là hai yêu tinh.

Tiêu Trần xem nửa ngày, sắc mặt dần dần âm u. “Các cô ấy gọi em là ông xã.”

Kỉ Tích cẩn thận ôm máy tính, quay đầu cho Tiêu Trần một cái hôn môi, cười giải thích. “Này chẳng qua là trò chơi thôi. Yên tâm đi Trần Trần, em yêu nhất chính là anh, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Tiêu Trần gật đầu từ chối cho ý kiến, cởi áo ngủ chui vào chăn bông, thuận tiên vỗ vỗ vai Kỉ Tích dặn dò. “Anh phải tắt đèn, đi thư phòng chơi đi. Nhớ rõ khóa cửa.”

“Anh đuổi em!” O_O~~~

Đối diện vẻ mặt chấp vấn phong phú của Kỉ Tích, Tiêu Trần vươn hai chân trần trụi cọ xát chăn bông mềm nhũn, than thở nói: “Kỉ Tích, anh luôn khó ngủ, em nhẫn tâm nửa đêm đánh thức anh sao?”

>_</// hắn thật sự không nhẫn tâm đánh thức Trần Trần, nhưng hắn càng không nguyện ý để vợ ngủ một mình. Kỉ Tích giương ánh nhìn nóng bỏng, từ đùi ngọc hướng dần lên mặt anh, Kỉ Tích lau lau nước miếng, nắm lấy thời cơ trả lời. “Vợ à, em ngủ với anh.”

Tiêu Trần híp mắt nhìn hắn chùi nước miếng, mắt ánh lên lục quang như sói đói, khoan dung cười nói: “Không cần. Tuy rằng anh là người em yêu nhất, nhưng mỗi ngày nhìn mặt anh cũng chán mà, sau này mỗi đêm trong khoảng thời gian này, phiền em làm tròn nhiệm vụ với hai người vợ khác đi.”

×0×/// Trần Trần nói cái gì? Sau này mỗi đêm? Hức hức ~~~ Trần Trần nhẫn tâm quá, hắn không muốn làm Hậu Nghê nha! Rõ ràng có bà xã đẹp như vậy ở đây, còn đi bắn mặt trời cái gì, không làm việc đàng hoàng như vậy, khó trách bà xã không cần hắn(1)…… Kỉ Tích càng nghĩ càng chột dạ, ngạn ngữ nói đúng — tự làm bậy không thể sống.

Kỉ Tích không biết chính mình bước ra khỏi phòng ngủ như thế nào, giờ này khắc này hắn làm gì còn tâm tư chơi game, dứt khoát ném máy tính, cầm điện thoại kế bên sofa bấm số: “Alô? Hợi Nhẫm Tĩnh hả? Anh hiến cái kế quái quỷ gì, hại tôi chết!”

Kỉ Tích nằm trên sofa, nghe Hợi Nhẫm Tĩnh hỏi lại, thở dài nói: “Còn cái gì nữa, chính là kế chơi game. Sự thật chứng minh, tất cả kế ngu đều biết nó có chữ ‘ngu’ phía sau, đây thực là một ý kiến hay nha!”

“Này cũng không được?” Hợi Nhẫm Tĩnh ở một đầu khác điện thoại cũng khóc thét, “Người anh em, thứ cho anh nói thẳng. Vợ của hai chúng ta không phải cùng một cấp bậc, anh không giúp được cậu.”

Sớm biết tên này không đáng tin cậy mà, Kỉ Tích trầm mặc một lát nói: “Tạp âm trong điện thoại rất lớn, anh đang ở quán bar hả? Nói bọn Dư Thịnh, suốt đêm nghĩ ý tưởng cho tôi, ngày mốt gặp ở phòng thí nghiệm.”

“Cậu dựa vào tụi nó?” Hợi Nhẫm Tĩnh không dám tin rú lên.

Kỉ Tích đã muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống*, không kiên nhẫn nói: “Ba tên thợ giày hơn một Gia Cát Lượng. Bảo bọn họ nghĩ biện pháp, nghĩ không ra cũng nghĩ ra cho tôi.”

(*chữa ngựa chết thành ngựa sống: tìm mọi cách cứu vãn tình thế)

“Vậy còn cậu?” Hợi Nhẫm Tĩnh thốt ra.

“Trở về phòng ngủ bồi vợ ngủ.”

Kỉ Tích dứt khoác dập điện thoại, tai Hợi Nhẫm Tĩnh phát đau, khóc thét sờ sờ lỗ tai. Ai kêu chính mình mệnh khổ, thưởng cuối năm cùng luận văn còn phải dựa vào Kỉ Tích! Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

——

Chú thích:

(1) Hậu Nghệ: chồng của Hằng Nga, chuyện ổng bắn mặt trời là thế này

Theo truyền thuyết Trung Quốc, hai vợ chồng Hậu Nghệ là những vị thần bất tử sống trên thượng giới. Một hôm, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm cho mặt đất trở nên nóng bỏng và khô cằn. Ngọc Hoàng ra lệnh cho các con mình ngừng phá hủy mặt đất không được bèn triệu Hậu Nghệ đến cứu giúp. Hậu Nghệ, bằng tài bắn cung của mình, đã bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một người con trai của Ngọc Hoàng làm mặt trời. Ngọc Hoàng thấy chín con trai của ông đã chết bèn trừng phạt Hậu Nghệ bằng cách đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống của con người.

Thấy Hằng Nga rất đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh. Hậu Nghệ đã gặp được Tây Dương Mẫu. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.

Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà và cất nó trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở chiếc hộp. Khi ông đi vắng, Hằng Nga tò mò mở chiếc hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ Hậu Nghệ nhìn thấy, vô tình Hằng Nga đã nuốt chửng viên thuốc. Ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Mặc dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để tránh không cho nàng bị lơ lửng trên bầu trời, nhưng không thể nhằm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi đến mặt trăng